Uất kim hương – hay Tulip là hoa, cũng là thuốc, rất đẹp, nhưng có chút đau thương mờ nhạt.
Buổi sáng khi chưa tới 6 giờ, Hà Tô Diệp đã bị tiếng điện thoại đánh thức, anh vội nghe máy, bên kia là giọng của một người phụ nữ lòng như lửa đốt thất thanh: “Bác sĩ Lưu, mau tới cứu giúp, bệnh nhân giường số 18 sợ là không qua được!”
Anh lập tức ngây ngẩn cả người, vừa định nói cho cô nhầm rồi, đối phương lại một hồi giải thích: “ Thật xin lỗi, tôi gọi nhầm rồi, gọi nhầm rồi!”.
Anh yên lặng, nhếch miệng cười tắt điện thoại, nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát dậy luôn.
Sáng sớm mùa đông bình mình cực trễ, trời gần 6 giờ sáng mà vẫn tối đen một mảnh. Anh một tay bánh mì chấm sữa ăn, một tay lật luận văn, ánh mắt không ngừng nhìn lướt, anh càng xem càng buồn bực,thở dài: Lí Giới tiểu tử kia càng ngày càng có thể thợ may ăn dẻ, thợ vẽ ăn hồ*, luận văn như thế này cầm giao cho giáo sư, cũng không sợ bị lột da.
(* gần như là cắt xén nguyên vật liệu trong thi công ấy! ở đây chỉ Lí Giới ăn bớt viết thiếu thì phải! (^。^)
Thuận tay cầm bút, xóa đi một đoạn lớn nội dung vô dụng, anh liền gọi điện thoại cho Lí Giới.
Lí Giới đang ngủ tới mức thiên hôn địa ám*ở phòng trực ban, điện thoại kêu vang lập tức hồn bay phách tán, vừa nhìn thấy dòng chữ Hà Tô Diệp, liền bắt đầu oán giận: “Anh giai à, anh nội tiết mất cân đối sao? Sớm như thế mà đã dậy!”.
(* ngủ không biết trời đất tối sáng, say như chết)。
Hà Tô Diệp nuốt giận: “Cái luận văn quái quỷ gì mà xú tiểu tử nhà ngươi viết đây, thảo nào không dám tự mình đưa cho giáo sư, lấy bút anh đọc cho chú, bảo xóa thì xóa, bảo sửa nhiều thì sửa nhiều, muốn qua thì không cần phí lời, lát nữa đi làm anh tới phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú kia, lúc chú tới điện thoại báo cho anh.”
Lí Giới ngoan ngoãn nghe lời, cười hì hì: “Em biết anh giai không đành lòng nhìn em nước sôi lửa bỏng mà”.
——-
Buổi sáng đi tới phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, căn bản không cần đến phòng bệnh, nhưng bởi vì anh đã viết cho bệnh nhân một ít thuốc đông y bổ trợ điều trị, nên muốn tới hỏi một chút hiệu quả của thuốc, sau đó sẽ tùy bệnh mà kê thuốc hợp lí hơn.
Đi đến phòng bệnh khoa nội tiết trao đổi, vài bác sĩ, y tá chúm chụm lại thì thầm nhỏ to cái gì đó, có một bác sĩ thấy Hà Tô Diệp, tiếp đón anh: “Bác sĩ Hà, anh nói có đáng trách hay không, rõ ràng ngày hôm qua người còn rất khỏe, ngày hôm nay nói không xong thì không xong luôn?”
Anh trầm ngâm một chút: “6 giờ hơn buổi sáng là bệnh nhân phòng cấp cứu của các anh?”.
“Cũng không phải,bệnh nhân mắc chứng cường giáp đột miên*, mới nhập viện hai ngày sáng sớm hôm nay đã đi rồi.”
(*cường giáp đột miên: là loại bệnh tuyến giáp hoạt động quá mạnh gấy nên hiện tượng lồi mắt ~~~ rất ghê rợn, mình không giám post hình!!! ●﹏●)
“Cường giáp tâm suy?”.
Một bác sĩ khác nói tiếp: “Không chắc chắn chính là, lúc ấy ai biết, chỉ là nhập viện quan sát, hiện tại mọi người đều sợ bệnh viện sẽ chọc tới tòa án, haizzz,cậu nói phòng khoa chúng tôi gần đây rất tà môn* hay không, trong một tuần ‘ra đi’ mất hai bệnh nhân, một người cường giáp đột miên, một người tâm suy thận suy, đều muốn đi ăn tết sớm, toàn bộ phòng bệnh mây đen bao phủ, lòng người hoảng sợ.”
