Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Chương 8: Trầm hương

Trầm hương – tập hợp linh khí trăm ngàn năm trời đất, hương thơm ngào ngạt, sâu sắc, ôn thuần.

Thẩm Tích Phàm về nhà, Thẩm mẹ chân chính vui mừng bắn ra bốn phía, cùng Thẩm bố tuyên dương kết quả lần xem mặt này.

Cô lập tức kêu dừng, Thẩm mẹ nhìn cô hoài nghi: “Thời gian dài như vậy cùng người ta một chỗ nói cười, chỉ là vì một bữa cơm giải quyết chuyện lộn xộn đơn giản như vậy?”.

“Chẳng lẽ xem mặt không thành được người yêu, thì cũng không thể làm bạn bè sao?”.

Trầm mẹ cười khan vài tiếng: “Hắc, cái suy nghĩ lý trấu của mày đúng là mới mẻ nha, xem mặt chính là xem mặt, không phải giao hữu cái gì, xem mặt là dùng quan hệ qua lại nam nữ để làm điều kiện tiên quyết, tốt liền phát triển, không tốt liền ‘Ba sờ’!”.

Thẩm Tích Phàm mờ mịt khó hiểu, cái gì ‘Ba sờ’, Thẩm bố lộ ra nửa cái đầu hảo tâm nhắc nhở con gái: “Là Pass đấy!”.

Thẩm mẹ như tờ ‘tin tức thành phố’ nện một tiếng trên bàn: “Không cho phép xen miệng vào, không được liên minh, nghe tôi nói xong!”.

Nửa cái đầu khi nãy của Thẩm bố lập tức chìm xuống, Thẩm Tích Phàm bất đắc dĩ, bắt đầu đau khổ, Hà Tô Diệp cái tên chết tiệt kia viết ra cái thuốc phá hoại gì đây, như thế nào mà trên người mẹ cô liền biến thành một cái thất bại!

——–

Hà Tô Diệp, Hà Tô Diệp, cái tên thật kỳ quái, có người lại có thể lấy thuốc Đông y làm tên của mình sao?.

Thẩm Tích Phàm ghé vào bàn, trước mắt mở ra một quyển vở ô ly, sau đó não bộ liền bắt đầu cảm giác như đi vào cõi tiên mà không chịu khống chế, một lúc sau, trên mặt tờ giấy ô ly trong tay, tất cả đều là tên của anh, cô có chút ảo não, lại có chút e lệ, sau đó từng tờ từng tờ đem tên của anh ném vào sọt rác, thở phào nhẹ nhõm, đi tới cửa sổ trước mặt.

Sắc trời đêm rất tốt, ánh trăng sáng rõ, mọi nhà lên đèn, mỗi người đều có công việc riêng phải làm của mình, thời gian mới có thể từ từ trôi qua, sau đó mọi thứ xảy ra rõ ràng, kết quả sẽ biến trở thành hồi ức, chỉ là có biện pháp nào có thể biết bước tiếp theo sẽ xảy ra cái gì đây; ví dụ nói như, bản thân và Nghiêm Hằng.

Không nghĩ tới anh, một chút ý nghĩa cũng không có; nhưng những hồi ức đó, nói quên như thế nào để quên; yêu mãnh liệt, đau khắc cốt, sau đó là nước mắt dữ dội, trái tim giữ lại chút hy vọng may mắn cuối cùng đều tan biến.

Đứa ngốc, ba năm trước đây cô là con ngốc, chẳng lẽ ba năm sau cô còn muốn trở thành một kẻ ngốc nghếch ngay cả chính bản thân mình đều chán ghét hay sao?.

—–

Ngày hôm sau, Thẩm Tích Phàm vừa mới vào văn phòng, liền nhìn thấy trên bàn là một lẵng hoa Tulip. Cô hơi hơi ngạc nhiên, cầm lấy tờ thiếp nhỏ, chữ viết “Đái Hằng” cực kỳ quen thuộc, không có tới từ đâu, cô cảm thấy tức giận, đem lẵng hoa to đẩy sang một bên, ngơ ngẩn đến ngây người.

Không nghĩ tới Hứa Hướng Nhã thấy được, hai mắt xanh lè, cầm lấy lẵng hoa kia xem rồi ngửi, tự mình say mê: “Lẵng hoa Tulip này cần bao nhiêu “bạc” đây, ra tay thật hào phóng”.

