Nam nhân bị Xích Luyện hôn bất ngờ khiến cho sững sờ 1 lát, hắn tùy ý Xích Luyện hôn, hắn không có cự tuyệt, làm cho hắn sững sờ còn có lời nói trước đó của Xích Luyện.
Xích Luyện tìm được Thanh Thiên Tôn rồi.
Cũng liền thuyết minh muốn ly biệt cùng hắn.
Tuy rằng mấy ngày nay nam nhân rất ít gặp mặt cùng Xích Luyện, nhưng hắn rất nhớ Xích Luyện.
Nghĩ muốn biết Xích Luyện sống ở nơi đây có tốt hay không.
Nhưng Xích Luyện không tìm hắn, hắn vốn là không tốt chủ động tìm Xích Luyện, hôm nay hắn tìm đến Xích Luyện là bởi vì đúng lúc hết bận, gần đây hắn chăm sóc Nham Vân cùng Phật Hàng nên căn bản là không thể dứt ra.
Hắn tới gặp Xích Luyện, cũng cần dũng khí.
Nam nhân có chút do dự, nhưng vẫn chậm rãi giơ tay ôm lấy Xích Luyện.
Có lẽ lần này thật sự là chân chân chính chính một lần li biệt cuối cùng.
Cho nên nam nhân chậm chạp giơ tay ôm lấy Xích Luyện, vô lực nắm chặt y sam mềm nhẵn của Xích Luyện, hắn nhắm đôi mắt ướt át lại, dịu ngoan nhận hôn môi của Xích Luyện.
Cảm giác được đầu lưỡi của Xích Luyện dây dưa lưỡi của hắn…….
Lẫn nhau thong thả ʍút̼ vào, nhẹ nhàng cắn, ***g vào nhau, quấn quanh, thong thả ma sát……..
Hai tay của nam nhân ôm Xích Luyện, cảm giác được hơi thở của Xích Luyện, môi lưỡi hơi lạnh kia của Xích Luyện ở trong dây dưa dần dần nóng lên, nam nhân bị y hôn tới hốc mắt có chút nóng lên, chóp mũi có chút cay cay…….
Hắn sắp tìm không thấy tri giác, cứ như vậy bị hôn, hắn không biết hôn bao lâu, chỉ cảm thấy hơi thở cùng đôi môi đều trở nên cực kỳ nóng bỏng, đầu lưỡi cũng bị xúc cảm nóng ướt bao phủ.
Đôi môi của Xích Luyện chậm rãi rời khỏi đôi môi của nam nhân, đầu lưỡi chậm rãi nhẹ nhàng hoạt động ở bên môi của nam nhân, nam nhân tự nhiên hé mở môi, tùy ý Xích Luyện thong thả ɭϊếʍƈ ngậm……..
“Tích đại ca, ngươi còn nhớ hay không, chúng ta đã từng bái (lạy) thiên địa”. Xích Luyện động tác thong thả rời khỏi đôi môi của nam nhân, ánh mắt thâm thúy của y nhìn chăm chú vào khóe mắt hàm lệ (chứa nước mắt) của nam nhân, chậm rãi giơ tay ôm sát thắt lưng của nam nhân.
Nam nhân không có rơi lệ (khóc), hắn chỉ là hàm lệ, không muốn chính mình rất chật vật, hắn chỉ là chậm rãi gật đầu: “Ta nhớ rõ”. Hắn đều nhớ rõ, hắn sợ Xích Luyện quên mất.
Xích Luyện chậm rãi nắm chặt tay nam nhân: “Chúng ta phu thê đối bái qua, cũng có động phòng qua”. Nói là nam nhân thành thân cùng Trương Tử Yến, còn không bằng nói là nam nhân thành thân cùng Xích Luyện.
Thời điểm nam nhân phu thê đối bái cùng Trương Tử Yến, hắn nhớ rõ lúc ấy, tầm mắt của hắn lướt qua đầu vai của Trương Tử Yến, lơ đãng giao hội cùng ánh mắt của Xích Luyện……..
Cái ánh mắt chứa ý cười kia…….
Cái gật đầu rất khẽ kia…….
Cùng cười nhạt ý vị thâm trường bên môi kia…….
Một khắc kia giống như dừng hình, vĩnh viễn dừng lại ở bên trong kí ức của nam nhân, nhìn lại quá khứ kia đã là chuyện cũ nhiều năm trước, hắn ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Xích Luyện gần trong gang tấc.