(tà môn: ở đây có thể hiểu là đen đủi)
Một y tá tuổi còn trẻ tiếp lời, không lớn không nhỏ: “Hoàn hảo là không bùng nổ lại cái dịch SARS gì gì đó, so với nó cái này tính là gì?”
Hà Tô Diệp trong lòng cả kinh, sắc mặt hai bác sĩ thâm niên đột biến, y tá trưởng răn dạy y tá mới kia, khẩu khí nghiêm khắc: “Đừng nói lời lung tung, nên làm gì thì đi làm đi!”
Có y tá ở cửa phòng bệnh kêu: “Chủ nhiệm đến đây!” Lập tức mọi người tản ra ‘ý ới’, Hà Tô Diệp lắc đầu, thẳng đi tới phòng trực ban tìm Lí Giới.
——
SARS, từ ngữ đã lâu không được nhắc đến, căn bệnh mà cả nước đều bị làm cho biến sắc. Cái bệnh viện Toàn Quốc Bách Giai này đương nhiên cũng không ngoại lệ, không riêng gì bệnh nhân SARS liên tiếp khó thở, lên cơn sốc, cuối cùng tử vong, mà một ít nhân viên y tế cũng lần lượt bị nhiễm một dạng bệnh như vậy, rơi vào đúng nơi mình làm việc. SARS thời kì đầu, tỉ lệ tử vong dường như lên tới trăm phần trăm.
Đấy là một năm thảm hại, ảm đạm đến mức nào, mọi người làm việc tại bệnh viện này đều biết, mỗi người đều đã từng cận kề với cái chết, người hiểu rõ, người không hiểu rõ liên tiếp ngã xuống, thi thể của bọn họ gộp hết lại bất luận quần áo hay di vật đều mang đi hỏa thiêu. Mỗi người đều cảm thấy, sự tồn tại chân thật của bản thân đã qua rồi, sau đó sẽ biến mất không chút vết tích.
Ánh mặt trời mùa đông luôn mịt mờ, giống như vầng sáng chỉ vẩy lên trên nền trời rồi lại như không tồn tại,làm thế nào cũng chiếu không vào được phòng bệnh. Hà Tô Diệp nhìn lên bầu trời cao, tim, bỗng bị khoét ra một lỗ hổng.
Anh muốn… đi gặp mẹ.
———-
Khoảng cách trường học cũ cùng bệnh viện rất gần, hình như chỉ cách một con đường lớn.Năm ấy, trường học niêm phong xung quanh, rất nhiều bạn học có ý đồ từ sau trường trốn đi, về sau đều bị bắt trở về cách ly, cuối cùng vẫn bị xử phạt. Bản thân cũng từng muốn làm như vậy, không chỉ vì anh đã lâu không về nhà, mà còn hai người thân chí mệnh của mình đều ở tại bệnh viện này.
Nhưng, anh không phải sợ hãi trận tai họa này, mà anh chỉ muốn biết bọn họ ở trong bệnh viện có tốt hay không.
Cuối cùng lại chưa thực hiện được.
——
Bên trên bức tường màu hồng loang lổ, đã từng vào ngày hè dây thường xuân đầy dẫy sớm không còn màu xanh, bên trong phòng chế thuốc của trường học truyền đến mùi thuốc đông y quen thuộc, trên sân thể dục đám cỏ khô mọc thành bụi. Khu giáo viên đã lâu không được dọn dẹp, còn bây giờ đều là thiên hạ của nghiên cứu sinh cùng bác sĩ thực tập, tới tới lui lui đều không thấy vài người, chỉ có tòa nhà làm việc 5 tầng đằng kia luôn luôn có những nhân vật được kính trọng của giới y học, chuyên gia, giáo sư xuất hiện, hơn phân nửa là biểu tình ôn hòa, khuôn mặt mỉm cười.
Anh gõ cửa đi vào, kính cẩn có lễ: “ Giáo giáo sư Dương , luận văn của Lí Giới cháu mang tới đây cho cậu ấy.”