Thẩm Tích Phàm đứng dậy pha trà, cũng không quay đầu lại: “Cô nếu thích liền cho cô là tốt rồi”.

Hứa Hướng Nhã không hề tiếp lời: “Uầy, Đái Hằng là ai? Cháo, kim quy tế* này cô từ đâu lấy ra đấy?”.

(* Kim qui tế: Con rể vàng; Kim qui: rùa vàng)

Cô tựa tiếu phi tiếu*, cố ý xóa đề tài: “Rùa, cái gì rùa, rùa lông xanh! Con sau lưng lông xanh dài đặt ở viện bảo tàng hay nuôi ở quán hải sản? bao nhiêu tiền một cân?”. (* tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không)

Hứa Hướng Nhã “Ặc…” ra một ngụm khí lạnh: “Dẫm lên cái đuôi cô ấy! Trình tổng tìm cô, hỏi cô đối với phương án tiệc rượu có ý kiến gì không, mau đi đi, hoa cô thật sự không cần sao?”

Cô thò tay lấy ra một nụ hoa màu tím: “Đều cho cô đi, cô biết tôi không thích hoa Tulip mà!”.

Hứa Hướng Nhã lắc đầu: “Nói hươu nói vượn, cô chính là thích hoa Tulip, tôi đoán người này cùng cô chắc là có vướng mắc gì, cô liên lụy cái chán ghét này tới cả bông hoa xinh đẹp, thật sự là có lỗi a!”.

Thẩm Tích Phàm yên lặng, không phải chán ghét cái người Nghiêm Hằng này, chỉ là có chút phản cảm với hành động của anh ta, anh muốn làm cái gì, biểu đạt cái gì, là xin lỗi hay dư tình chưa dứt; nhưng trong lòng vô danh lại có chút vui mừng.

Cô đột nhiên cảm thấy hỗn loạn, giống như một đoàn ma, chỉ thiếu một người đao phủ.

Song duy nhất có thể khẳng định chính là cô sẽ không làm lại một con ngốc nữa.

Nghiêm Hằng liên tục tặng hoa 5 ngày, mỗi ngày đều không phải một loại hoa Tulip cùng màu sắc, Thẩm Tích Phàm biết, mùa đông, những bông hoa này chính là vận chuyển bằng đường hàng không mà đến, bình thường ở chợ không có, Nghiêm Hằng bạo tay lớn như vậy, cô thật sự không biết anh đang suy nghĩ cái chủ ý gì?.

——-

Tiệc rượu noel thuận lợi tổ chức, công ty phần mềm “Đông Khoa” ra tay hào phóng, không chỉ bao trọn hội trường to nhất của Cổ Nam Hoa Đình, mà còn đặt trước 3 ngôi biệt thự cũng sân golf, trên danh nghĩa quà tặng rút thưởng cho các vị khách quí tại đây.

Chính là, công nhân viên của Cổ Nam Hoa Đình chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác giải trí, trong cái ngày noel an lành này.

Đèn pha lê thật lớn, mỗi một góc của hội trường đều tất cả sáng rõ, nam sĩ ở đây cơ bản đều theo cùng bạn gái, ai cũng lịch sự xa hoa, bên cạnh những người phụ nữ đi qua đi lại, hơn phân nửa là tóc mây lụa là, trang điểm tinh tế. Với tư cách của một nhân viên làm việc tại chỗ kiêm ‘khách quý’, Thẩm Tích Phàm chỉ biến hóa chút trang điểm thành nhẹ nhàng, phục sức đơn giản, cô cảm thấy chán nản khi không tìm thấy vị trí của mình.

“Đông Khoa” mời nhiều nhân vật quan trọng của giới phần mềm điện tử, cô nhận ra vài vị chủ tịch mà trước đó có tham gia hội nghị IT. Cấp cao của Cổ Nam Hoa Đình cũng đáp ứng lời mời đến dự.

Tự mình so sánh với những người khác, cô thực quá yên tĩnh, chọn xong một cái góc đứng, cô cảm thấy ánh đèn hơi chói mắt, có chút ngẩn ngơ, bỗng nhiên nhớ tới một câu trong bộ phim nào đó ‘ Vui vẻ là của bọn họ, còn mình, cái gì cũng đều không có’.

