Vài phút ngắn ngủi trôi qua nhưng cảm giác như với tôi đó là cả một khoảng thời gian dài dằng dặc vậy, vì tôi đang ở trạng thái lờ đi tất cả mọi thứ xung quanh, không gian trước mắt như mờ dần mà chỉ còn lại một điểm sáng vô định.
Mình đã mất cơ hội dụ cọp khỏi hang rồi, không còn bắt quả tang tụi thằng Huy được nữa!
Giờ có cách nào khác không? Mà vẫn giữ được mục đích ban đầu?
Buộc nó tự nói ra ư? Đời nào không?
Và tôi, lúc này đang suy nghĩ một cách rất tỉnh táo!
Ít phút sau, tôi quay sang tụi bạn và nói:
- Tụi mày về nhà trước đi, trưa nay tao đi chút chuyện!
- Mày đi đâu? – Cả đám chưng hửng.
- Tao sẽ gọi cho tụi mày sau, chiều nay ở nhà đợi điện thoại!
Nói rồi không kịp để cả đám đồng ý, tôi quay xe đạp sang hướng nhà thằng Đóm, quyết định trưa nay tôi sẽ không về nhà mà phải đi ngay cho kịp.
- Anh Nam, biết chuyện anh Xẻng chưa? – Thằng Đóm phóng ra khi thấy tôi gọi nó trước nhà.
- Rồi, giờ mày đi với tao! – Tôi đáp.
- Đi đâu anh? – Nó thắc mắc.
- Đi rồi biết! – Tôi nhún vai trả lời.
Rồi hai thằng tôi lại lầm lũi dưới nắng chạy sang nhà A Lý, ít phút sau khi tôi tường thuật thật ngắn gọn tình hình, đến lượt A Lý trợn tròn mắt đập bàn cái rầm:
- Khốn kiếp, thằng mất dạy!
- Tí nữa mày sẽ được chửi nó sau, giờ đi với tao! – Tôi trầm giọng.
- Ừ, đi đâu? – A Lý quay sang hỏi, cùng thắc mắc với thằng Đóm lúc này.
- Đóm, mày biết được nhà của mấy thằng trong băng kia, thằng Sơn có kể ày không? – Tôi hỏi.
- Có, em biết nhà thằng Huy, Bin với Bon, cả nhà thằng Beo với thằng Bảnh nữa! – Thằng Đóm trả lời.
- Bảnh là thằng nào? – Tôi nghi hoặc.
- Bảnh là bạn thân thằng Beo, hai thằng này hay qua nhà thằng Huy chơi lắm, mỗi lần qua là thằng Bảnh dẫn theo thằng nhóc út nhà nó để chơi chung với nhỏ em gái thằng Huy! – Thằng Đóm đáp.
- Phải nó là cái thằng nhuộm tóc, tai đeo khoen, mặt vuông đúng không? – Tôi hồi hộp nhớ lại thằng tóc nhuộm ngồi giỡn với em gái thằng Huy vào tối hôm qua.
- Đúng rồi anh!
- Vậy được rồi, giờ này băng thằng Huy làm gì?
- Giờ là giấc trưa, thường khoảng 3 giờ chiều tụi nó mới tập trung đánh bóng rổ dưới sân trước nhà thi đấu, sau đó thì tụ họp ở quán bi- da đến tối!
- Ừm, đi, qua nhà thằng Bảnh!
- Làm gì? – A Lý sửng sốt.
- Tìm cách lật ngược tình thế! – Tôi cắn môi đáp.
Thằng Đóm chạy xe trước mặt dẫn bọn tôi vòng vèo khu 36 hecta một hồi rồi dừng lại trước một con hẻm nhỏ:
- Nhà thằng Bảnh trong đó, mình chạy vào rẽ trái là thấy ngay!
- Ok, vào! – Tôi gật đầu.
- Lỡ… gặp ba mẹ nó sao? – A Lý lo ngại.
- Ủa mấy anh, nó kìa! – Thằng Đóm gọi giật lại.
- Đâu? – Tôi giật thót người.
Theo hướng tay chỉ của thằng Đóm, tôi trông thấy thằng Bảnh tai đeo khuyên đang đi cùng với một thằng nhóc trạc khoảng 10 tuổi.
- Đúng nó rồi, tụi nó đi đâu đấy? – Tôi nói như bắt được vàng.
- Chắc… đi chơi điện tử, nó vô quán đối diện kìa! – A Lý ɭϊếʍƈ môi.
- Giờ sao anh? Bắt cóc nó rồi oánh hả? – Thằng Đóm dò hỏi.
- Không, là bắt cóc thằng em nó! – Tôi hừ nhạt.
Đám ba thằng bọn tôi đứng bên ngoài đợi tầm 15 phút nữa, khi mà thằng Bảnh lúc này đang chúi mũi vào màn hình vi tính trước mặt cùng với nhóc em đang mè nheo vòi chơi cạnh bên thì tôi mới ra hiệu dựng xe bên ngoài rồi bước vô quán.
- Chóc! – Tôi đưa tay búng chóc vào vành tai thằng Bảnh.