Lão nhân cười ha ha: “Hà Tô Diệp ? tiểu tử Lí Giới kia e là bản thân không dám mang qua đây vì sợ tôi đem lột da nó đi à? Nào, trước tiên ngồi xuống rồi nói”. Nhận lấy luận văn, lật hai trang: “ Lí Giới tiểu tử kia tiến bộ không ít, không phải, tiểu Hà, cháu giúp nó sửa lại?”.
Hà Tô Diệp chỉ gật đầu, lão nhân tháo xuống cặp kính cẩn thận hỏi: “ Thật sự không dự định đi học lâm sàng phong phú bên đó sao? Một lòng muốn thay đổi khoa Đông y, làm một bác sĩ chăm sóc bình thường?”
Anh hít sâu một hơi: “Quyết định rồi, cháu đã cùng Cố giáo sư nói qua, đại khái năm sau có thể học”.
Lão nhân thật tiếc hận, thở dài chán nản: “Đáng tiếc một mầm non tốt của lâm sàng, lại bị Đông y lấy đi rồi, điều này ông nội cháu cười đến vui vẻ, còn bố cháu sợ là tức giận đến mức muốn giơ chân.”
Anh cười cười: “Cháu vốn chính là một lòng muốn học Đông y, cùng người nhà không quan hệ.”
Lão nhân gật đầu: “Cũng tốt, hiện tại người trẻ tuổi rất ít học Đông y, còn tiếp tục như vậy, y học truyền thống của tổ quốc sẽ biến mất mất, chúng ta đều biết cháu rất hăng hái, đã vậy thì học cho thật tốt.”
Hàn huyên một lúc, anh đứng dậy phải đi, giáo sư Dương gọi anh lại: “Đúng rồi, tiểu Hà, giúp bác một việc được không?”
Hà Tô Diệp gật đầu: “Giáo sư Dương, bác nói đi, cháu sẽ làm hết sức.”
Lão nhân cười rộ lên: “Đừng lo lắng như vậy, chẳng qua là giáo sư đại học của Mỹ bên kia đến muốn làm một buổi tọa đàm, nhưng thật ra là đối với Đông y cảm thấy thật hứng thú, bác cùng Cố Bình nói qua, trước đem chuyện bận rộn này giao cho cháu, cháu xem có thời gian hay không?”
Anh cười rộ lên: “Không vấn đề gì, nhưng bác phải nhớ mời cháu bữa cơm đấy!”.
———
Sau khi tan ca giữa trưa, Hà Tô Diệp đi tới cửa hàng bán hoa, lọ mọ mấy cửa hàng mới mua được hoa Tulip, lên chiếc xe buýt ra vùng ngoại ô.
Công viên nghĩa trang, là một nơi hiếm có người tới, nhưng hình như trong cả cuộc đời mỗi con người đều sẽ tới đây, hơn nữa có thể hiểu cõi đi về cuối cùng, cũng là như thế. Cho nên, con người ta luôn hy vọng, số lần tới càng ít càng tốt, dù sao, nhìn người thân quen rời đi, là một chuyện tình bi thương mà lại không biết làm thế nào.
Anh dừng ở bia mộ rất lâu, mẹ mỉm cười với anh, trong trí nhớ, mẹ luôn mỉm cười.
….
“Tô Diệp, bố mẹ phải đi làm một chút, ngoan ngoãn ở nhà không được làm loạn, đói bụng thì trên bàn có bánh mì và sữa đấy.”
“Tô Diệp, mẹ biết, thật xin lỗi con, công việc của mẹ bận quá, không có thời gian ở bên con, thậm chí ngay cả thời gian đi họp phụ huynh cho con cũng không tách ra nổi, nhưng Tô Diệp chính là một đứa trẻ trưởng thành không chịu thua kém ai, hơn nữa lại xuất sắc như vậy, mẹ rất hãnh diện vì con.”
….
Trong tim anh một trận chua sót khổ sở, đôi mắt lập tức đỏ, nghe bác sĩ kể lại khi mẹ rời đi, vẫn mỉm cười nói: “Cuộc đời này tôi có lỗi nhất chính là con trai mình, Tô Diệp, con không nên trách bố, là chính mẹ nguyện ý ra đi, đừng trách ông ấy”.
Nhưng, anh vẫn oán giận bố, trong lòng anh có bế tắc, thời gian càng dài càng rối lại, bây giờ làm thế nào cũng không gỡ ra được.
Anh đem hoa Tulip đặt xuống, đưa tay chạm đến bia mộ, không nhiễm một hạt bụi.