Cô gần đây không thích ầm ĩ, bởi vì trong cái dạng tiệc như thế này, bản thân thật lạc lõng.

Cô luôn cảm thấy chính mình hình như với khách sạn có chút không ăn nhập. Cô không có như Hứa Hướng Nhã khéo đưa đẩy, Đinh Duy lõi đời, Lâm Ức Thâm dứt khoát cùng quyết đoán, có chăng thì chỉ là một chút cứng cỏi cùng ít thông minh.

Cô rất muốn về nhà, pha một tách trà Molly, sau đó cùng bố mẹ nói chuyện phiếm, hoặc là ra ngoài đi dạo, không chừng còn có thể gặp được Hà Tô Diệp, trên đôi mắt linh động kia lại lộ ra toàn bộ nỗi bất an trong lòng, phản chiếu lại thứ ánh sáng lung linh đầy màu sắc.

Đèn pha lê treo trên cao, mang theo ánh sáng của mình phát tán,tựa thứ bột phấn vàng nhiệm màu rắc xuống, rơi trên mái tóc đen nhánh của cô, giống như trên vải gấm đen đen mềm điểm vài bông hoa sắc vàng. Cô gái quần trắng áo trắng này, mũi chân khép lại đứng ở một góc, dường như mới từ trong tàng thư cũ kỹ về “chiếc bánh hoa quế vi hoàng” đi ra, cứ thế tan ra không hòa vào cái nền nước động sóng sánh ấy.

Có người con trai thỉnh thoảng quay đầu lại xem, cô cũng không tự biết.

——-

Lăng Vũ Phàm nâng chiếc ly thủy tinh, một bên cùng mỹ nữ trêu đùa, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm rượu Cô nhắc* của Pháp, ánh mắt giống như cô tình rơi trên người Thẩm Tích Phàm. Anh cảm thấy cô rất thú vị, có đôi khi một bộ nghiêm túc, thái độ giải quyết việc chung, lạnh lùng như băng tựa như thứ máy móc khách sạn; có lúc lại rất trẻ con, khi anh cố ý bới lông tìm vết, thì ánh mắt kia tràn ngập bất mãn đối với mình. Nhưng bên trong cái khung của cô luôn lộ ra một thứ trầm tĩnh, cô có lẽ là người vui vẻ trong an tĩnh chăng!.

Lúc này thân ảnh cô đơn cùng cảnh tượng vui vẻ trước mắt hoàn toàn không ăn nhập với nhau.

(* rượu Cô nhắc hay Cognac là loại rượu mạnh của Pháp, nhìn chai rượu đẹp thế! (ˉ﹃ˉ))

Hơn nữa cô có phải đã xen vào việc của người khác nhiều quá rồi hay không.

Bản thân bị bệnh, cô gửi cái trà cảm mạo gì gì đó. Tuy rằng rất hưởng thụ, nhưng bản thân thật sự quá phù phiếm, có lẽ cô chỉ là hảo ý đơn thuần, anh lại luôn cảm thấy có chút lợi lộc.

Để ý cô một thời gian dài rồi,bỗng nhiên rất muốn trêu cợt cô.

———-

Ngoài cửa một trận xông xao, Thẩm Tích Phàm thấy Trình tổng cùng các cấp cao khác thì lập tức tới chào đón, trong một đám người Nghiêm Hằng đứng ở giữa, khách khí cùng bọn họ bắt tay, chào, hỏi, nói cười.

Tại sao không có người nói với cô Nghiêm Hằng sẽ đến? nếu như có thì cô tình nguyện nghỉ bệnh.

Trình tổng hướng cô vẫy tay, cô đành phải kiên trì tiến lên phía trước: “Nghiêm tiên sinh, chào ngài”.

Nghiêm Hằng mặc âu phục, không thắt ca-ra-vát, đeo kính, trong cái hào hoa phong nhã lại lộ ra một tia ngang ngạnh, anh vươn tay: “Giám đốc Thẩm vất vả rồi, hôm đó cảm ơn sự giúp đỡ của cô, về sau còn phải làm phiền cô một thời gian.”

Ngón tay của anh có chút lạnh lẽo, thon dài mạnh mẽ y như nhau trong trí nhớ của cô, đã từng…. bàn tay này đã từng mang cô đi qua đoạn thời gian như nước chảy, trăm hoa đua nở, chỉ là cô không nghĩ tới, bọn họ sẽ dùng cái dạng phương thức này nắm chặt tay của đối phương.

