Hai chân của nam nhân rộng mở, hắn nghiêng đầu, hơi thở có chút hổn hển…….
Một bàn tay Xích Luyện chống tại sườn thắt lưng của nam nhân, một bàn tay đỡ chân của nam nhân, y cúi đầu, một bên dùng miệng đút nam nhân ăn hồ lô đường, một bên xoa chân của nam nhân, chậm rãi đĩnh động phần eo, theo phản ứng nhíu mày cùng thở dốc của nam nhân, chậm rãi đi vào bên trong nóng ướt của nam nhân, vừa chặt lại nóng, mềm mại lại dẻo dai.
Đường nét tấm lưng của Xích Luyện rất đẹp, y sam màu đỏ kia tôn lên màu da của y càng thêm trắng nõn, hai tay của nam nhân nắm y sam dưới người, hắn cảm giác được động tác thong thả của Xích Luyện…….. Thực dày vò người ta. Nhưng mà thực mê người.
Hơi nước 4 phía theo gió thong thả di chuyển, hai người dây dưa ái muội tại trong sương mù mờ mịt, nam nhân ngửa cổ nghiêng đầu, nhận hôn sâu của Xích Luyện, thân thể của hắn theo động tác xâm nhập của Xích Luyện mà thong thả di chuyển lên cao xuống thấp, Xích Luyện cắn nát từng quả từng quả hồ lô đường đút cho nam nhân………
“Mùi vị như thế nào?”. Xích Luyện cúi người xuống, ngón tay gỡ sợi tóc dính vào trên mặt nam nhân ra, “Ngon hay không ngon, ngọt hay không ngọt?”.
Ngọt thì ngọt, nhưng mà trong sơn tra cũng có vị chua……… “Có chút chua”. Đôi môi của nam nhân nhiễm sắc trạch (màu sắc) xinh đẹp, làm choXích Luyện nhịn không được vươn lưỡi rắn nhẹ nhàng cọ xát môi của nam nhân, chỉ có nam nhân không sợ y……..
“Mùi vị kia ngon không?”. Xích Luyện dán tại bên môi của nam nhân, đầu lưỡi nhẹ nhàng vói vào trong miệng của nam nhân, đối chọi đầu lưỡi ướt mềm của nam nhân, ái muội hoạt động. Y đĩnh động phần eo, càng ngày càng sâu…….. “Ân”.
Nam nhân tại dưới đỉnh động thong thả của Xích Luyện, thong thả di chuyển lên lên xuống xuống, ngón tay hắn chặt y sam dưới người, hắn nghiêm túc nhìn chăm chú vào Xích Luyện, nhìn mỗi một cái thần tình của Xích Luyện, ánh mắt hai người dây dưa cùng một chỗ, hai tay của Xích Luyện ôm lấy đầu của nam nhân, cố định đầu của nam nhân, y dùng đầu lưỡi đút viên hồ lô đường cuối cùng vào trong miệng của nam nhân…….
“Tự mình nhai”. Xích Luyện hôn 1 chút môi của nam nhân, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của nam nhân, lau mồ hôi tinh mịn tràn ra thái dương của nam nhân, “Chậm rãi nhai, nhai nát lại đút ta”.
Nam nhân nhìn Xích Luyện, động tác rất chậm nhai nát hồ lô đường, rất nhanh Xích Luyện liền cúi đầu, hôn ngược lại đôi môi của nam nhân, trằn trọc xâm nhập ướt át hôn.
Xích Luyện rủ mắt, lông mi che dấu thần sắc của đáy mắt, con ngươi bình tĩnh của nam nhân dần dần trở nên mê ly, bọn họ là “huynh đệ”, bọn họ là “phu thê”. nhưng bọn họ cũng là “người qua đường” quen thuộc nhất……..
Đáy mắt nam nhân cất giấu vô số tình tự, theo Xích Luyện không ngừng hôn sâu, hơi thở của hắn cũng càng ngày càng nặng nề, theo động tác xâm nhập thong thả mà nhiều lần của Xích Luyện, dục vọng của hắn cũng càng lúc càng không khống chế được.
Thân thể của Xích Luyện áp xuống, thân thể y hoàn toàn lộ ra ngoài, đường nét tấm lưng kia dị thường tuyệt đẹp, phác thảo rõ nét thân hình của y, cảm giác được hai chân nam nhân hơi khép lại, nhẹ nhàng giống như bất mãn hừ hai tiếng, y lại nhấc người lên, một lần nữa trượt vào, chậm rãi tiến tới chỗ sâu nhất, tới tới lui lui thiệt nhiều lần như vậy, làm cho hai chân hai chân của nam nhân không ngừng run rẩy.
