Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 252

Về đến nhà, tôi gọi điện sang A Lý kể hết mọi chuyện xảy ra vào tối hôm nay:
- Chà, giờ nó đang cay cú lắm đây! – A Lý nhận xét.
- Ừm, bị chính người mình phản bội, nó không tức giận mới sợ! – Tôi gật gù đồng ý.
- Vậy giờ tiếp theo làm sao nữa?


- Tao dự đoán là chỉ trong vài ngày nữa thôi, đích thân thằng Huy sẽ dẫn người thanh lý môn hộ, những ngày này mình sẽ liên tục theo dõi thằng Sơn để bảo vệ nó, vừa bắt tại trận bè lũ thằng Huy là tụi nó hết đường chối cãi!
- Tụi mày còn đi học mà? Làm sao theo dõi sát sao được?


- Yên tâm, trường tao còn học ngày mai với ngày mốt nữa là được nghỉ Tết rồi!
- Thế mày nghĩ là vài ngày nữa tụi nó sẽ xử thằng Sơn à? Sao không phải là ngày mai hay mốt?


- Ừm, thì 2 ngày kế tiếp thằng Huy vẫn còn đi học, nên nó chỉ có thể ra tay buổi chiều, mà buổi chiều tao cũng rảnh, thế nên chắc qua 2 ngày nữa sẽ có biến!
- Rồi sao nữa?


- Thì thằng Huy giờ đang tức giận, nó ắt hẳn sẽ muốn tự tay xử thằng Sơn, lúc đó bọn mình mai phục sẵn bắt tại trận nó, vừa hết chối, vừa bị tụi mình dập hội đồng, kế hoạch nhử nó ra khỏi hang xem như thành công hơn một nửa rồi đấy!


- Mà tao thắc mắc là… sao phải để thằng Sơn giả dạng tao? Có phải là vì nghĩ “ thích khách mũ đen “ trình cao nên tụi kia sẽ khó ra tay hoặc bỏ qua đi không? Kiểu như núp sau bình phong ấy!


- Không, chính vì tụi thằng Huy đang tưởng Sơn đen là thích khách mũ đen nên nó lại càng phải ra tay, đặc biệt là sẽ kéo hết cả băng tụi nó, sư tử dùng hết sức bắt thỏ mà, vậy là tụi mình hốt trọn một mẻ lớn!
- Chà, tao chỉ ngại là nó giận quá hoá liều thì khổ thằng Sơn thôi!


- Ừm, tao cũng tính đến nước đó rồi, nhưng vai trò của “ viên đạn bạc “ thì phải như vậy!
- Thế… tầm vài ngày sau là trận cuối cùng à? – A Lý hỏi lại một lần nữa.
- Trên kế hoạch là vậy! – Tôi trả lời xác nhận.
- Ừ, lúc đó nhớ gọi tao nhen, tao hỗ trợ! – Nó tiếp lời.


- Ok, sao thiếu mày được chứ, chủ lực chính mà! – Tôi đồng ý.


Ngắn gọn cuộc đối thoại vừa nãy đã tóm tắt kế hoạch của tôi ngay từ những ngày đầu tiên đến hôm lật mặt cuối cùng, từ việc kết thân thằng Xung chọc tức thằng Huy, đến việc thả nội gián vào lòng địch dụ tên đầu sỏ ra mặt, và tối hôm nay chính thức tiết lộ thân phận Judas, dẫn đến kết quả thằng Minh Huy sẽ tự tay thanh trừng nội bộ trong vài ngày tới. Đó là toàn bộ kế hoạch của tôi nhằm dẫn dụ kẻ địch từ trong tối phải bước ra ngoài sáng, với điểm nhấn là sự phản bội của quân sư Sơn đen.


Thế nhưng, kế hoạch nào cũng có sơ hở, và lỗ hổng của tôi chính là đã tính toán quá xa mà quên đi phản ứng của một người khi biết mình bị bán đứng là như thế nào. Đó là phản ứng tức giận dẫn đến hành động đánh nhanh tiêu diệt gọn.