Trong lòng bàn tay không khỏi chảy ra một giọt mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn là sự bình tĩnh vốn có: “Nghiêm Hằng tiên sinh khách khí rồi, tôi rất vinh hạnh phục vụ cho ngài”, muốn đem tay rút ra, nhưng Nghiêm Hằng lại nắm chặt, thái độ chắc chắn sẽ không buông.

Thẩm Tích Phàm tự nhiên thoải mái nhìn anh, ánh mắt có chút nghiêm lại,Nghiêm Hằng giảo hoạt cười cười cười, đột nhiên buông ra, cô biểu hiện trấn tĩnh, bình yên rút lui, nhưng nội tâm lại có chút gì đó bắt đầu chậm rãi tan rã, một lúc lâu sau, mới có thể bình thường trở lại.

Nghiêm Hằng, từ trước đây, vốn bản thân không phải là đối thủ của anh.

——-

Đột nhiên một người phụ nữ kêu lên: “Ai.. nha, đi đường cái kiểu gì vậy, như thế nào mà bê ly rượu thôi cũng hắt lên cả người ta rồi!”

Toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Lăng Vũ Phàm, thì ra người phục vụ rượu bê rượu bị đổ lên trên người Lăng Vũ Phàm, trên ngực áo sơ mi trắng một mảng ẩm ướt lớn, anh bạn phục vụ rượu trẻ tuổi không ngừng giải thích, thấp thỏm lo âu, hướng xin chỉ thị: “Trầm giám đốc, cô đi xử lý một chút đi”.

Cô có thể làm thế nào đây, kiên trì cúi đầu mà nói: “ Thật xin lỗi, mời ngài đi theo tôi!”.

Lăng Vũ Phàm nhíu mày: “Tôi đi thay quần áo, làm phiền Trầm giám đốc đưa quần áo của tôi tới bộ phận giặt đồ!”

Cô gật gật đầu, theo anh ta rời hội trường, sau lưng vẫn có ánh mắt nhìn mình chăm chú, cô biết, đó là của Nghiêm Hằng, cô không khỏi đau khổ, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, nhưng may mắn lại có cơ hội giúp mình bỏ trốn khỏi bữa tiệc.

——

Phòng của Lăng Vũ Phàm có chút lộn xộn, quần áo tùy ý vắt ở ghế sofa, trên bàn chất đầy báo chí, cô nghĩ, Lăng Vũ Phàm nhất định là một tên có ý thức giữ của rất mạnh, bằng không làm sao lại không cho house keeping* đúng hạn dọn dẹp.

(* house keeping: nhân viên dọn phòng)

Căn phòng to lớn như vậy liền chỉ có hai người bọn họ, Lăng Vũ Phàm không mở miệng, cô càng là trầm mặc hồi lâu, không khí lập tức có phần căng thẳng, nhưng giữa lúc ấy, đột nhiên lại có chút ái muội.

Anh ta ngang nhiên trước mặt chính mình thay quần áo. Thẩm Tích Phàm trừ bỏ ngạc nhiên vẫn là kinh ngạc, chỉ có điều cô lập tức trở lại bình tĩnh, cái thằng cha kia, nếu bản thân nhìn tới hương diễm nóng bỏng của hắn thì trường hợp xấu hổ e là… cũng chỉ có mình gánh lấy.Cô liền rũ hàng mi xuống, nhìn chằm chằm vào tấm thảm, đếm trên mặt của nó rốt cục là có bao nhiêu bông hoa.

Bỗng nhiên, Lăng Vũ Phàm ra tiếng: “Thẩm Tích Phàm, cô không thích tham gia Party?”.

Cô nghe vậy có chút kinh ngạc, cười khổ: “Đó là công việc, đối với công việc, tôi nói không tới được việc có thích hay không”.

Trên mặt anh xuất hiện loại thần sắc tìm tòi, nghiên cứu: “ Cái dạng công việc ‘Nói không tới được việc có thích hay không’ này, vì sao vậy?”. Biểu tình của anh dịu xuống, dưới ánh đèn có loại cảm giác nói không lên lời một cách chân thành, ánh mắt kia nhìn Thẩm Tích Phàm, làm cho cô không thể không trả lời.