Hô hấp của Xích Luyện rất nhẹ, giống như lông chim nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi của hắn, hắn nắm tay của Xích Luyện, cảm giác được tay của Xích Luyện cũng dần dần ấm áp, Xích Luyện lại nói: “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, ta sẽ không biến mất trước mặt ngươi”. Cũng chỉ là một câu đơn giản, y dứt lời liền ôm chặt nam nhân, làm cho nam nhân tựa đầu vào trên vai y.
Nam nhân nhắm hai mắt, hai tay ôm Xích Luyện, đầu tựa vào trên vai của Xích Luyện, “Y sam của ngươi thật trơn tay, thực thoải mái”. Hắn thấp giọng đánh giá, ôm Xích Luyện giống như ôm cẩm bị (áo ngủ bằng gấm) hoa mỹ…….
Xích Luyện đụng đến y sam trên người của nam nhân thì nhíu mày, nhưng y không có nói ra lời nói mua y sam linh tinh cho nam nhân, y rất hiểu nam nhân, y biết nam nhân sẽ không cần.
Xích Luyện cảm giác được mấy ngụm tiên khí hộ thể mà y truyền cho nam nhân đã không còn, nhưng y cũng không có hỏi nam nhân dùng làm gì rồi, y chỉ là ôm nam nhân hôn 1 chút lông mi ướt át của nam nhân,
“Có phải ngươi cảm thấy ta rất xấu (xấu tính, chứ ko phải xấu xí nhé) hay không?”. Động tác của Xích Luyện rất nhẹ, lông mi của nam nhân run rẩy, y hôn tới mảnh ẩm ướt trên lông mi nam nhân, “Ta đối với ngươi, luôn chần chừ, lay động bất định ở giữa ngươi cùng Thanh Thiên Tôn”. Y thực thẳng thắn, hơi thở kia đã ươn ướt mũi của nam nhân, nam nhân bị cái môi đo đỏ của Xích Luyện, nhẹ nhàng mấp lấy………
“Ân”. Nam nhân gật đầu.
“Ta không muốn so sánh ngươi cùng y, cũng không muốn tìm thấy y liền rời đi, kỳ thật ta không nhớ rõ sự tình trước kia, ta chỉ biết y là ái nhân của ta, nhưng là……..”. Nhưng là trong tiềm thức y không thể phản bội người kia, nhưng mà y không nhớ rõ chuyện tình của người kia, y vừa rồi suy nghĩ thật lâu, vẫn là nghĩ không ra, nhưng là y nhớ rõ hết thảy của nam nhân trước mắt này cùng y.
“Từ từ sẽ nhớ tới”. Nam nhân an ủi vỗ vỗ lưng của Xích Luyện.
Xích Luyện vòng qua thắt lưng bế nam nhân lên, ôm nam nhân tới trên người của y, động tác của y rất nhanh, nhưng rất là cẩn thận, làm cho nam nhân nghiêng người ngồi ở trên đùi của y.
Một bàn tay nam nhân nắm bờ vai của Xích Luyện, một bàn tay túm vạt áo của Xích Luyện, bởi vì hai người là ngồi trên cầu gỗ ở bến đò, nếu nam nhân xoay người sẽ rơi xuống sông.
Gió đêm rất nhẹ, lại làm loạn tâm của 2 người.
Tay của Xích Luyện ôm nam nhân, mặt nhẹ nhàng dán tại ngực của nam nhân: “Ta tìm y, là muốn nhìn xem, ta rốt cuộc có phải còn thích y giống như trước hay không”.
“Vậy ngươi có kết quả chưa?”. Nam nhân cúi đầu nhìn Xích Luyện, cũng không dám dựa gần Xích Luyện quá, chỉ là im lặng nhìn hai tròng mắt thâm thúy của Xích Luyện trước mặt, “Nếu không muốn nói liền không nói, nếu là có thể, vậy nói cho ta biết”.
Hắn cũng muốn biết đáp án.
“Hôm nay ta nhìn thấy y, tuy rằng vẫn là không nhớ rõ sự tình trước kia, nhưng là ta cảm thấy chính mình càng thích y so với trước kia”. Xích Luyện chậm rãi ôm chặt nam nhân, hôn môi của nam nhân, hoãn thanh nói: “Tuy rằng chúng ta lẫn nhau đều không có kí ức quá khứ, nhưng duyên phận thứ này thật rất kì diệu, chúng ta thế nhưng đã sớm nhận thức”.
Nam nhân cảm thấy Xích Luyện thật cao hứng, hắn cúi đầu nhìn Xích Luyện: “Vậy ngươi thích y trước đây, hay là y hiện tại?”. Hắn ôm Xích Luyện, hai tay chậm rãi ôm cổ của Xích Luyện, hắn dán sát Xích Luyện, ánh mắt thong thả lưu luyến trên mặt Xích Luyện.