Sáng hôm sau, tôi đến lớp với một tâm trạng khá thoải mái vì kế hoạch đang hết sức tiến triển theo mọi sự đã dự kiến, dù rằng trận đánh cuối cùng đã gần kề trong vài ngày tới. Bước vào phòng học là tôi lia mắt sang dãy bàn tổ 1 để ý ngay thái độ của thằng Minh Huy, và chắc mẩm rằng thể nào nó cũng nhìn mình bằng một ánh mắt tức tối thù hằn. Và tôi đã lầm, khi mà thằng Huy nhìn tôi cười nhạt rồi đưa một ngón tay làm dấu hiệu thách thức:


- “ Là ý gì đây? “ – Tôi nghĩ thầm trong đầu.
Vừa ngồi xuống ghế là Luân khùng đã trờ tới hỏi tôi ngay lập tức:
- Ê vậy là sao mậy? Sáng giờ tao thấy nó tỉnh bơ như không ấy!
- ………! – Tôi im lặng không trả lời, trong lòng dậy lên một cảm giác lạnh sống lưng.


- Là sao mậy? Nó sắp làm gì đúng không? – Khang mập lo lắng.
- Không, thái độ này chỉ có thể là…..! – Tôi đáp lấp lửng.
- Là sao? – Cả hai thằng trố mắt hỏi tiếp.
- Sơn đen chắc bị xử rồi! – Tôi nuốt nước bọt khó khăn nói.


- Hả? Sao mày bảo mấy ngày nữa mà? Với cả giờ mới sáng sớm, nó còn ở trên lớp, sao mà xử được? – Khang mập sửng sốt.
- Nhiều khả năng là… bị ngay tối hôm qua rồi! – Tôi cắn môi tự rủa thầm mình tơi tả.
- Chắc không? Làm sao biết được? – Luân khùng thắc mắc.


- Tao đoán vậy… nhưng thiệt tình là tụi mình sai sót rồi, lí ra… tụi thằng Huy vẫn có thể ra tay ngay từ tối hôm qua rồi! – Tôi nhíu mày đáp.
- Thôi để tí nữa học về rồi tính vậy, mong là không phải! – Khang mập vỗ vai tôi trấn an.


Thật vậy, quả tình là tôi đã phạm phải một sai lầm chí mạng, đó là tối hôm qua đã ngủ quên trên chiến thắng tâm lí ở Hồng Môn Yến mà quên mất rằng nhiều khả năng Sơn đen sẽ có thể bị xử ngay sau đó.


- “ Nó có thể vậy không? Mình rời nhà nó là 9 giờ 30 tối, chắc tầm 10 giờ là sinh nhật nó kết thúc, tầm thời gian đó thì Sơn đen ở nhà hay ra ngoài chứ? “


- “ Nếu mình là nó, thì mình sẽ làm sao? Đợi vài ngày cho rảnh rỗi xong mới dứt điểm thằng đã phản mình à? Không, mình dư biết để lâu sẽ rơi vào kế địch, có thể bị mai phục, nên chỉ có tranh thủ đánh nhanh ngay vào lúc địch còn đang hân hoan! “
- “ Không phải vậy chứ…..! “


Mọi thứ chỉ dừng lại ở mức suy đoán khi mà tôi vẫn đang ngồi yên tại vị trong phòng học mà không thể làm gì được, chỉ mong rằng tôi đã nghĩ sai, và mong cho buổi học mau chóng kết thúc để tôi chạy ngay đến nhà Sơn đen xem thế nào. Buổi học sáng hôm đó trở nên dài đằng đẵng và thời gian trôi đi cực kì chậm chạp trong sự thấp thỏm và chờ đợi của hội bàn tròn, nhất là khi thái độ của thằng Minh Huy chẳng hề như dự đoán rằng nó sẽ rất tức tối tí nào cả.


- Tùng….tùng…! – Tiếng trống trường vừa báo hiệu kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày là tôi đã quơ vội cái cặp rồi phóng ra ngoài cửa lớp, chạy nhanh xuống bãi giữ xe.
- Đợi bọn tao với, Nam! – Hội bàn tròn cũng chạy cuống theo sau.
- Nhanh! – Tôi nhăn mặt gắt.


Dưới trời trưa nắng gắt, những cơn gió nhẹ mát mẻ thỉnh thoảng vuột qua không làm dịu đi sự lo lắng thể hiện trên nét mặt của 8 thằng con trai đang nháo nhào chạy xe đến nhà bạn mình lúc này.
- Bình tĩnh, có thể không có gì đâu! – Thằng Chiến trấn an.


