Tần Nguyệt Miên mê hoặc mà liếm liếm môi, ánh mắt Tiêu Di quả nhiên bị hấp dẫn tới cái miệng của hắn, Tần Nguyệt Miên đem y phục trên người ném qua, lại lần thứ hai nhào tới.
Tiêu Di bi ai phát hiện, bản thân rốt cuộc lần nữa bị mỹ sắc của Tần Nguyệt Miên dụ dỗ, trở tay không kịp mà bị hắn đặt dưới thân. Y bắt đầu giãy dụa thân thể. Chỉ tiếc Tần Nguyệt Miên vì uống say sực lực càng lớn đến bất khả tư nghị (lạ lùng), vững vàng mà đem Tiêu Di giam giữa chính mình và sàng phô (giường nệm).
Tiêu Di tránh động vài cái, nếu không thực không có khả năng thoát khỏi Tần Nguyệt Miên, trái lại hoảng sợ mà cảm thấy hạ thân Tần Nguyệt Miên đang chạm trên bắp đùi mình, lại đang không ngừng mà ma sát chầm chậm.
Tiêu Di không dám tái động, chỉ có thể nói: “Tần tông chủ, ngươi…”
Một lời chưa nơi xong, môi y lại bị ngăn chặn. Tần Nguyệt Miên căn bản nghe không vào lời cự tuyệt, một tay ở trước ngực y bát lộng, một tay kia đã vói xuống phía dưới, cởi đi khố tử (quần) Tiêu Di, rồi nắm lấy hạ thân của y, nhẹ nhàng mà sáo lộng.
Tiêu Di cảm thấy một trận khoái cảm từ xương sống truyền lên tận não, không khỏi mở to hai mắt nhìn, suýt nữa kinh hô lên tiếng, nhưng thanh âm lại bị lấp kín trong vòm miệng của Tần Nguyệt Miên.
Tần Nguyệt Miên cẩn thận mà lại kỹ càng niệp (vuốt ve) trêu chọc y. Tiêu Di kiềm chế bản thân, y hầu như chưa bao giờ đụng chạm tới địa phương kia, bây giờ bị hắn thiêu lộng (trêu đùa) như vậy, trong nháy mắt cũng không còn chút sức lực.
Tần Nguyệt Miên buông đôi môi y ra, cúi đầu, ở trên cổ cùng xương quai xanh Tiêu Di cắn.
Tiêu Di không ngừng thở dốc, lại cũng vô pháp kiềm nén, tiếng rên rỉ rất nhỏ theo bên môi phát ra. Tần Nguyệt Miên nghe được thanh âm, nở nụ cười một chút, động tác trên tay nhanh hơn, liếm liếm môi, trượt xuống một điểm phía dưới, ngậm điểm đỏ tươi trên ngực Tiêu Di. Tiêu Di làm sao chống lại được sự khiêu khích song quản tề hạ (tiến hành cùng lúc) của Tần Nguyệt Miên, không bao lâu, ngay dưới thân Tần Nguyệt Miên phát sinh một tiếng rên sắc bén, liền phát tiết ra.
Tần Nguyệt Miên tay đang dính dịch thể của y hướng phía sau di chuyển, ở hậu đình Tiêu Di dao động.
Phía sau bị một ngón tay thon dài đâm vào, Tiêu Di vừa mới buông lỏng lại bắt đầu giãy dụa. Y chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, bộ vị (vị trí) kia sẽ bị dùng để làm loại chuyện này.
Tần Nguyệt Miên càng cố sức mà áp trụ y, động tác trên tay không chút nào ngừng lại. Nhưng hắn dù sao cũng còn một tia lý trí, biết người dưới thân chính là người tối tâm ái của mình, không muốn làm y bị thương, thở dốc nói: “Tiểu Di, thả lỏng, ngươi thật chặt quá, ta sẽ không thương tổn ngươi, ngươi tin tưởng ta, sẽ không quá đau…”
Tiêu Di nghe vậy, càng thêm vùng vẫy. Điều này không phải vấn đề đau hay không, mà là chuyện căn bản là không nên phát sinh, muốn y như một nữ nhân bị người đặt dưới thân làm cái loại sự này, y làm sao có thể dễ dàng làm theo?