“Có thể không thích công việc như vậy, nhưng bản thân lại có năng lực hoàn thành tốt, cho nên phân công công việc như thế này coi như là có suy tính, chí ít có thể sống yên phận.”

Anh cười rộ lên, lời vừa chuyển, lại khôi phục lại ngữ khí ngả ngớn: “Thẩm Tích Phàm , công việc khách sạn có phải có thể ‘chăn’ được kim quy tế hay không?”.

Thẩm Tích Phàm biết,một loạt phụ nữ làm việc cho khách sạn như thế này đúng là, thường hay bị người ngoài xem là một nghề nghiệp không đứng đắn, rất nhiều cô gái không bị bao thì sau này cũng là gả cho những vị khách trong đó, cho nên cái loại công việc này có bao nhiêu tính lợi lộc đây!.

Nhưng cô từ trước tới giờ chưa từng có cái ý niệm không chính đáng ấy, cô làm tất cả mọi thứ, song chỉ muốn trở thành một giám đốc khách sạn đủ tư cách, không hơn không kém.

Hiện tại, lại bị người khác hiểu lầm.

Cũng phải, người như vậy, từ nhỏ đã sống trong sự ngờ vực, sợ người khác tính kế với mình từng phút từng giây, bình sinh thích lấy sự hoài nghi, đả kích người khác làm trò vui, từ nhỏ thuần túy trưởng thành một tên thiếu tình yêu thương, trong lòng đã biến thái đến mức vặn vẹo. Hơn nữa càng giải thích càng loạn, còn không băng ngậm miệng có khi còn có lợi hơn, cô ảo ảo não, không hiểu vừa rồi chính mình lại đối với anh sinh ra hảo cảm.

Nhặt lên quần áo của anh, cô nhìn qua chẳng những không sợ ngược lại trong ánh mắt nhiều hơn một tia khinh bỉ: “Ngài Lăng, tôi không cho là địa vị của khách hàng cùng nhân viên thích hợp để tán ngẫu những vấn đề có chiều sâu như vậy, quần áo của ngài ở trong này, tôi đi trước, ngày mai sẽ có người mang quần áo giặt sạch tới, chúc ngủ ngon, à còn, chúc Giáng sinh vui vẻ!.

———

Lăng Vũ Phàm sửng sốt, sau đó cười rộ lên, anh cảm thấy vừa nãy biểu hiện khi Thẩm Tích Phàm tức giận thật sự rất đáng yêu, nếu lúc ấy chính mình bức cô đến góc tường, hoặc là có vài cái động tác phụ họa, cô sẽ có cái phản ứng gì đây, cắn anh một phát,hay tặng anh một cái tát, rồi sau đó mắng to một trận.

Tất cả đem so với cái dạng lạnh lùng băng giá vốn có vẫn tốt hơn.

Đem quần áo đến bộ phận giặt đồ, cô liền rời khách sạn, một mình đi trên con đường về nhà.

——-

Thành phố phồn hoa đêm Giáng sinh muôn hình vạn trạng, màu sắc sặc sỡ, mỗi người trên mặt tràn đầy tươi cười, cô gái thì kéo tay bạn trai làm nũng, bố mẹ ôm con nhỏ, trẻ con thì nhao nhao đòi kẹo trên tay ông già Noel,còn có cô bé bán hoa đi xuyên qua trong dòng người.

Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, một dãy số xa lạ, nhưng giọng nói lại quen thuộc: “Thẩm Tích Phàm , đoán thử xem, tôi là ai?”.

Cô có chút tò mò: “Lí Giới , anh làm sao mà biết số của tôi?”.

Đầu kia “Haizz” một tiếng: “Chơi thật chán, nhanh như vậy đã bị cô đoán trúng, à đúng rồi, cô hiện tại đang làm gì?”.

“Trên đường về nhà.”

Lí Giới thở dài một hơi: “Nhàm chán như vậy, đêm nay không đi đâu, vậy cô có muốn qua đây hay không? Tôi cùng Hà Tô Diệp với đám người bọn họ trong Bar thưởng thức, ở ngay trên đường Quảng Nguyên, tên là “Nhĩ Nhã” nhé!”.