- ……….! – Tôi mím môi đạp hết tốc lực về hướng nhà Sơn đen, trong lòng như đang có lửa đốt hừng hực.
Đến nhà Sơn đen, bọn tôi dựng xe ngoài cổng rồi bước vào trong, bỏ qua quầy nước và bàn chơi game ở ngoài, cả đám đi thẳng vô trong gian nhà sau:


- Sơn, có nhà không? – Tôi lo lắng gọi như mọi lần.
Thế nhưng đáp lại tiếng gọi của tôi là âm thanh dép đi sàn sạt từ trong nhà, và một người phụ nữ tuổi trung niên gương mặt lo âu thất thần bước ra tiếp chúng tôi:
- Mấy đứa là bạn thằng Sơn à? – Mẹ thằng Sơn hỏi.


- Dạ… Sơn có nhà không bác? Tụi con có chút chuyện! – Tôi vội nói.
- Ừ… mà nó vừa bị té xe hôm qua, mấy đứa vào trong nhé! – Mẹ thằng Sơn tiếp lời.
- ……..! – Ngay tức thì cả đám bọn tôi thót tim quay sang nhìn nhau.
- Vào thôi….! – Khang mập đẩy vai tôi.
- Ừm….! – Tôi ngần ngừ.


Đám bọn tôi đi vào nhà trong, đến một gian có chiếc giường kê sát vách đang mắc màn thì dừng lại:
- Sơn… dậy đi con, có bạn đến thăm nè! – Mẹ Sơn đen vén màn lên.
- ……….!
- Mấy đứa ngồi chơi với nó nhé, bác đi lấy nước!
- Dạ… bác cứ để tụi con! – Tôi gật đầu.


Rồi trước ánh mắt lo lắng của cả bọn, Sơn đen biết ý vén màn ngồi dậy, nó chậm chạp thở dài rồi lê người ra bằng một động tác cực kì khó khăn:
- Sao…cứ ngồi đó đi! – Tôi vội bước đến ngồi cạnh giường nó.
- ……Ừ…..! – Sơn đen thì thào.


Trước mắt bọn tôi là Sơn đen đang tả tơi như cây khô sau giông bão, gương mặt nó một bên khoé miệng bị bầm lại tím tái, tay chân thì dán chi chít những băng gạc, nhìn như bị trầy xước khắp người.
- Mày…mày…bị…..! – Tôi lắp bắp.


- ………! – Sơn đen hiểu ý, nó đưa mắt nhìn ra nhà sau, chừng như chắc chắc rằng mẹ nó không có ở đây thì mới trầm giọng nói – Tối qua… lúc tao chở thằng nhóc em ra ngoài mua kem cho nó thì bị đám thằng Huy vây đánh…!
- Rồi sao….? – Luân khùng ái ngại.


- Thì…lúc đầu tao cứ tưởng như thằng Nam, là vài ngày sau nó mới xử, lúc đó còn có tụi mày theo dõi bảo vệ, chứ đâu ngờ…haizzz, nó đánh tao luôn sau đó! – Sơn đen thở ra yếu ớt.
- Mày…bị nặng không? Tụi nó làm gì mày? – Dũng xoắn thấp thỏm.


- Thì lúc tao đang đạp xe, thằng tóc vàng vượt lên đá xe tao lăn ra đường, rồi tụi nó vây lại đánh, có cả thằng Huy…. Vì sao thì tụi mày biết rồi! – Thằng Sơn cụp một bên mí mắt bị bầm xuống.
- Tao… phải nói với mẹ là bị té xe, chứ không dám nói thật…!
- Rồi… em mày có sao không?


- ………..!
- Nó làm sao?
- Tao…tao chỉ hận là… tụi nó chơi bẩn, đánh tao thì tao không nói, đằng này… cả em tao tụi nó cũng đánh… thằng nhóc…..!
- …………!


- Thằng nhóc… nó mới học lớp 2 chứ mấy… dọc đường về… nó vừa sợ vừa khóc… hỏi tao mấy người đó là ai… sao lại đánh nó……!
- Thằng khốn này……!


- Tao phải năn nỉ, dỗ nó đừng nói ẹ tao biết… là bị đánh… nhưng tao ức lắm… giờ thằng em tao đang nằm nghỉ ở nhà ngoại rồi… may mà chỉ bị bầm sơ sơ… chứ nó có gì… chắc tao không biết phải ăn nói sao với ba mẹ nữa….!
- ….. Bình tĩnh đi…..!


Từ đầu đến cuối chỉ có tụi thằng Khang là ra sức an ủi Sơn đen đang run rẩy phẫn uất kể lại sự việc, còn tôi không thể nói được lời nào ngoài việc lặng người đi vì sự tính toán sai lầm của mình, và nghe lửa giận bùng lên dữ dội khi biết được hành động chơi bẩn của thằng Minh Huy.