Nhìn đến ánh mắt nam nhân hỗn loạn, Xích Luyện dùng lực đĩnh động phần eo, làm cho thân thể của nam nhân bỗng trượt lên trên một chút, cảm giác được tay nam nhân nắm chặt y sam trượt tới bên hông y, y biết nam nhân có cảm giác, địa phương có phản ứng kia của nam nhân dán tại bụng hoạt động lên xuống, ngón tay của nam nhân khẽ đụng tới họa quyển đặt ở bên cạnh.
Họa quyển kia nhẹ nhàng trượt mở……. “Muốn ta nhanh một chút hay không?”. Xích Luyện biết động tác chính mình thực thong thả, nhưng y cũng có thể nhanh hơn, y mới vừa hỏi nam nhân xong, liền lấp kín miệng của nam nhân, môi của nam nhân ngọt ngào, hôn như thế nào cũng không đủ.
Nam nhân nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Xích Luyện tựa hồ hiểu được ý tứ của nam nhân, dừng động tác hôn nam nhân lại 1 chút, y chậm rãi đẩy nhanh tốc độ, hai tay của y vòng quanh cánh tay của nam nhân, thân thể của hai người đều đang không ngừng nóng lên.
Mồ hôi trên lưng của Xích Luyện theo lưng chậm rãi chảy xuống, bọt nước tinh tế trên cái lưng trơn bóng của y lăn xuống, mồ hôi trên cằm y nhỏ ở trên mặt của nam nhân, hai tay của y giữ chặt chân của nam nhân, cúi đầu nhìn chăm chú vào nam nhân, thưởng thức ánh mắt mê ly của nam nhân, nghe miệng nam nhân tràn ra than nhẹ khe khẽ.
Sợi tóc ướt át kia dính vào trên mặt của nam nhân, hai tay của hắn chậm rãi bấu lưng của Xích Luyện, hắn cảm giác được Xích Luyện cúi đầu cắn thứ mẫn cảm trước ngực của hắn, ngậm trong miệng tỉ mỉ ʍút̼.
Tới tới lui lui…….. Lặp đi lặp lại…….. Ngậm lấy. Nhấm nháp. Khẽ cắn, nam nhân cúi đầu, nhìn đến sườn mặt tinh xảo của Xích Luyện, tại trong sương mù mông lung cũng rõ ràng như vậy, đầu lưỡi ướt đỏ của Xích Luyện dị thường mê người…….
Điểm chết người chính là Xích Luyện thường thường sẽ hỏi một chút hắn cảm thấy như thế nào, lại còn dán tại bên môi hắn, nói chuyện với hắn, gạt sợi tóc dán tại trên mặt hắn ra, bọn họ thực thân mật dây dưa, giống như như thế nào hôn cũng không đủ, như thế nào muốn cũng không đủ, cho tới tình trạng kiệt sức mới thôi.
Nam nhân mệt mỏi nằm ở bên trên một đống y sam, Xích Luyện nghiêng người từ phía sau ôm nam nhân, trên thân thể của hai người đắp cẩm bào hoa mỹ của Xích Luyện.
Xích Luyện ôm thắt lưng của nam nhân, “Thật là chặt, mỗi lần đều giống như lần đầu tiên” Y một bên khích lệ nam nhân, một bên dùng ngón tay xinh đẹp kia nhẹ nhàng nhích tới nhích lui trên bụng của nam nhân.
Nam nhân có chút mệt mỏi, hắn giơ tay lấy họa quyển hơi hơi mở ra ở bên cạnh, Xích Luyện không có ngăn cản nam nhân, kỳ thật nam nhân chỉ là định cuốn lại thay Xích Luyện, nhưng mà……. Liền thoáng nhìn sơ qua như vậy, hắn liền rốt cuộc không thể dời mắt……..
Người trên họa quyển kia, y sam trang phục đều là thanh lịch, trong ánh mắt tản ra sự lạnh nhạt, quan trọng hơn là người trong bức tranh, khuôn mặt lớn lên giống hắn như đúc……..
“Người này là ta sao?”. Nam nhân nghiêng đầu nhìn về phía Xích Luyện.
Xích Luyện hôn môi của nam nhân: “Là ngươi”.
Tay cầm họa quyển của nam nhân, nắm thật chặt, hắn trầm mặc trong chốc lát, mới hỏi: “Ngươi khi nào thì tìm được người trong bức tranh này?”. Hắn như thế nào không biết, hắn như thế nào không hề phát hiện…….
