Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 179: Anh chỉ cầu xin em đừng sợ anh

“Vết thương của anh khỏi hẳn, hiện giờ bình phục, đương nhiên tôi mừng thay cho anh rồi. Bộ dạng vốn anh tuấn, cả ngày quấn băng gạc, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh mà”


Phùng Thiên Long đang uể oải nghe thấy cô khen mình anh tuấn, nhất thời hưng phẩn như đánh tiết gà, cả gương mặt đều đã tỏa sáng, đôi mắt đào hoa đều đã rạng rỡ phát sáng: "Khiết Vy à, em đúng là tinh mắt! Anh đây được khen đẹp trai từ nhỏ, đẹp trai từ nhỏ tới lớn, nhưng mà em yên tâm, anh chỉ đẹp trai cho mình em xem, sau này anh đảm bảo sẽ chung tình với mình em!”


Lâm Khiết Vy xem nhẹ lời nói linh tinh của anh ta, đôi mắt to lóe sáng, cười tít mắt hỏi: “Nghe nói Hoàng Kim Ốc là anh mở?" Đây là từ trước tới nay, cô có thái độ tốt nhất đối với anh ta!


Trời ạ, ông trời ạ! Bộ dạng cô dịu dàng cười rộ lên, thật sự đáng yêu lại mê người, khiến tim anh ta đập nhanh hơn.
"Là anh mở, lần đó hai chúng ta gặp nhau, không phải ở Hoàng Kim Ốc sao?" Phùng Thiên Long dịu dàng nói xong, làm bộ như không lưu tâm dựa vào cô.


"Anh thật sự là ông chủ của Hoàng Kim Ốc à?" Lâm Khiết Vy vui vẻ ngửa mặt nhìn Phùng Thiên Long cao lớn uy vũ, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên: “Anh Long, về chuyện Hoàng Kim Ốc, tôi có chuyện xin anh giúp đỡ


Trong lòng Phùng Thiên Long vui vẻ, đôi mắt đào hoa sáng long lanh, thâm tình lại câu hồn, vươn tay nắm lấy bàn tay Lâm Khiết Vy, cảm nhận xúc cảm khiến tim anh ta đập nhanh, củi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp hùng hậu: “Đồng ý làm vợ của anh, Hoàng Kim Ốc đều là của em, em muốn làm gì còn không phải là một câu của em?”


Lâm Khiết Vy rút tay về, nhưng không rút được, anh ta nhìn như nhẹ nhàng kéo tay cô, thực tế là nằm chặt lấy. Nghĩ tới vòng ngọc một trăm linh năm tỷ, năm tay thì nắm tay đi, tạm nhịn anh ta một lát.


"Anh Long, đối với người khác mà nói, chuyện này rất có khả năng khó làm được, nhưng anh là ông chủ của Hoàng Kim Ốc, nếu anh đồng ý giúp tôi, cũng chỉ là một câu của anh. Anh có thể giúp tôi không?”
Cô cũng rất thông minh, vừa không từ chối anh ta, cũng không đồng ý anh ta, công phu giả ngốc số một.


Khó khăn lắm cô mới có việc cầu anh ta, đó là một cơ hội tốt, Phùng Thiên Long thông minh lanh lợi như thế, sao có thể dễ dàng buông tha, anh ta ngồi lên ghế dựa phía sau, kéo Lâm Khiết Vy vào lòng mình, để cô ngồi lên chân anh ta, một tay thuần thục để ở eo cô, trong vài giây ngắn ngủi, lập tức vây cô ở trong lòng minh.


Ai ôi, thắt lưng của cô thật nhỏ mảnh, sờ mềm như vậy, cách gần như thế lập tức ngửi được mùi thơm trên người cô, khiến tình thần anh ta say mê, cộng thêm cô ngồi trên chân anh ta, anh ta lập tức cảm thấy chân đều bị điện giật nóng hầm hập, chỉ trong nháy mắt đã kích thích nhiệt huyết anh ta sôi trào, hơi thở gấp gáp,


Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, rất muốn có được cô! Sử dụng hết tinh lực và kỹ năng của anh ta, cống hiến cho cô. Trải qua nhiều phụ nữ như thế, nhưng chưa bao giờ giống như lúc này, mãnh liệt muốn một người phụ nữ như thể.


Lâm Khiết Vy ngây ngốc một giây, chỉ trong nháy mắt cô đã ngồi trong lòng anh ta rồi hả? Nhất thời như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, toàn thân khó chịu, cô vùng vẫy muốn đứng dậy, Phùng Thiên Long ôm chặt lấy eo cô, giam cầm cô, cô làm thế nào cũng không nhúc nhích được.


"Anh Long..." Lúc này cô muốn ra tay đánh anh ta, còn muốn rõng với anh ta nữa. Nhưng nghĩ tới cái vòng ngọc một trăm linh năm tỷ, nhất thời không có dũng khí đó.
"Cái gì mà anh Long, gọi anh! Gọi anh là anh Thiên Long, nhanh.” Lâm Khiết Vy chu môi, gọi anh cái gì, cút.