“Đều thích”. Xích Luyện ngước hai tròng mắt u tĩnh kia nhìn lại nam nhân, trả lời của y làm cho nam nhân thực xúc động, nam nhân không có khổ sở, không biết như thế nào ngược lại có chút cao hứng.
“Đều thích?”.
Xích Luyện lẳng lặng nhìn nam nhân: “Y cùng với Thanh Thiên Tôn vốn chính là 1 người, căn bản là không có gì khác nhau, ta thích y chẳng khác nào thích Thanh Thiên Tôn, thích Thanh Thiên Tôn chẳng khác nào thích y”.
Nam nhân cùng Xích Luyện ngồi ở trong này thật lâu, Xích Luyện ôm nam nhân nói rất nhiều, y nói với nam nhân, hôm nay thời điểm y nhìn đến Thanh Thiên Tôn y nhìn thật lâu, bộ dáng, thần thái khí chất trên bức họa đều giống nhau như đúc……..
Xích Luyện tựa hồ còn muốn nói, nhưng mà nam nhân không quá muốn nghe, hăn cúi đầu, có chút do dự, nhưng vẫn là sáp qua đưa môi hướng về phía đôi môi của Xích Luyện, hắn chậm rãi…….
Chậm rãi……..
Đôi môi dán lên đôi môi hơi hơi có chút ướt át của Xích Luyện, ánh mắt của Xích Luyện thực dị thường ổn định, nam nhân cũng thực bình tĩnh, hắn dùng đôi môi ngăn chận Xích Luyện phát ngôn.
Hắn không muốn Xích Luyện lại tiếp tục, hắn liền hôn một chút Xích Luyện, liền dời đôi môi đi, Xích Luyện lại nhíu nhíu mày, khóe môi của Xích Luyện lộ ra lưỡi rắn ướt đỏ sáng bóng mê người…….
Ánh mắt của nam nhân dừng ở khóe môi của Xích Luyện, trên lưỡi rắn ướt mềm kia, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm 1 chút bên môi của Xích Luyện: “Ngươi sẽ làm người khác sợ, mau thu hồi đi”.
“Nơi này lại không có những người khác”. Xích Luyện đưa môi lên, tiến đến bên môi của nam nhân, “Ngươi hé miệng”.
Nam nhân hơi hơi mở đôi môi ra, trong chớp mắt đôi môi đã bị ʍút̼ lấy, lưỡi rắn kia nhanh chóng quấn quanh đầu lưỡi ướt mềm, hơi thở bất an của nam nhân nặng thêm.
Hắn cảm giác được hơi thở của Xích Luyện vừa chậm lại nhẹ, mà hơi thở của hắn cũng vừa sâu lại dài, hai tay của hai người ôm sát đối phương, nam nhân cảm giác được Xích Luyện ʍút̼ đôi môi của hắn, càng dùng sức hôn sâu hắn hơn so với trước kia.
“Ngươi lại muốn biến mất”. Nam nhân ôm chặt Xích Luyện, hắn hàm hàm hồ hồ nói, Xích Luyện lại cạy mở môi của nam nhân, nghe nam nhân nói, nhưng nam nhân lại chỉ nói một câu, “Ngươi lại muốn biến mất…….”. Tay nam nhân nắm chặt y phục trên vai của Xích Luyện, hắn nhìn thấy Xích Luyện giống như có nan ngôn chi ẩn (nỗi niềm khó nói) muốn nói lại thôi.
“Ta không biến mất”. Xích Luyện tựa hồ biết sự sợ hãi của nam nhân, an ủi ôm sát nam nhân, y ôm nam nhân tới bên cạnh, để nam nhân ngồi ở bên người y, y đụng đến hồ lô đường bên hông của nam nhân, rút một xâu ra, “Đây là ngươi mua cho Nham Vân?”. Ngón tay trắng nõn dài nhỏ của y cầm xâu hồ lô đường tiên diễm ướt át kia, nhẹ nhàng chuyển động.
“Ân”.
“Ta có thể ăn không?”. Xích Luyện hỏi nam nhân, y chưa ăn qua loại đồ vật này.
Nam nhân gật đầu.
Xích Luyện nhìn hồ lô đường kia 1 lát, liền há miệng ngậm vào trong miệng, nam nhân nhìn đến đôi môi Xích Luyện bị đường đỏ biến thành sáng bóng mê người, hơn nữa đầu lưỡi của Xích Luyện nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ ngậm hồ lô đường, nam nhân ngượng ngùng nhìn Xích Luyện……..