Anh suy nghĩ thật lâu, một khi bắt đầu, cắt đứt cũng đứt không được.
“Mẹ, bố vẫn một tuần tới thăm mẹ hai lần, mẹ có biết không? Con đã lâu không thấy ông ấy, không biết bố có tốt hay không, mẹ có biết không mẹ?”.
“Mẹ, con đã quyết định đi học Đông y, tuy rằng bố một lòng hy vọng con học khoa nội tim mạch. Mẹ biết không, nguyện vọng thứ nhất con thi vào trường đại học là Đông y, nhưng bị bố tự ý đổi thành Đông tây y kết hợp, cho nên con mới có thể thành kiến đối với bố như vậy”.
“Mẹ, con rất thích học Đông y, đại khái cùng ông nội có liên quan, khi còn nhỏ thích nhìn ông loay hoay với thuốc đông y, khám bệnh cho mọi người, sau này có một ngày ông ngồi trên xích đu cùng con nói: “Tô Diệp, tên của cháu chính là một loại thuốc Đông y. Đông y, không chỉ có thuốc, nó cũng là một môn học, các vị thuốc mọi tên gọi, có đắng có ngọt, có chua chát có sâu cay, sau đó chế thành các loại thuốc, mỗi loại mỗi vị, mỗi thứ lại trị đúng bệnh, nhưng nguyên lí rắc rối mà trong khi trị bệnh cứu người, như nhân sinh, không có vài người có thể ngộ ra hiểu hết”.
Ánh mặt trời sau buổi trưa đột nhiên mờ nhạt dần xuống, từng trận gió lạnh bắt đầu thổi bay, đóa hoa Tulip ở trong gió lay động, dường như dấu hiệu trời muốn mưa.
Anh đứng dậy, hướng về phía bia mộ mỉm cười, ‘ mẹ, con đi trước.’
——–
Anh không trực tiếp về nhà, mà đi tới nhà ông nội ở khu Lão Thành*.
(* Khu Lão Thành thuộc thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, TQ).
Ông nội của Hà Tô Diệp là một ông lão đông y cực nổi tiếng, tổ tiên nghe nói có thể tra ra là ngự y của thời kì nhà Minh,Thanh. Trước kia ông là hiệu trưởng Đại học dược Đông y, sau lại bị điều đến sở vệ sinh, nhiệm kì dài, khi về hưu rồi,vẫn trải qua cuộc sống bán ẩn cư.
Hà Tô Diệp cái tên này là do ông đặt.
Hà Tô Diệp sau khi vào cửa cũng không trực tiếp đi thư phòng, liền tới trong sân nhỏ dược liệu phơi nắng từng bước ngửi tới, nhưng thật ra bà nội Hà đã thấy anh trước: “ Ông nó ơi, Tô Diệp đến đấy!”
Lúc này Hà Tô Diệp đang nhíu mày nhìn một loại dược liệu, Ông nội Hà đứng ở phía sau nhắc nhở anh: “Là rễ hoa Tulip, tiểu tử cháu học nhiều như vậy đều quên rồi!”
Anh xấu hổ, nhỏ giọng nói thầm: “Bình thường cháu đều rất ít khi dùng đến vị thuốc này, hơn phân nửa đem nó trở thành cây cảnh”.
Ông nội Hà “ hắc hắc” ngồi xổm xuống, nhặt lên một nhánh trên tay thưởng thức: “ Viên thuốc tiêu đờm thấu não, khải cách tán bên trong đều có nó, vị đắng, bình, không độc, hành khí giải sầu, lạnh huyết phá ứ. Trị đau vùng ngực, bụng, sườn, xương sườn, chóng mặt điên cuồng, sốt cao đột ngột ngất lịm, nôn ra máu, đi tiểu ra máu, bệnh vàng da. Cháu xem xem, học hành của cháu không tốt tí nào.”
Hà Tô Diệp nghiêm lại sắc mặt: “ Cháu dự định chuyển tới viện dược Đông y học, khoa nội đông y, thầy giáo là Cố Bình.”
Ông nội Hà kinh ngạc: “ Cái lão thất phu kia a! Khi còn nhỏ ngày ngày cùng ông cấu véo ẩu đả, cái tên ấy á? Lão ta rất nghiêm khắc, trước đây học sinh đều gọi tên hắn là Diệt Tuyệt sư thái, tiểu tử sau này cháu đi học thế nào cũng phải mất một tầng da!”