Xích Luyện không trả lời nam nhân, chỉ là cắn môi của nam nhân: “Ngươi cảm thấy được bức tranh đẹp không?”. Y dán tại bên tai của nam nhân nói, nhiệt tức thản nhiên kia làm cho nam nhân nhẹ nhàng nhúc nhích cái đầu.
Nam nhân nhẹ nhàng gật gật đầu…… “Đẹp”. Tích Duyên nghiêng đầu nhìn Xích Luyện, nam nhân trì độn cũng không có phát hiện không ổn, hắn cảm thấy hơi thở của Xích Luyện tản ra hương khí nhàn nhạt, rất dễ chịu, hắn nhìn Xích Luyện, thấp giọng nói: “Trước đó ta cho rằng nghĩ đến ngươi đang ngắm Thanh Thiên Tôn, không nghĩ tới là bức họa của ta”.
Hắn có chút cao hứng, nhưng lại là có chút thương cảm…….. Xích Luyện đang cười. “Nhưng mà, ta giống như không có mặc qua loại y sam này”. Nam nhân giơ tay vuốt ve y sam người nọ mặc trong họa quyển, hắn cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng là xác định không có mặc qua.
Nam nhân nhìn chăm chú vào Xích Luyện hỏi đáp án, Xích Luyện nhìn nam nhân 1 lát, mới hỏi: “Ngươi cảm thấy người trong bức họa này là ngươi?”. Đây rõ ràng là vấn đề nam nhân là vừa mới hỏi Xích Luyện, hiện tại Xích Luyện lại hỏi ngược hắn.
Nam nhân nhìn người trong tranh 1 lát, hắn thực khẳng định gật đầu: “Là ta”. Hắn làm sao sẽ ngay cả chính mình cũng không nhận ra, người này rõ ràng chính là hắn, vô luận là thần thái hay là khí chất, đều giống như đúc.
Giống như cả 2 đều đang xác nhận, hai người nhìn chằm chằm bức tranh, nhìn thật lâu, nam nhân cũng có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bức họa này, người này rõ ràng là hắn, hắn thực xác định…….
Xích Luyện hôn môi của nam nhân một lát, mới chậm rãi vươn tay cầm tay của nam nhân, để nam nhân từ từ mở họa quyển ra, 1 chữ “Thanh” rõ nét lộ ra. am nhân sửng sốt một hồi lâu, nhìn chằm chằm bức tranh kia rất lâu, người này chính là Thanh Thiên Tôn, cũng là liền nói người này chính là hắn, hắn chính là Thanh Thiên Tôn, Thanh Thiên Tôn chính là hắn.
Nam nhân thu hồi họa quyển, xoay người nhìn về phía Xích Luyện,”Sao lại thế này?”. Hắn giơ tay sờ sờ khóe môi của Xích Luyện, ngón tay nhẹ nhàng gảy môi dưới của Xích Luyện.
“Ta biết”. Xích Luyện ôm chặt nam nhân, y di chuyển thân thể xuống phía dưới, ôm lấy mông của nam nhân, tựa đầu vùi tại ngực của nam nhân, nhẹ nhàng ʍút̼ ngậm điểm mẫn cảm trước ngực của nam nhân…….
Điểm mẫn cảm trước ngực của nam nhân đã sớm bị Xích Luyện hôn tới có chút sưng đỏ, nghe được Xích Luyện nói y biết thì trong lòng nam nhân cũng rối loạn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh như cũ nhìn chằm chằm Xích Luyện.
Xích Luyện thực thích cắn hắn, còn thích nhẹ nhàng sáp (cắm, xuyên vào)mông của hắn, nam nhân tùy ý Xích Luyện ôm, hắn cũng không lại nghĩ nhiều, tay hắn gác lên trên vai của Xích Luyện, khi Xích Luyện lại ngẩng đầu, điểm mẫn cảm trên gực của hắn đỏ tới nỗi muốn chảy máu, vừa sưng lại ngứa, hắn chỉ có thể hút không khí, nhìn đến môi của Xích Luyện cũng đỏ, hắn cũng sẽ không nói cái gì…….
Nam nhân chống người dậy, tỏ vẻ phải đi về, Xích Luyện cũng ngồi dậy, cẩm bào hoa mỹ kia trượt tới bên hông của Xích Luyện, Xích Luyện dùng tay chống mặt đất, nửa ngẩng đầu mềm mại nhìn chằm chằm nam nhân. “Phải đi?”. “Ân”.