Tần Nguyệt Miên bị y vặn vẹo đến càng cảm thấy khô nóng, nhất thời, máu toàn bộ vọt đến hạ thân, hắn hoàn toàn không khống chế được bản thân, vội vàng mà rút ngón tay ra, giơ hữu thối (đùi phải)Tiêu Di lên, liền đem của chính mình đâm vào.
Cảm giác đau đớn như bị xé rách khiến Tiêu Di trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất đi. Y hé miệng, hung hăng mà cắn vai Tần Nguyệt Miên, tiên huyết (máu tươi) liền chảy vào miệng, lúc này mới làm y thoải mái một chút.
Tần Nguyệt Miện bị y cắn như thế, cảm giác say nháy mắt tiêu thất hơn nửa, lý trí quay về, kinh hoàng nhận ra một hồi mộng xuân hắn cho rằng là ảo tưởng rốt cuộc là thực. Hắn dừng lại động tác, nghẹn lời mà nói: “Tiểu Di, ngươi… ta…”
Tiêu Di trừng trừng nhìn hắn, trong mắt giống như muốn phun ra lửa, nói: “Ngươi còn không buông ta ra?”
Tần Nguyệt Miên cắn răng, một cảnh xuân kiều diễm như vậy, ở trong mộng hắn xuất hiện vô số lần, nhưng thủy chung không dám thực hiện. Hôm nay, việc đã đến nước này, quan hệ của hắn cùng Tiêu Di lại cũng vô pháp bù đắp, một lần cuối cùng này, để hắn sa ngã đến cùng đi. Nghĩ tới đây, hắn không những không rút ra, mà càng thêm hướng bên trong đẩy vào.
Tiêu Di rên rỉ một tiếng: “Tần tông chủ, ngươi…”
Tần Nguyệt Miên khẽ hôn khóe môi y: “Ta yêu ngươi, Tiểu Di, mặc kệ ngươi có tin hay không, ta thực sự yêu ngươi… Gọi tên của ta, Tiểu Di, gọi tên ta… Chỉ lúc này thôi, cầu ngươi…” Hắn vươn tay lần thứ hai nắm lấy hạ thân Tiêu Di, bắt đầu khiêu khích, chính mình cũng bắt đầu gia tăng tốc độ trừu tống.
Tiêu Di cảm thấy khoái cảm lại truyền đi khắp toàn thân, thậm chí so với ban nãy Tần Nguyệt Miên tiến vào trong y càng thêm tốt hơn. Y chống lại không được khoái cảm tựa hồ như tê dại này, thắt lưng cũng theo sự di chuyển của Tần Nguyệt Miên hơi vặn vẹo. Y không biết loại cảm giác này đến tột cùng là bởi kỹ xảo của Tần Nguyệt Miên, hay là vì sự biểu lộ gần như hết hi vọng của hắn.
Tiêu Di đã hoàn toàn vô pháp suy nghĩ, y hiểu rõ chính mình đã trúng chất mê của Tần Nguyệt Miên, hoàn toàn mà sa vào giữa cạm bẫy ôn nhu khiến lòng người đau nhức này. Y buông thả gọi ra: “Nguyệt Miên… Nguyệt Miên…” Y cuối cùng thừa nhận, danh tự (tên) này kỳ thực từ lâu đã ở trong lòng mình.
Tần Nguyệt Miên nghe được y gọi tên hắn, càng thêm hưng phấn, gắt gao chế trụ thắt lưng Tiêu Di, mãnh liệt mà trừu tống.
Tiêu Di hé nửa con mắt, nhìn người trước mắt vì dục vọng mà thêm ửng đỏ nhưng lại càng thêm xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi khuôn mặt, tùy ý cảm xúc mãnh liệt như cuồng phong bạo vũ thiêu đốt tròn một đêm.