- Thằng nào đó? – Ngay tức thì nó sừng sộ quay lại.
Trông thấy tôi, thằng Bảnh lập tức đứng dậy và lùi lại:
- Mày…..!
- Đứng yên, mày nhúc nhích là em mày bị vặn đầu ngay! – Tôi gằn giọng.
Ngay tức thì thằng Bảnh sửng sốt phát hiện ra thằng em trai của nó lúc nãy còn lẽo đẽo đứng sau lưng giờ đã bị A Lý dẫn tuốt ra bên ngoài hẻm:
- Tụi mày… muốn gì? – Thằng Bảnh hạ giọng.
- Đi theo tao! – Tôi hất đầu rồi quay đi.
Ít phút sau, tôi ngồi đối diện với thằng Bảnh ở một gò đất trống đầu ngõ, thằng Đóm khoanh tay đứng cạnh bên, và A Lý nửa chơi giỡn, nửa trông chừng nhóc em thằng Bảnh để gây áp lực tâm lí theo kế hoạch:
- Mày.. chắc thương em mày lắm nhỉ? – Tôi cười khẩy.
- Tụi mày muốn làm gì thì làm, thả em tao ra trước! – Nó trừng mắt nhìn tôi.
- Sao phải thế? – Tôi vờ nhíu mày không hiểu.
- Ra chơi không tính trẻ em với con gái, mày không biết nhục à? – Nó sừng sộ.
- Thế… tối qua đứa nào đánh nhóc em của thằng bạn tao? – Tôi nhún vai nói.
- Tao….! – Không ngoài dự đoán, thằng Bảnh ngắc ngứ ngay tắp lự.
- Vậy là tối qua mày có tham gia nhỉ, đứa nào đánh nhóc em? – Tôi bắt đầu khai thác.
- ……….!
- Mày không nói, tao đánh em mày hệt như tối qua mày đánh em bạn tao!
- Tao…tao……!
- Giờ tao hỏi gì nói đó, chọn hay là không?
- Mày… hỏi đi!
- Ừm, tối qua, ai đánh bạn tao?
- Cả băng… tụi tao!
- Tức là có thằng Huy, thằng Beo, và Bin với Bon?
- Ừm…..!
- Có mày nữa mà?
- …………!
- Rồi đứa nào đánh em bạn tao?
- Là… anh Bon….!
Hoá ra là thằng Bon vẫn còn thù dai vụ nó bị thích khách mũ đen xử đẹp ngay trước cổng trường nên đánh Sơn đen chưa đã, nó lại còn đánh sang cả nhóc em trai thằng Sơn.
- Có phải đám tụi mày từng đánh mấy thằng bạn tao, tạt nước, phá xe, rồi chặn đường đạp xe đánh người không?
- ………..!
- A Lý, vả vô mặt thằng nhóc đi!
- Đừng… tao nói… là tụi tao làm hết đó!
- Từ giờ tao hỏi thì nói ngay, mày ngần ngừ thì tao đập thằng nhóc thật, ok?
- Ừ….ừ….!
- Tụi mày làm theo lệnh ai?
- Đại ca Huy…!
- Liên lạc với nhau thế nào? Hay bàn kế hoạch trước?
- Không, là bọn tao theo dõi người, sau đó gọi về báo anh Huy, rồi mới quyết định sẽ làm gì!
- Bọn mày có điện thoại di động?
- Ừ… anh Huy cho bọn tao mỗi người một cái nhỏ!
Nói rồi nó đưa tay vào túi móc ra cái điện thoại Nokia trắng đen cũ mèm, thế nhưng như vậy cũng là thằng Huy chơi sang có đầu tư rồi, cung cấp cả điện thoại di động để vạch kế hoạch chỉ đạo hành hung từ xa.
Tôi trầm ngâm một chút rồi hỏi tiếp:
- Mày… thế nào với em gái thằng Huy?
- Chỉ là.. chơi thân, vì con nhỏ thích tao mua kẹo cho nó!
- Tiếp!
- Thỉnh thoảng tao có chở nó đi chơi xích đu công viên với thằng em tao, vậy thôi!
- Gia đình thằng Huy để ày chở đi?
- Ba tao… thân với nhà anh Huy!
- Vậy, bây giờ mày làm theo lời tao, đảm bảo thằng em mày vừa không bị gì vừa có kẹo ăn!
Rồi tôi lừ mắt nói ra những gì thằng Bảnh cần phải làm, tôi nói đến đâu thằng Bảnh giật thót người toát mồ hôi hột đến đấy.
- Tao….tao….! – Nó hoang mang lắp bắp.
- Không làm thì thằng em mày cũng nằm liệt giường y chang em thằng bạn tao! – Tôi nhếch mép.
- ……..! – Thằng Bảnh thở hắt ra rồi cúi đầu cam chịu.
- Rồi, đi đi, giờ em mày đi chơi với bọn tao, yên tâm là tao coi nó như em tao! – Tôi khoát tay.