Nam nhân rủ mắt, không dám nhìn Xích Luyện, làn da của Xích Luyện thật trắng, nói chuyện lại dễ nghe, hơn nữa thanh âm mềm mại như vậy, tư thái lại tao nhã như vậy, làm cho nam nhân có chút tâm động……..
Nam nhân nói phải đi, nhưng Xích Luyện cũng không ngăn cản nam nhân, Xích Luyện nói mỗi đêm y đều ở nơi này, nam nhân rảnh rỗi có thể tới gặp y, y vốn định đưa bức tranh cho nam nhân, nhưng nam nhân lại không muốn. “Ta đi đây”.
Nam nhân đi được 2 bước, lại quay trở lại, Xích Luyện vẫn là lười biếng nhìn nam nhân, nam nhân thản nhiên nói: “Ngươi còn có gì chưa nói với ta không?”. Hắn nhìn Xích Luyện, hy vọng đối phương có thể nói chút gì để hắn an tâm.
“Mặc kệ ngươi là ai, ta đều thích ngươi”. Xích Luyện giơ tay qua ôm nam nhân, hôn mấy cái ở bên môi nam nhân, mới buông nam nhân ra, nam nhân lại ngồi 1 lát mới đi.
“Còn có gì nữa không?”. Nam nhân muốn nghe Xích Luyện nói thêm một chút, dù sao hắn vẫn cảm thấy Xích Luyện có chuyện chưa nói xong, “Ngươi có tâm sự gì, không ngại nói cho ta biết”. Hắn giơ tay chậm rãi vén mái tóc trước người của Xích Luyện tới phía sau của Xích Luyện.
“Kỳ thật mấy ngày nay ta nghĩ rất rõ ràng rồi, nếu ngươi không tiếp nhận ta, ta cũng sẽ không lại lãng phí thời gian của ngươi, cũng sẽ không lại khiến ngươi khó xử, ta sẽ dựa theo ý nguyện của ngươi mà rời đi, khi đó ta liền thật sự từ bỏ ngươi”. Y nhìn nam nhân, chậm rãi chớp đôi mắt, “Nhưng là nếu thật sự như vậy, nếu là có một ngày ta gặp được Thanh Thiên Tôn thì ta cũng sẽ không cùng y cùng một chỗ”. Xích Luyện chỉ có thể từ bỏ cả 2 người, trở về trời thành thành thật thật làm Thần tôn của y.
Nam nhân nhìn Xích Luyện thật lâu. Nếu hắn là Xích Luyện, có lẽ hắn cũng sẽ dùng loại phương pháp này, nam nhân nhặt họa quyển bên người lên, đưa tới tay của Xích Luyện: “Thời điểm nhớ ta, liền nhìn xem”.
“Ân”.
“Ngươi chờ ta, được không?”. Nam nhân nhìn Xích Luyện.
Lông mi của Xích Luyện có chút ẩm ướt, ngước mắt nhìn về phía nam nhân, chậm rãi gật đầu, trong con ngươi u tĩnh kia lộ ra lệ quang chói chói lóa lóa, “Ta vẫn đều đang đợi ngươi”. Y chậm rãi ôm chặt nam nhân, rất nhanh nam nhân liền cảm giác được trước ngực có chút ướt át, hắn an ủi vỗ vỗ bả vai của Xích Luyện.
Nam nhân ôn nhu ôm Xích Luyện, dán tại bên tai Xích Luyện hứa hẹn: “Ngươi chờ ta một thời gian, chúng ta liền cùng nhau về nhà”. Thanh âm thành thục kia của hắn thực ôn hòa, rất nhẹ……. Liền giống như dán tại bên tai Xích Luyện nói với 1 mình y, Xích Luyện cũng gật gật đầu, nam nhân không thấy rõ lắm vẻ mặt của y, nhưng là cảm giác được ngực có chút dấu vết ướt át.
Thời điểm nam nhân đi, Xích Luyện đưa bạc cho nam nhân: “Nhớ rõ phải trả ta”.
“Yên tâm, nhất định trả lại cho ngươi”. Xích Luyện nhìn bóng dáng rời đi của Tích Duyên, lại nhìn nhìn người trong bức tranh, mặc kệ lá quá khứ, hay là hiện tại, nam nhân này, thủy chung cũng không thuộc về một mình y……… Mấy ngày trước y không tìm nam nhân, là lên trời đi tìm đồ, y ở nơi ở Thú hoàng tìm được bức họa của Thanh Thiên Tôn, thời điểm y xem cũng là sửng sốt thật lâu……..