Trên quan đạo phía bắc Chiến Vương Triều, Tiêu Lãng cưỡi một con khoái mã, một mình một ngựa phóng về phía nam. Hiện tại còn cách thời gian đã hẹn trước có mấy ngày. Thật ra Tiêu Lãng cũng không vội. Thời gian trước vận dụng hết tốc lực bôn ba, khiến thân thể của hắn có chút mệt mỏi. Giờ phút này hắn vừa vặn nghỉ ngơi một chút. Y phục toàn thân của hắn đã thay đổi thành trang phục võ sĩ màu đen mới tinh. Trên đầu trọc lóc, ánh mắt lạnh lẽo. Tuy rằng toàn thân hắn không phóng ra khí thế cường đại nhưng lại hàm chứa sát ý vô tận, khiến các thám báo Chiến Vương Triều theo dõi đứng cách xa phải âm thầm kinh hãi. Tiêu Lãng cũng không để ý tới những thám báo này. Trong lòng hắn đang biến đổi. Thật ra hắn cưỡi ngựa chạy nhanh như vậy không phải là muốn dùng kế điệu hổ ly sơn. Hắn đã quyết định về đế đô chịu chết. Trước khi chết, hắn muốn nhìn cảnh sắc Chiến Vương Triều thêm vài lần. Phía trước là một thành lớn của Chiến Vương Triều. Tiêu Lãng nhìn ba chữ lớn trên tường thành, tay nắm lấy dây cương điều khiển cho chiến mã dừng lại. Ánh mắt hắn thoáng nheo lại, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh. Thành thị phía trước là một thành lớn có tiếng tại Chiến Vương Triều. Hơn nửa năm trước Độc Cô Hành ở chỗ này, vận dụng Truyền Tống Trận của Ẩn Tông vận chuyển đến đây trăm vạn đại quân, một lần chôn sống 500 ngàn quân của Huyết đế. Tiêu Lãng đứng ở bên ngoài La Vân Thành, dường như nhìn thấy Độc Cô Hành năm đó phong thái vô thượng đứng thản nhiên tại đây, trong nháy mắt tiêu diệt mấy chục vạn đại quân của địch. Chỉ hơn một nửa năm, cố nhân đã không ở đây nữa. Trong thời gian hơn một nửa năm cũng xảy ra vô số chuyện. Tuy rằng Tiêu Lãng còn chưa tới tới hai mươi tuổi, lại có một loại cảm giác tang thương. - Đi thôi! Vỗ vào chiến mã một cái, Tiêu Lãng chậm rãi đi đến La Vân Thành. Trên quan đạo đi thông tới cửa lớn phía bắc La Vân Thành, lần này hắn không đi vòng qua thành, mà bay thẳng đến cửa thành. Cửa thành mở ra. Bên ngoài có mấy trăm quân hộ vệ. Giờ phút này ngoài cửa thành đang có rất nhiều đội xe đi đường chuẩn bị vào thành. Tiêu Lãng tới gần chưa đầy ngàn mét, mấy trăm hộ vệ ngoài thành đã trở nên khẩn trương. - Lùi lại! Mọi người lùi sang hai bên! Một tên thống lĩnh quát lớn. Đám hộ vệ kinh hoàng vội vàng lùi về phía sau. Những người đi đường không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng đều sợ hãi nhường sang hai bên. Tiêu Lãng không nhìn bất kỳ người nào, hờ hững đi thẳng vào trong. Phía trước có mấy trăm hộ vệ bảo vệ thành liên tục lùi lại giữ khoảng cách với Tiêu Lãng là ngàn mét. Người đi trên đường ở phía sau bị xua đuổi. Nhiều hơn hộ vệ theo phía sau Tiêu Lãng ngàn mét, đều sợ hãi lại tò mò nhìn vị thiếu niên là kẻ địch của toàn thiên hạ này. Nam đó, những con dân được chuyển ra ngoài La Vân Thành hiển nhiên đều tới đây. Ngoài ra còn có binh sĩ do Vân Phi Dương điều từ nơi khác đến. Trong