Hà Tô Diệp cũng ở đó? Thẩm Tích Phàm hồi tưởng lại, không phải, vẫn còn có người, không nghĩ tới Lí Giới tiếp tục một câu: “Còn có người khác, nhưng không sao, đợi lát nữa sẽ giới thiệu cho cô biết, mọi người đều quen nhau mà, đừng ngại, đại sư huynh nhìn thấy cô khẳng định sẽ thật ngạc nhiên.”

Cô bị những lời này lung lay, đáp ứng luôn, chỉ chốc lát liền bắt đầu cảm thấy hối hận, cái bộ dạng này đột ngột đi đến như vậy có thể có chút liều lĩnh hay không, nhưng kỳ thật cô vẫn rất muốn tới đó.

——-

“Nhĩ Nhã” là cái loại quán Bar thanh lịch, nơi giới tri thức với tầng lớp tiểu tư sản thích tới.

Cô vừa vào cửa, liền thấy đám người đang ngồi quanh cái bàn khắc hoa gỗ bên trong cùng, hưng trí bừng bừng nói cái gì đó, đảo mắt một cái liền nhận ra Hà Tô Diệp, khí chất nho nhã, cười lên, ánh mắt giống vầng trăng non, một bên má lúm đồng tiền thật sâu, đám người quả thật quá chăm chú nói chuyện.

Lí Giới vừa thấy, hướng cô vẫy tay: “Bên này! Bên này!”

Cô đi qua đó, Lí Giới hướng vào nhóm người từng người giới thiệu: “Đều là lũ đàn em của anh giai Hà Tô Diệp, còn có một “tiểu sư muội” nữa!”.

Thẩm Tích Phàm thấy trong nhiều nam sinh như vậy, chỉ có một nữ sinh, rất xinh đẹp vẻ đẹp thu hút ánh mắt người khác, mỹ nữ đứng lên: “Tôi tên là Phương Khả Hâm, chính là tiểu sư muội duy nhất ở đây, học về thị giác, hiện tại là bác sĩ thực tập”.

Thẩm Tích Phàm ngồi ở bên cạnh Lí Giới, cô từ trước đến nay đã thành thục, làm tại khách sạn công việc buộc tính cách cởi mở như thế, tự nhiên nói chuyện khôi hài lại lịch sự, chỉ trong chốc lát mọi người đều quen nhau.

Hà Tô Diệp nhìn cô cười nhợt nhạt, không cố ý cùng cô bắt chuyện, nhưng ánh mắt của anh một lát cũng không rời khỏi cô.

Một nam sinh vóc người nhỏ nhắn đề nghị: “Chúng ta chơi một chút cái gì đi, nếu không chơi trò “Tiếp chữ” nhé!”

(* tiếp chữ: theo mình là cái trò chơi đọc nối tiếp nhau theo nét chữ, ví dụ như yêu cầu 5 nét thì chữ đầu tiên phải có 5 nét; 7 nét, hay 18 nét thì cũng như vậy, Trung quốc dùng chữ tượng hình nên chơi kiểu như vậy, còn Việt Nam nếu muốn chơi trò này lại phải từ cuối cùng của người kia là từ bắt đầu của người này. Haizz hình như càng giải thích càng khó hiểu thì phải!!!! Help me ::>_

Một người khác nói: “Được đấy, chúng ta tiếp chữ theo phương thuốc, người thua sẽ bị phạt rượu, loại Chivas 12 năm, đủ đãi ngộ nhé!”

(* Chivas 12 năm: là loại rượu đắt tiền thì phải)

Thẩm Tích Phàm lập tức không ngọ nguậy, ‘phương thuốc’ cái gì, cô đều chưa nghe nói qua, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ hướng Hà Tô Diệp .

Hà Tô Diệp đứng lên, ý bảo Lí Giới ngồi vào bên trong sau đó đến gần Thẩm Tích Phàm nhỏ giọng trấn an cô: “Không sao, tôi giúp cô!”

Lí Giới nhìn bọn họ, cười giảo hoạt, Phương Khả Hâm sắc mặt khẽ biến, hình như có chút đăm chiêu.

“Bắt đầu từ bốn nét, Hà Tô Diệp anh trước!”