- Tụi nó đánh tao xong… còn táng vô đầu thằng em tao… bảo là sau này cẩn thận, có gì là tụi nó xử em tao… chứ không xử tao….!
- ………!
- Tao đâu biết là … giờ đó… tao cứ tưởng tụi nó còn ăn sinh nhật chứ… nên mới chở đứa em ra ngoài… chứ đâu ngờ….!


- Ừ... bọn tao hiểu mà!


Sơn đen thương tích đầy mình, nhóc em út cũng bị đánh, tất cả đã giải thích rõ ràng vì sao sáng ngày hôm nay thằng Huy lại có thái độ nhởn nhơ đến như vậy. Tôi hận mình tại sao không thể đoán trước được điều này sớm hơn, hận mình sao không hiểu được câu đe hoạ “ không có ngày mai “ của thằng Huy trước lúc ra về… hận mình vì tại chuyện riêng của nhóm mà kéo cả thằng bạn thân mình vào tròng, để giờ đến cả em trai nó cũng bị liên luỵ.


Tôi thở hắt ra, khổ sở đứng dậy vỗ vai Sơn đen, nhìn nó đầy kiên nghị:
- Nghỉ ngơi đi, còn lại để bọn tao lo!
- Giờ… tao chỉ ức…tao không thể tận tay đấm vào mặt thằng khốn đó… sáng nay nó có cười tao không…. có nói gì với mày không? – Sơn đen uất ức nấc nghẹn.


- Tao… sẽ xin lỗi mày sau… còn bây giờ, tao đem cái mạng này hứa với mày, thằng Huy sẽ phải trả gấp trăm những gì mày đã nhận!
- Nhưng… mày đâu bắt quả tang được lúc nó đánh tao….? – Thằng Sơn khổ sở nói.
- Không sao, tao vẫn đánh nó mà! – Tôi lắc đầu trấn an.


- Vậy… đánh cả phần tao nha… thằng em tao nữa….! – Sơn đen nài nỉ.
- Rồi… yên tâm, mày nghỉ ngơi nhé, xong việc tao sẽ đến thăm mày! – Tôi cố gượng cười an ủi.
- Bọn tao cũng về nhé…..! – Đám bạn tôi đứng dậy, ái ngại nói.
- Ừ… tụi mày cẩn thận! – Sơn đen gật đầu buồn bã.


Cả đám dắt xe ra khỏi nhà thằng Sơn mà chẳng ai nói với nhau lời nào, chỉ lặng lẽ thất thần đạp xe dưới cái nắng nóng oi bức của giờ trưa đứng bóng. Thế nhưng….tức nước vỡ bờ….


- Tổ cha nó, cái thằng khốn nạn, thằng mất dạy đó! – Tuấn rách tức tối ném luôn cái nón trên đầu nó xuống đường.
- Sao thế? – Bọn tôi dừng xe lại.
- Khốn, đến cả con nít mà tụi nó cũng đánh, thằng khốn! – Dũng xoắn nghiến răng.
- ………! – Thằng Chiến lắc đầu thở dài.


- …………..! – Khang mập và Luân khùng nhìn đăm đăm về phía trước, im lặng không nói nên lời.
- Thằng Nam mày coi tính sao thì tính đi! – Thằng Quý tức tối.
- ………..! – Tôi lặng im không trả lời.


- Tính quái gì nữa? Giờ cơ hội bắt quả tang tụi nó đánh người tại trận coi như đi toong rồi, uổng công sức thằng Sơn lật mặt mà lại còn bị đánh! – Tuấn rách đập tay vào thành xe chan chát.
- Rồi giờ sao đây? – Thằng Xung ái ngại nhìn từng đứa trong bọn.
- …………..! – Không một ai trả lời.


Đáp lại câu hỏi của thằng Xung là khoảng không gian yên lặng kéo dài của cả nhóm trong cái nắng gay gắt của buổi trưa, đơn giản vì lúc này kế hoạch nhử cọp ra khỏi hang đã thất bại mà người mình còn bị đánh một cách vô ích, chẳng ai phải biết nên nói với ai câu nào, bởi thằng Huy vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài đó một cách thản thiên đầy ngạo mạn. Thật vậy, cơ hội mai phục bắt quả tang bè lũ thằng Huy đánh người đã vuột mất rồi, trôi đi trong sự hân hoan chiến thắng nhất thời của tôi vào buổi tối ngày hôm qua.