thành trải qua mấy tháng đã khôi phục, trở nên phồn hoa. Chỉ có điều, loáng thoáng vẫn nhìn thấy được rất nhiều dấu vết bị đốt cháy. Binh sĩ càng ngày càng nhiều. Thành chủ La Vân Thành nhận được tin tức, bằng không một trăm ngàn quân đội trong thành sẽ bị thu hút lại đây. Vô số cường giả trong thành cũng khẩn trương bay vọt lên trên nóc nàh, từ phía xa nhìn về phía bên này. Còn có vô số dân chúng bình thường hiếu kỳ ở trong hẻm nhỏ phía xa nhìn lại phía này. Giờ phút này, tình hình trong La Vân Thành dường như rất vui mừng. Trên đường trong thành trước sau đều có người. Người phía trước chậm rãi lùi về phía sau. Người phía sau chậm rãi đuổi tới. trên mặt mọi người đều lộ vẻ sợ hãi khẩn trương. Tiêu Lãng ở giữa lại nhàn nhã cưỡi chiến mã chậm rãi bước, quan sát xung quanh, giống như đang du sơn ngoạn thủy. Thành chủ La Vân Thành La Lập chen vào trong đội ngũ phía trước. Giờ phút này hắn khẩn trương tới cực điểm. Tuy rằng hắn đã từng có một phần giao tình với Độc Cô Hành, nhưng theo lời đồn đại trong dân gian, Tiêu Lãng đã phát cuồng như vậy, ai biết hắn có làm điều xằng bậy hay không? Sau nửa canh giờ, đội ngũ phía trước rốt cuộc đã lùi lại đến ngoài cửa thành phía nam. Tiêu Lãng cũng đi ra khỏi La Vân Thành. La Lập rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Hắn sai hộ vệ dẫn người nhường đường. Hắn cũng lùi sang một bên, nhìn theo bóng dáng Tiêu Lãng chậm rãi chạy về phía nam. Đột nhiên, thân thể Tiêu Lãng dừng lại. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía La Lập. Ánh mắt giống như như lưỡi đao khiến La Lập thầm run lên, cho rằng Tiêu Lãng muốn động thủ. Hắn vội vàng phát động huyền khí quanh thân, âm thầm đề phòng. - La gia đều là binh sĩ tốt. Vị tiền bối này, khi nào ngài bái tế mấy vạn chiến sĩ anh dũng kia, hãy giúp Tiêu Lãng ta thắp một nén nhang! Nói xong Tiêu Lãng vỗ mông chiến mã một cái, thân thể hóa thành lợi kiếm chạy về phía nam. Phía trước không xa chính là đế đô. Tiêu Lãng đi qua La Vân Thành. Trong thời gian chưa tới một ngày nữa, hắn có thể đến đế đô. Nghe Tiêu Lãng nói xong, thân thể La Lập lại rùng mình. Trong lòng mấy ngàn binh sĩ phía sau cũng run lên. Nhìn bóng lưng Tiêu Lãng phía xa, mọi người trầm mặc. Giờ phút này ấn tượng của mọi người đối với Tiêu Lãng lập tức bị lật đổ. Một người có thể tôn trọng anh linh người đã chết, cho dù xấu nữa, có thể xấu tới mức nào? Lấy thân phận Tiêu Lãng, hơn nữa hắn lập tức sẽ đi đế đô chịu chết, hoàn toàn không cần thiết nói một lời vô ích như vậy. Hơn nữa mọi người đều tin tưởng vào cảm giác của mình. Tiêu Lãng thật lòng tôn kính đối với mấy vạn binh sĩ đã chết tại La Vân Thành. Cảm giác của một người có thể sai. Nhưng mấy ngàn người có thể cảm giác sai sao? Bóng lưng Tiêu Lãng càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ. Trong lòng La Lập và cả ngàn binh sĩ lại có một cảm giác bi thương. Dường như bọn họ đang cảm thấy