Hà Tô Diệp cũng không nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn rễ hoa Tulip trong tay, nhẹ nhàng nói: “Ông nội, hôm nay cháu mang hoa tulip đến thăm mẹ”
Một sự trầm mặc rất lâu, ông nội Hà đứng lên: “ Cháu đã lâu không về nhà rồi, cũng tới xem bố cháu một chút, tuy rằng ông là bố nó, là ông của cháu, nhưng cháu với bố việc của hai người, ông nhúng tay vào không được, tuy là bố cháu có rất nhiều chỗ sai lầm, nhưng …là… aizzz…..”.
Anh gật đầu, có chút chần chừ: “ Cháu sẽ dành thời gian đi thăm bố, ông nội đừng quan tâm nữa, thật ra cháu cũng có lỗi, nhưng nhất thời rất khó nói rõ ràng.”
Bà nội Hà ở phòng khách gọi: “Lớn nhỏ, đến ăn cơm, Tô Diệp, hôm nay có món sườn sào chua ngọt cháu thích nhất!”
Ông nội Hà luống cuống tay chân thu dược liệu, gọi anh: “Tiểu tử, sắp mưa rồi, nhanh đem dược liệu thu vào mới cho ăn cơm!”
Hà Tô Diệp cảm thấy một chút tư vị như khi quay về lúc còn nhỏ, trong sân tất cả là dược liệu, còn có cả hương vị mật viên. Đã từng ăn vụng mật viên bị phạt mang dược liệu đi phơi nắng, ngày hôm đó bỗng dưng trút xuống cơn mưa to, chính mình cùng bà nội , ông nội loạn cả một nhà đi thu lại thuốc, tuy là dược liệu không bị ướt đến, nhưng bản thân thành một con chuột lột, còn bị cảm vài ngày, nhưng mấy ngày ấy, anh lại mỗi ngày có mật viên để ăn.
Lọ mật ong cuối cùng sẽ nhìn thấy đáy, nhưng anh tin tưởng, lọ mật ong của mình sẽ không thể nhìn thấy đáy.
———–
Hà Tô Diệp ra về cực trễ, trên nửa đường, trời đã bắt đầu mưa nhỏ.
Từ xe buýt công cộng đi xuống, còn có một đoạn đường nữa mới về đến nhà, anh cũng không sốt ruột, chỉ chậm rãi ở trong mưa bước đi . Một ngày hôm nay, anh thật sự quá mệt, thật áp lực, chuyện tình quá khứ lặp lại trong đầu, anh có chút cảm giác vô lực thất bại.
Anh muốn mưa rơi, cho mình thanh tỉnh một chút.
Bỗng nhiên, một cái ô màu xanh lam che khuất tầm mắt, anh quay đầu lại xem, Thẩm Tích Phàm đang cười giải thích lộn xộn: “ Ai da, Hà Tô Diệp anh cao quá rồi, ô với không tới, anh thất thần làm cái gì, không thấy cử động của tôi thật vất vả à!”
Cô trước trán lưu hải* phối hợp hơi ướt một mảnh, trên mặt là một mảnh ý cười, cô mặc áo bông màu lam, quần bò giầy thể thao, trong tay trái đang cầm một bó hoa Tulip, một màu sắc thuần tím, tay phải cố sức giơ chiếc ô.
( Lưu Hải là tiên đồng trong truyền thuyết Trung Quốc, trước trán để một chỏm tóc ngắn, cưỡi cóc, tay múa chuỗi tiền– ở đây có thể hình dung trước trán Trầm Tích Phàm có một chỏm tóc giống với Lưu Hải bị ướt.)
Anh vội vàng cầm lấy, trong lòng có cái gì đó từ từ hòa tan.
Mỗi lần thấy Thẩm Tích Phàm , anh đều cảm thấy cô rất vui vẻ, ít nhất là không có sự lo lắng, anh có chút hâm mộ cô, Thẩm Tích Phàm thật thích cười, chính là khi bị bệnh cũng một dáng vẻ cười tủm tỉm ‘thế nào cũng có thể chữa khỏi, chả có gì quan trọng cả”.
Khuôn mặt tươi cười trên cái bó hoa Tulip lớn kia, thật sự là đẹp đến ngọt ngào.
