Yên Vũ Nguyệt Sắc

Chương 28

Tiêu Di nổi giận đùng đùng mà trở về phòng, nhưng lại phát hiện cửa phòng mở. Lẽ nào lúc mình rời đi không có đóng sao? Bất quá, y cũng chỉ là một người không có của cải gì, trên Trầm Nguyệt sơn lại cũng không thể có người đột nhập vào phòng trộm cắp.

Tiêu Di không lưu tâm mà đẩy cửa vào, nhưng chỉ cảm thấy một trận mùi rượu nồng nặc xông vào mũi. Y nhíu nhíu mày, tập trung nhìn, chỉ thấy dưới ánh sáng mờ tối, một mỹ nhân đang nghiêng người dựa vào đầu giường y.

Hắn da thịt thắng tuyết (đẹp như tuyết), một đôi mắt phượng hơi mở, lúc này mang bảy tám phần say tửu, càng có vẻ thấm một làn hơi nước mê hoặc. Khuôn mặt trắng nõn nhiễm một mạt ửng đỏ, tăng thêm vẻ quyến rũ mê người, y phục trên người đã có chút tán loạn, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, cùng với bắp thịt đều đặn trước ngực.

Tiêu Di nhìn một cái, liền cũng không thể chuyển đi đường nhìn, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, gắt gao mà nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Miên, hạ thân đã có phản ứng. Trong lòng y tuy rằng không ngừng nói với chính mình, như vậy là không đúng, tiếc rằng phản ứng của thân thể căn bản không bị đại não khống chế, khi y phát giác ra, y đã từ lúc nào đi tới trước Tần Nguyệt Miên, giống như bị ma quỷ sai khiến mà vươn tay phải, chạm lên khuôn mặt của Tần Nguyệt Miên.

Chỉ thấy da thịt trơn bóng tràn ngập co dãn, không giống như là một nam nhân có thể có. Tiêu Di nhịn không được mà tưởng tượng, không biết những phần da thịt khác trên người Tần Nguyệt Miên có đúng hay không cũng có xúc cảm như vậy?


Bỗng nhiên trong lúc đó, tay y bị chế trụ, y còn chưa kịp phản ứng, sau một trận thiên toàn địa chuyển, y đã bị Tần Nguyệt Miên kéo vào người. Tần Nguyệt Miên áp y ở trên mình, cuồng loạn mà ở trên mặt y không ngừng hôn, thở dốc nói: “Tiểu Di, ngươi cuối cùng cũng tới, cuối cùng… Ngươi vẫn là muốn ở bên ta, ngươi không có ly khai ta, đúng không? Đúng không?” Trong giọng nói hắn đã mang theo chút run rẩy.

Tiêu Di ban đầu do hắn dưới thân không ngừng đẩy y vào trong ngực, muốn đem hắn đẩy ra, nghe xong lời này, bỗng chỉ cảm thấy một cỗ đau xót, sức trên tay cũng dần buông lỏng: “Tần thiếu chủ, ngươi lại cần gì tự làm khổ mình như vậy?”

Tần Nguyệt Miên nhưng thừa dịp y mở miệng, liền áp trên đôi môi của y, cố sức mút. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tần Nguyệt Miên hôn y, tại võ lâm đại hội, tại chòi nghỉ mát, bọn họ đều đã từng tiếp xúc. Chỉ bất quá, lúc đó hai người một lần là Tần Nguyệt Miên đơn phương chủ động hôn để trêu tức, một lần còn lại vẫn là không mang theo chút dục vọng nào, nhưng không giống như lúc này, lại tràn ngập tình sắc ý vị.

Ngay từ đầu Tần Nguyệt Miên hôn vẫn mang cả sự thô bạo cưỡng chế, về sau lại từ từ chuyền thành ôn nhu, nhưng vẫn tiếp tục giữ lấy nụ hôn cùng tình cảm mãnh liệt lại không chút nào giảm, ngược lại, càng ngày càng thâm nhập sâu hơn.

Lúc mà dưỡng khí đã gần hết, Tần Nguyệt Miên rốt cuộc buông Tiêu Di, đối y lộ ra tiếu dung tràn ngập dục vọng. Tiêu Di đã bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, thần chí không rõ ràng, lại thấy Tần Nguyệt Miên cười, càng thêm vô pháp suy nghĩ, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều vọt tới hạ thân, cả người bủn rủn vô lực.


Tần Nguyệt Miên cúi đầu, ở trên đôi môi đã bị hắn làm cho sưng đỏ nhẹ nhàng liếm, một bên thân thủ giải khai y phục của y, dùng thân thể chính mình từ từ chạm vào người Tiêu Di.

Trường bào rơi xuống đất, chỉ còn lại nội sam mỏng bên trong. Tiêu Di thấy trên người mát lạnh, lý trí bị tách ra lúc này mới thoáng quay về, phát hiện chính mình lại gần như trần như nhộng. Y bỗng nhiên tỉnh táo lại, hai tay cố sức, đẩy Tần Nguyệt miên ra, ngồi dậy.

Tần Nguyệt miên không có chuẩn bị, bị y đẩy ngã ngồi tại trên giường. Hắn hôm nay buổi tối có ý muốn tìm rượu làm mình thật say, bởi vậy uống phá lệ nhiều hơn, hơn nữa trong tiềm thức hắn cũng muốn tìm cách lưu lại Tiêu Di, lúc này mượn rượu phóng túng nguyện vọng của mình, hắn dục hỏa đang rừng rực, làm sao có thể đơn giản mà buông tha?

Tần Nguyệt Miên nguy hiểm mà chớp chớp mắt, nhưng không có lập tức tấn công, mà là vươn tay đến trước ngực, bắt đầu thoát y phục chính mình.

Tiêu Di cuống quít nói: “Tần tông chủ, ngươi muốn làm cái gì? Ta thế nhưng là một nam nhân, ngươi không nên làm ra chuyện tình khiến hai bên sau này đều phải hối hận.” Y hé ra miệng, mới phát giác thanh âm của mình đã vì dục vọng mà trở nên khàn khàn, nghe tới càng phá lệ câu nhân.

Qủa nhiên, nghe y nói xong, Tần Nguyệt Miên chẳng những không dừng lại, trái lại còn cười đến càng thêm tà ác.