Tức giận của cô đã mơ hồ dâng lên, rõ ràng là sắp không nhịn nổi nữa,
Bị Mạc Lâm Kiêu thường xuyên bắt nạt, bị anh số sàng thì thôi, ai bảo Mạc Lâm Kiêu là chủ nợ của cô, cô chỉ có thể nhận mệnh. Nhưng dựa vào cái gì cô phải để mặc Phùng Thiên Long bắt nạt? Anh ta là cái rễ hành gì?


"Phùng Thiên Long! Buông, để cho tôi dậy! Nếu không. Tôi sẽ thi triển ba thủ đoạn cào cản tát của phụ nữ.
Phùng Thiên Long mở miệng nói: “Không phải yêu cầu anh giúp em một chuyện sao? Có thái độ hung dữ như vậy à? Còn muốn anh giúp em nữa không?"


Bùm, Lâm Khiết Vy lập tức nhụt chí, nhưng toàn thân không được tự nhiên: “Tôi không quen như vậy, quá nóng, để tôi dậy rồi nói."


"Như vậy có được không, để anh hôn em một cái, chuyện gì anh cũng có thể giúp em, hửm?” Đối mặt đào hoa nheo lại nhìn chằm chăm môi Lâm Khiết Vy, khi nói chuyện đã cúi mặt xuống, tới gần môi cô. Bop, âm thanh thanh thúy vang lên, đánh Phùng Thiên Long mơ hồ, vừa rồi anh ta bị Lâm Khiết Vy tát một cái sao? Đã bao nhiêu năm rồi Phùng thái từ không bị người ta đánh, trong nháy måt ngây người,


Lâm Khiết Vy nhân lúc anh ta sửng sốt, thuận lợi né khỏi ngực anh ta, đứng cách xa vài mét, đột nhiên bắt đầu hối han. Làm sao bây gio, có vậy mà quýnh lên, đánh lão đại xã hội den! Nghĩ tới những lời Hứa Tinh mới nói, chuyên giát gân như vậy, đột nhiên sản sinh tâm lý vô cùng sợ Phùng Thiên Long.


"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý đánh anh đâu, tôi không cẩn thận, mong anh tha cho tôi!"
Lâm Khiết Vy vừa khϊế͙p͙ sợ áy náy, vừa củi đầu chín mươi độ với
Phùng Thiên Long.


Bộ dạng kinh hãi như thế, khiến trái tim Phùng Thiên Long đau đớn. Người phụ nữ anh ta coi như chân ái, sao có thể sợ anh ta như vậy? Anh ta thà rằng người phụ nữ anh ta yêu cưỡi trên co anh ta tác oai tác quái, anh ta cũng không muốn Lâm Khiết Vy hèn mọn đối với anh ta như vậy. Anh ta sẽ đau lòng, sẽ tự trách, sẽ khó chịu.


Đây là người phụ nữ anh ta yêu, so với đám phụ nữ anh ta chơi đùa, tuyệt đối có cảm nhận khác.


Đám phụ nữ anh ta từng ngủ, có người nào dám bất kính với anh ta, anh ta sẽ trực tiếp cho người kéo ra ngoài trừng phạt nặng. Những người phụ nữ này đều như hạ nhân hèn mọn, không có một chút tôn nghiêm ở bên cạnh anh ta, chỉ là đồ chơi. Muốn chút tôn nghiêm trước mặt anh ta, không khác gì tìm đường chết!


Nhưng Lâm Khiết Vy thì khác!
Anh ta muốn khiến cô cao cao tại thượng, nhìn xuống mọi người, không cho phép bất cứ kẻ nào làm nhục tôn nghiêm của cô, bao gồm cả anh ta.


"Được rồi!" Phùng Thiên Long cao giọng nói, trong đôi mắt đào hoa là áy náy và nghiêm túc: “Là anh không tốt, làm em sợ rồi. Sau này chỉ cần anh có lỗi, em cứ việc đánh anh, anh cam đoan với em, đời này anh sẽ không đánh em một cái. Anh chỉ cầu xin em, đừng sợ anh. Thật đó, anh ở ngoài hư hỏng thế nào, anh đều không làm em bị thương một chút."


Lâm Khiết Vy nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Phùng Thiên Long, phát hiện anh ta không nói dối, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức lộ ra biểu cảm hung dữ, rất có khí thế cảnh cáo: "Phùng Thiên Long! Tôi nói cho anh biết, sau này không được động tay động chân với tôi, có nghe thấy không?"


Phùng Thiên Long sửng sốt, vô cùng vui vẻ, không biết nên nói cô thay đổi, hay là mình quá hèn, vậy mà cảm thấy bị cô hung dữ như vậy, còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc ngọt ngào. “Giữa người yêu với nhau làm gì có ai không động tay động chân, đó là một loại biểu hiện của thích. Được rồi, anh tạm ngoan một chút, sau này tiến hành theo chất lượng di"


Lâm Khiết Vy thầm mắng anh ta giáo hoạt, nhưng vội vàng nói chuyện chính: "Rot cuộc là anh có giúp tôi hay không?" "Chuyện gi?"


"Lúc trước tôi bán một thứ ở Hoàng Kim Ốc, tôi lại hoi han, muốn chuộc về, nhưng tạm thời không có tiền, anh có thể bảo người ta giữ món đồ đó giúp tôi trước, đừng bản đi, đợi tôi có tiền lại mua về hay không?”.