Chỉ có điều anh cảm thấy cái bó hoa ấy quá chói mặt, đột nhiên để ý tới người tặng cô hoa, thốt ra: “Ai tặng vậy?”
Thẩm Tích Phàm sửng sốt, khóe miệng nhếch lên: “ Hoa cái gì mà ai tặng chứ, khách sạn mới làm tiệc sinh nhật cho một vị thiên kim tiểu thư, còn lại, hoa tulip đều bị tôi lấy về, thế nào, đẹp hay không?”
Hà Tô Diệp mỉm cười, đây là nụ cười thật lòng đầu tiên ngày hôm nay của anh: “Rất đẹp, thật đấy!”
Cô dùng tay gỡ ra một nửa đưa tới: “ Thích thì cầm một nửa đi, dù sao cũng không mất tiền!”
Anh đem ô hướng phía của cô, cẩn thận che kín người cô gái nhỏ:” Làm gì có nữ sinh nào đưa cho nam sinh hoa? Đồ ngốc!”
Thẩm Tích Phàm nhìn Hà Tô Diệp , nhìn lại chính mình “ hắc hắc” cười ngượng hai tiếng: “ Như thế này thì tốt rồi, Hà Tô Diệp anh trước tiên đem hoa đều cầm lại, sau đó lấy một nửa đưa cho tôi, nói, Thẩm Tích Phàm, xin cô vui lòng nhận cho, như thế này không phải được sao? Lại hợp tình hợp lý!”.
Kết quả anh thật sự cầm một nửa bó Tulip về nhà, cảm thấy chính mình có chút ngốc nghếch, nhưng rất kỳ quái, anh lần đầu tiên có tâm như vậy đi ‘ hầu hạ’ cái bó Tulip kia, tìm bình hoa trang trí cho nó, tưới nước, quăng vào một viên Vitamin C.
Anh là tên mù về thực vật, cho tới bây giờ đối với cây cỏ vô tâm lãnh đạm, ngay cả cái cây xương rồng anh đều trồng đến không sống nổi.
Chính là, anh hy vọng, hoa kỳ của bó Tulip này có thể dài một chút, đợi cho đến khi héo rũ sẽ đem cánh hoa phơi khô, làm thành cái kẹp sách, hẳn sẽ rất đẹp.
Mẹ cũng thích nhất hoa Tulip, trùng hợp mẹ cũng họ Uất, tên Niên Hương.
Anh bắt đầu suy tư, có nên cùng bố từ tốn nói chuyện một chút hay không, về chính mình, về tương lai.
———–
Trong góc phòng xòe ra cái ô màu xanh lam, cô gái nhỏ hóa ra ở số nhà 301 tòa 7 nhà 2 khu F, có một ông bố xem ra rất hiền lành, có thể nói với anh “ chàng trai quay về uống chút rễ bản lam* đừng để bị cảm”, mà lại cùng anh chưa từng gặp qua; rồi theo như lời cô nói đang bị vây trong thời kỳ mãn kinh, là bát quái mẹ, một gia đình thật bình thường lại thực hạnh phúc.
(rễ bản lam :vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)
Có đôi khi, ở thời điểm còn nhỏ, anh sẽ nghĩ, nếu như bố mẹ không phải là chủ nhiệm cùng y tá trưởng sẽ như thế nào, có phải anh sẽ không cần tự mình nấu cơm hay không,không phải đối với sự trống rỗng trong ngôi nhà nói tiếng chúc bố mẹ ngủ ngon; rồi bản thân sẽ không cần khó xử giải thích với thầy giáo vì sao chẳng có ai tới họp phụ huynh nữa. Nhưng, từ khi đi học rất sớm anh đã có thể nhận ra sự thật.
Không phải chấp nhận số phận, anh biết, độc lập, sớm hay muộn đều phải học được, sớm một chút cùng trễ một chút cũng không có gì khác nhau.
Anh là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, có sự thấu hiểu.
Chỉ là … anh từ trước tới giờ mong chờ có một ngày, trong nhà sẽ trở nên thực náo nhiệt, có âm thanh vui vẻ, những câu chuyện cười của bố mẹ; nhưng, hiện tại đều thành thứ hy vọng xa vời; anh cảm thấy trên người cô gái nhỏ ấy, có loại cảm giác gia đình hạnh phúc này, là khiếm khuyết của anh, cũng là khát vọng của anh.
Anh muốn tới gần cô, hấp thu lấy sự ấm áp đó.