“Ngũ linh tán —- quế chi, bạch thuật, phục linh, chủ linh, trạch tả, trương minh, 6 nét, tiếp đi.” (* chữ 五(ngũ) này có 4 nét)

“Thược dược cam thảo thang— bạch thược dược, chích cam thảo, 7 nét, Trầm Tích Phàm”. (* chữ 芍(Thược) trong từ 芍药 (thược dược) có 6 nét)

Mọi người đều tò mò nhìn Thẩm Tích Phàm chỉ thấy cô ấp a ấp úng: “Lương phụ hoàn— cao lương khương, hương phụ.” (chữ良 (lương) trong良附丸(lương phụ hoàn) có 7 nét)

Lập tức liền có người cười lên: “ Anh nhắc giúp cô ấy tệ quá, không được, phạt cô một chén.”

Lí Giới xua tay: “Để Hà Tô Diệp giúp cô ấy, anh à, anh một người nói là tai họa nhân đôi nhé, còn có Thẩm Tích Phàm cô phải chăm chú nhớ kỹ đừng đọc sai, mọi người cần phải cố lên, đem anh giai Hà Tô Diệp của chúng ta quật ngã.”

Cô thật không nghĩ tới có nhiều vị thuốc Đông y như vậy, hơn nữa nhiều tên còn rất kỳ quái, khó đọc, cô chỉ có thể ấp a ấp úng: “Trầm hương hạ khí tán—- Trầm hương, cam thảo, sa nhân, hương phụ… còn có… tôi nghĩ không ra nữa…” (chữ沉(Trầm) trong 沉香 (trầm hương ) có 7 nét)

Hướng về Hà Tô Diệp nháy mắt bất đắc dĩ, Hà Tô Diệp không nao núng, còn mỉm cười nhìn cô.

Mọi người cười ha ha, Lí Giới cầm chén rượu nhỏ đến trước mặt cô, Thẩm Tích Phàm nhíu mày, bên cạnh liền có cánh tay tiếp nhận, một hơi uống sạch. Cô kinh ngạc: “Hà Tô Diệp, tôi thua rồi, trời ơi!”.

Toàn bộ mọi người nhìn ra manh mối đều khuyến khích Hà Tô Diệp: “Lão đại, anh thương hương tiếc ngọc”.Chỉ có Phương Khả Hâm trên mặt có chút không được tự nhiên, cố ý quay mặt qua chỗ khác uống nước.

Thẩm Tích Phàm thì ngượng ngùng, trong lòng lại âm thầm cảm kích, Hà Tô Diệp dường như không có việc gì, nhắc nhở cô: “Xem ra tôi phải chọn cái tên đơn giản, nếu quá dài, cô đều không nhớ được, rất phiền đấy”.

Cô đành phải cười xấu hổ.

Chơi tới hơn 11 giờ mới kết thúc, Thẩm Tích Phàm không ngờ cùng đám người này chơi chung lại thoải mái, sảng khoái như vậy, chắc là do tính tình của bác sĩ đa phần cần thận và chân thành, càng học về đông y thì tâm tư càng tinh tế, hiểu được suy nghĩ vì người khác, cho nên cùng bọn họ nói chuyện với nhau, có loại cảm giác được quan tâm.

Lúc trước không thoải mái ở tiệc rượu, một loáng đã hết luôn, hiện tại, thấy cái gì cũng đều tốt đẹp.

——

Thẩm Tích Phàm đi lên phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu cùng Hà Tô Diệp đáp lời: “Hà Tô Diệp, bên trong phương thuốc anh nói hôm nay, hình như đều có cái tên thuốc trầm hương này, tại sao vậy?”.

Hà Tô Diệp cười cười: “Cảm thấy cô có vẻ giống vị thuốc này thôi!”

Cô tò mò, quay đầu đợi anh, sau đó cẩn thận túm lấy góc áo: “Vì sao?”

“Trầm hương, chính là cây trầm hương còn gọi là nữ nhi hương, cũng là một loại gỗ thượng đẳng, lại là một vị thuốc đông y, Trầm hương có luồng khí thơm, chủ yếu là vị cay, tán ra, giúp khơi thông, nhập vào thận, tì, dạ dày, kinh mạch, là dược liệu quý hiếm trong các số các loại thuốc thông hành, mùi vị trầm hương thần bí mà kì dị, tập hợp linh khí trăm ngàn năm trăm trời đất, mùi thơm ngào ngạt, sâu sắc, ôn thuần. Cảm thấy với cô rất giống, phẩm chất tính tình đều là cái loại thời gian đó, càng lâu mới càng làm thân thể cảm nhận được, càng đào lên càng thích thú.