đáng tiếc cho một thiếu niên thiên tài tuyệt thế lại rơi vào tình cảnh như vậy. Dường như bọn họ cảm thấy thê lương thay cho một vị anh hùng thực sự việc nghĩa chẳng từ nan đi chịu chết. Trong lòng Tiêu Lãng ngược lại không cảm thấy bi thương. Nhìn thấy đế đô mơ hồ hiện lên phía xa, nhìn thành thị nguy nga kia, trái lại tinh thần hắn có phần hoảng hốt. Hắn nhớ tới lần đầu tiên đến đế đô, lúc đó hắn cưới cưỡi Tà Long hai cánh của Tiêu gia. Lhi đó hắn cảm giác đế đô to lớn như vậy, xa lạ như vậy, với thế cọp chầu rồng cuộn giống như một con quái vật khổng lồ. Giờ phút này hắn không cảm giác đế đô rất lớn, nhưng vẫn cảm giác xa lạ, cho dù... bản thân hắn đã từng ở lại nơi này một năm! Thời gian đã trôi qua hơn một năm, hắn rốt cuộc trở lại. Nhăng lần này hắn trở về chịu chết! ... Sau khi Tiêu Lãng ra khỏi La Vân Thành, Thần Hồn Thành đột ngột phát ra một hào quang trùng thiên, khiến một tên Chiến Đế và ba người Ẩn đế trấn thủ Thần Hồn Thành sợ đến thân thể run rẩy. Hào quang phát ra rất chói mắt, hơn nữa kéo dài rất lâu. Ẩn đế dẫn theo mấy người đã sớm quỳ gối ở trước Truyền Tống Trận. Trong lòng hắn vô cùng lo lắng không yên. Theo cột sáng ở Truyền Tống Trận có thể thấy, lần này Thiên Châu ít nhất có năm người truyền tống tới đây. Năm cường giả! Ẩn đế hiểu rất rõ ràng, cường giả có thể phái ra ngoài ít nhất đều là Chư Vương Cảnh. Tề đại nhân và thành chủ Thần Hồn Thành chính là cường giả Chư Vương Cảnh. Loại cường giả này tùy tiện một người đã có thể quét ngang đại lục Thần Hồn. Lần này có năm người tới. Hiển nhiên gia tộc Hắc Lân cực kỳ tức giận đối với cái chết của đám người Tề đại nhân. Hào quang kéo dài đến gần nửa canh giờ, đám người Ẩn đế đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thấp thỏm nửa canh giờ. Cuối cùng hào quang đã ảm đạm đi. Trong truyền tống trận cũng xuất hiện năm thân ảnh. Đám người Ẩn đế không dám nhìn thêm, lập tức quỳ xuống lạy: - Bái kiến đại nhân! - Hừ Hừ! Vực diện này quả nhiên linh khí mỏng manh. Chẳng trách đệ tử trong tộc đều không muốn tới đây làm Vực chủ! Điều khiến đám người Ẩn đế cực kỳ nghi hoặc chính là, người đầu tiên mở miệng lại có thể là một giọng nữ, hơn nữa còn vô cùng trẻ con non nớt. Tuy nhiên mấy người bọn họ không dám ngẩng đầu, chỉ có thể tiếp tục quỳ. - Kỳ tiểu thư, vực diện này tất nhiên không thể nào so sánh được với Thiên Châu. Hơn nữa phía dưới vực diện Thần Hồn này không có một linh mạch nào. Linh khí mỏng một chút cũng là chuyện bình thường. Kỳ tiểu thư, thuộc hạ làm chính sự trước? Một giọng nói có chút già nua vang lên. Chờ sau khi vị Kỳ tiểu thư kia thản nhiên đáp ứng một tiếng, trên người lão già kia phóng ra hàn ý khiến toàn thân Ẩn đế buốt lạnh. Cánh tay hắn đột nhiên tùy ý quét qua. Sau đó thân thể đám người Ẩn đế bị một lực lượng khổng lồ va chạm, thi nhau thổ huyết bay ngược ra ngoài, đập vào vách tường của Thần Hồn Các tại thành mấy lỗ thủng lớn.