Nam nhân nghe được một tiếng “Phụt”, hồ lô đường kia theo giữa môi của Xích Luyện trượt ra, Xích Luyện đưa hồ lô đường tới bên môi của nam nhân: “Tích đại ca, ngươi cũng ăn”.
“Không cần”. Nam nhân nhìn chằm chằm hồ lô đường tiên diễm sáng bóng kia, “Tự ngươi ăn là được”.
Xích Luyện tiến đến bên tai nam nhân từ tốn nói: “Rất ngọt”. Y hôn 1 chút cái lổ tai của nam nhân, giơ tay trượt vào trong y sam của nam nhân, vuốt ve thắt lưng mềm dẻo mà mẫn cảm của nam nhân.
Nam nhân liếc mắt nhìn Xích Luyện 1 cái, chậm rãi mở đôi môi ra, Xích Luyện đưa hồ lô đường tới giữa môi nam nhân, để nam nhân tỉ mỉ ɭϊếʍƈ ngậm, y ôm thắt lưng của nam nhân, nhìn chằm chằm đôi môi của nam nhân……..
“Ăn ngon không?”.
“Ân”. Nam nhân gật đầu.
Đầu lưỡi của nam nhân nhẹ nhàng hoạt động trên hồ lô đường, song mâu của Xích Luyện dần dần co lại, nhìn nam nhân ɭϊếʍƈ ăn hồ lô đường kia, mơ hồ cảm thấy đầu lưỡi của nam nhân có chút run rẩy.
Nam nhân thực bình tĩnh nhìn chăm chú vào Xích Luyện, ngậm đỉnh hồ lô đường, nhẹ nhàng không dấu vết ʍút̼……..
Xích Luyện nhìn nam nhân 1 lát, tiến đến bên tai của nam nhân từ tốn nói: “Ta cứng”. Hai tay của y thuận thế trượt vào trong vạt y bào của nam nhân, nắm thứ mẫn cảm của nam nhân.
Nam nhân khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía Xích Luyện, hắn ngậm hồ lô đường, hàm hồ cự tuyệt: “Đừng sờ, ngô…….”. Hắn nhịn không được hừ ra tiếng, mỗi một cái động tác của ngón tay Xích Luyện, xúc cảm đều vô cùng rõ ràng.
Xích Luyện chỉ là nhìn nam nhân ngậm hồ lô đường, coi như ôn hòa sờ soạng nam nhân 1 lát, tuy rằng động tác thực thong thả, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng hiệu quả, nam nhân nhíu nhíu mày, hắn rất nhanh liền có cảm giác rồi.
Ánh mắt của Xích Luyện theo đôi môi ngậm hồ lô đường của nam nhân, nhìn về phía song mâu hơi hoảng hốt của nam nhân, “Tích đại ca, có một số việc ta không muốn nhiều lời, cho dù là có nhiều thành ý, nhưng là nói nhiều liền mất đi ý nghĩa”.
“Ân”.
Nam nhân ổn định hô hấp, hắn cảm giác được Xích Luyện đẩy hồ lô đường sâu thêm vài phần, hắn túm lấy tay của Xích Luyện, chậm rãi kéo hồ lô đường ra.
Môi của nam nhân rất ướt, sáng bóng…….
Phiếm ẩn ẩn hồng quang……..
“Xích huynh đệ…….”.
Xích Luyện thực tự nhiên ngậm hồ lô đường vào miệng, ʍút̼ mấy quả nam nhân vừa rồi nhấp qua, y rủ mắt, động tác thực thong thả, y ʍút̼ mấy ngụm, lại đưa trả cho nam nhân.
“Ta không ăn, ta phải đi về”. Nam nhân muốn đứng lên, lại bị Xích Luyện kéo 1 cái, ngã ngồi tới bên người Xích Luyện, “Trong nhà của ta còn có chuyện chưa làm xong, ta phải…….”.
Xích Luyện trực tiếp cắn nát hồ lô đường, đút vào miệng của nam nhân, mùi vị vừa chua lại ngọt kia liền giống như tâm tình giờ phút này của nam nhân, Xích Luyện xoay người áp nam nhân tại dưới người.
Nam nhân không kịp phản kháng, y sam đã bị cởi ra, Xích Luyện quỳ gối giữa hai chân của nam nhân, địa phương có phản ứng của hai người để cùng một chỗ, Xích Luyện cởi bỏ y bào của chính mình, y sam theo đầu vai Xích Luyện trượt xuống tới trên lưng, cẩm bào hoa mỹ kia che lại thân thể trần trụi của hai người……..