Khi nói chuyện khuôn mặt Hà Tô Diệp hơi hơi phiếm hồng, có thể là do hơi cồn của rượu, anh nói có phần lớn mật hơn thường ngày, nếu là bình thường, anh sẽ không nói trực tiếp như vậy.

Nhưng thật ra, bản thân cũng uống không nhiều, thập phần tỉnh táo, chính là hôm nay khi mắt lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Tích Phàm, tim anh bỗng dưng nhảy lên một trận không rõ lý do, sau đó thấy cô tươi cười sáng lạn, lúc thua trò chơi lại bất đắc dĩ cùng nghịch ngợm, tâm tình anh vô hạn tốt, liền giống như kinh khí cầu bị thổi bay, phồng lên vui vẻ tràn ngập.

Ánh đèn đường đem xung quanh người Thẩm Tích Phàm tỏa lên một vầng sáng, áo trắng quần trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác dài, cô hình như sợ lạnh, nhảy tới nhảy lui không ngừng, mái tóc đen nhánh buông thả tung bay.

Hà Tô Diệp đột nhiên có loại ý niệm kỳ quái trong đầu, khi ở cùng một chỗ với cô tâm tình sẽ đặc biệt tốt, mặc kệ là cô một mặt khôn khéo giỏi giang hay là bộ dáng mơ hồ bất đắc dĩ, anh đều cảm thấy thú vị, càng nhập vào sâu, càng có thứ gì đó được đào khoét sâu trong tim, lại càng thêm vui vẻ.

Đêm Giáng sinh, quả nhiên phi thường mê hoặc.

Thẩm Tích Phàm do dự hồi lâu rốt cục nói ra miệng: “Hà Tô Diệp, tôi phát hiện cùng ở với anh một chỗ liền đặc biệt vui vẻ, không lý do.”

Anh mỉm cười, trong dự đoán, anh lẽ nào không biết, ánh mắt của cô mỗi lúc lại liếc chuyển tới nơi nào đây, thích lơ đãng nhìn trộm anh, sau đó lại làm như không có việc gì thu hồi lại, cùng anh nói chuyện sẽ có chút câu trước không ăn nhập với câu sau, mới trao đổi vài lần, cô liền biểu hiện ra ngoài hảo cảm với anh, anh lại không những bài xích, có đôi khi còn âm thầm hy vọng rõ ràng lại một chút.

Buổi tối hôm nay cũng đủ rõ ràng.

Có đôi khi xuống nhà mua vài thứ, sẽ nghĩ, không biết tiểu cô nương Thẩm Tích Phàm này có thể ở siêu thị hay không, cô có lẽ sẽ ăn nhiều hoa quả một chút chứ không phải bánh quy linh tinh; có đôi khi viết luận văn đến một nửa, sẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xem, không biết nhà cô gái nhỏ này ở đâu, tiểu khu lớn như vậy, lần trước chỉ nhìn thấy cô hướng khu F bên đó đi; cô gái nhỏ này sẽ lại mất ngủ hay không, hoặc là bị ép thành ra cái bệnh gì khác nữa, rồi lại lục đục chạy tới bệnh viện tìm anh khám bệnh.

Anh có chút kinh ngạc, nhưng lập tức thoải mái, làm gì lo lắng nhiều như vậy, bản thân có nên đem sự lo lắng cho cô đặt ở trong tim hay không đây.

Đã lo lắng rồi, vậy liền lo lắng đi.

Chỉ là anh không xác định được, đây là loại tình cảm gì.

Đối với Trương Nghi Lăng, anh có chút ỷ lại, bởi vì cô là người đem anh từ trong vực sâu lôi ra, mang lại cho anh sự ấm áp, trong tình yêu này, bọn họ đều quen tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của đối phương, cứ ganh đua xem ai yêu ai nhiều hơn, nhưng đến cuối cùng cô lại chẳng hề yêu anh.

Rất kỳ quái, đối với Thẩm Tích Phàm, anh lần đầu tiên cảm thấy bản thân có thứ gì đó gọi là trách nhiệm.

Chỉ là bởi vì cô so với anh nhỏ hơn thôi sao?