Thằng Bảnh đứng dậy nhìn sang em mình đang cười khúc khích với trò chọc tay của A Lý, nó quệt mồ hôi trán rồi quay sang tôi:
- Mày… giữ lời đấy!
- Tao nói là làm! – Tôi gật đầu đáp.
Rồi đợi cho thằng Bảnh đạp xe đi một quãng xa rồi, tôi mới nói tiếp:
- Về thôi Đóm, A Lý chở thằng nhóc!
Về đến nhà thằng Đóm, A Lý vẫn giỡn chơi với nhóc em thằng Bảnh, riêng thằng Đóm thì đem cơ man nào là kẹo cây các thứ để dụ thằng nhóc tì. Đến khi chuông điện thoại nhà thằng Đóm vang lên, tôi được chuyển giao cầm máy:
- Sao? – Tôi hỏi.
- Xong hết rồi, tới đi…! – Giọng thằng Bảnh bên đầu dây.
- Ừm, đợi tao ở cổng trường Chuyên! – Tôi đáp.
- Nhớ dẫn theo em tao…! – Nó lo lắng.
Nhưng tôi đã cúp máy, rồi bấm số đến nhà từng thằng một trong hội bàn tròn, đến tầm 30 phút sau thì cả đám đã tập trung đầy đủ tại nhà thằng Đóm:
- Gì thế? Có chuyện nữa à? – Khang mập lo lắng.
- Em mày à Đóm? – Tuấn rách ngạc nhiên nhìn thằng nhóc đang ʍút̼ kẹo.
- Dạ không, em thằng Bảnh! – Thằng Đóm trả lời.
- Bảnh là thằng nào? – Luân khùng thắc mắc.
- Ủa A Lý, mày biết vụ gì chưa? – Dũng xoắn nháo nhào.
Đợi ột lúc để mọi người ổn định tình hình rồi tôi mới lên tiếng:
- Xong hết chưa? Giờ tao nói đây!
- Ừm, gì? – Cả đám quay sang nhìn tôi.
- Tụi mày biết là kế hoạch mình bắt quả tang thằng Huy đánh Sơn đen đã thất bại rồi đấy, cũng biết là nó với em nó bị đánh như nào rồi nhỉ?
- Biết, tức không chịu được!
- Bây giờ, tao đã nghĩ ra cách buộc thằng Huy phải ra mặt tiếp rồi!
- Sao? Cách gì?
Tôi đưa mắt nhìn sang nhóc tì em thằng Bảnh đang ngồi ʍút̼ kẹo:
- Thằng nhóc này là bước đầu tiên!
- Nó? – Liền ngay sau đó cả đám nhìn nhau chưng hửng.
- Ừm, chút nữa là biết ngay thôi! – Tôi gật đầu.
- Vậy giờ làm gì nữa? – Đám bạn thắc mắc.
Rồi tôi chậm rãi nói:
- Bữa nay là trận cuối cùng, kết thúc dứt điểm với băng bọn của thằng Minh Huy, tao muốn tụi mày phải xác định rõ tư tưởng, đánh không nương tay với bất cứ thằng nào trong đó!
- Cái này mày khỏi phải nói!
- Thằng Huy thì tao muốn tự tay dập nó, A Lý sẽ lo thằng Beo tóc vàng, còn thằng Bin thì tao định để cho Sơn đen xử lí nhưng không ngờ tình thế quay ra như vầy, nên hai anh em Bin Bon thì giao cho Chiến với thằng Đóm, số còn lại thì những người còn lại!
- Ok men!
- Đường lui tao cũng đã tính hết cho tụi mình, cứ yên tâm mà trút hận, tao chỉ tiếc mỗi một điều, đó là đã sai lầm trong vụ Sơn đen…..!
- …………!
- Nhưng đảm bảo là nó sẽ không bị đánh vô ích, vì A Lý vẫn còn đây, và tụi mình sẽ đánh thay cho cả phần của Sơn đen, ok không?
- Ok luôn men!
Dừng lại một vài giây, tôi hít một hơi thật dài rồi kiên định nhìn đám bạn:
- Anh em, sẽ có một ngày đám tụi mình mỗi đứa một nơi, không còn được như vầy nữa, nhưng đó không phải là ngày hôm nay. Cũng sẽ có một ngày, mỗi thằng trong tụi mình sẽ phải tự đối mặt với khó khăn mà không có bạn bè bên cạnh, nhưng đó cũng không phải là ngày hôm nay!
- ………….!
- Ngày hôm nay, tất cả tụi mình đứng chung một hàng ngũ, đánh cho bè lũ Minh Huy một trận sạch không kình ngạc, tan tác chim muông!
Đưa tay vẽ một đường dài hình cánh cung vào khoảng không, tôi nhìn đám bạn thân chí cốt của mình đang mím môi dứt khoát rồi đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ đã 2 giờ 45 phút chiều.
Chiều của ngày hôm nay, hội bàn tròn chính thức một trận giải quyết rõ ràng với băng bọn Minh Huy, tất cả những chuyện ân oán trong quá khứ và cả hiện tại sẽ được phân định, tất cả mọi thứ…..!