Yên Chi Bảo Đao

Hồi 4

Sắc mặt Tiểu Thúy trở nên tái nhợt, nàng không đợi cho Hà Lăng Phong nói, liền trầm giọng cắt ngang:

– Ta không hiểu ngươi nói gì cả. Ta mời ngươi ra khỏi phòng ta ngay, nếu không ta sẽ la lên bây giờ.

Hà Lăng Phong nói với giọng tin tưởng:

– Nàng sẽ không bao giờ làm vậy, Tiểu Thúy à. Bởi vì nàng đã biết rõ ta là ai và nàng cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều nàng không dám nói ra mà thôi.

Tiểu Thúy đưa tay lên bịt lấy hai tai, lắc đầu liên tục nói:

– Không biết, không biết... cái gì ta cũng không biết.Thật sự cái gì ta cũng đều không biết.

Hà Lăng Phong nói:

– Tiểu Thúy, trong lòng nàng đang lo sợ điều gì? Nàng đang bị ai uy hiếp? Tại sao nàng không dám nói ra sự thật?

Tiểu Thúy gần như muốn rơi lệ, van lơn nói:

– Ta van xin ngươi đừng có ép ta. Ta thật sự không biết gì cả. Các ngươi đã hại ta rơi vào trong tình cảnh như vậy, không lẽ còn chưa đủ hay sao?

Hà Lăng Phong bước đến trước, nắm lấy tay Tiểu Thúy nói:

– Là ai đã hại nàng? Tiểu Thúy, nàng hãy nói cho ta biết, những ai đã hại nàng.

Tiểu Thúy liền bật khóc thành tiếng. Hà Lăng Phong lắc lắc người nàng, thấp giọng nói:

– Tiểu Thúy, nàng nói đi, ta chính là Lăng Phong đây.

Ầm! Một tiếng, cánh cửa bất thần mở toang ra.

Có hai bóng người đứng trước cửa. Một người là nam nhân, mình mặc hắc y, hai mắt sáng quắc, còn một người là nữ nhân, mà người đó không ai khác hơn là Ngô Tẩu.

Hai người này không biết đã đến bên ngoài cửa từ lúc nào mà Hà Lăng Phong không hề phát hiện ra.

Hiển nhiên Ngô Tẩu không nhận ra thân phận của Hà Lăng Phong, ả liền quát:

– Hảo tiểu tử, ngươi làm gì ở đây, tại sao dám ngang nhiên xông vào Phượng Hoàng viện. Lão nương thấy hình như ngươi muốn ăn đòn thì phải.

Hà Lăng Phong nói:

– Ở đây các ngươi mở kỹ viện, đại gia có tiền thì có thể đến được, ai dám nói là không chứ.

Ngô Tẩu quát lớn:

– Muốn ngủ với các cô nương thì phải ở phía trước tiền viện. Ngươi trộm chạy ra phía sau đây nắm kéo vì cô nương kia, là có ý gì? Lão tiểu tử, nếu như ngươi không chịu buông tay thì đừng trách bọn ta không nể mặt.

Dứt lời, ả liền muốn xông đến ra tay ngay.

Gã hắc y đứng bên cạnh liền giữ tay Ngô Tẩu lại nói:

– Khoan đã, ta thấy vị khách này rất quen mặt, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi thì phải?

Hà Lăng Phong cười nhạt:

– Ồ! Ngươi quen biết ta sao?

Gã hắc y nhìn chàng một hồi rồi đột nhiên mỉm cười cung tay nói:

– Hóa ra là Cửu Khúc thành Thiên Ba phủ Dương đại hiệp. Thất lễ! Thất lễ!

Hà Lăng Phong nói:

– Các hạ là...

Gã hắc y đáp:

– Tiểu nhân họ Trần, tên thuộc hạ của Điền đại gia, có biệt hiệu là Thiết Đầu Tiểu Trần.

Hà Lăng Phong nói:

– Phượng Hoàng viện là địa bàn của ngươi?

Thiết Đầu Tiểu Trần cười giả lả nói:

– Không dám, không dám, tiểu nhân chỉ phụng mệnh Điền gia, vì chuyện của Hà Lăng Phong mà đặc biệt canh giữ tại đây vài hôm. Tiểu nhân thật sự không ngờ Dương đại hiệp sẽ quang lâm đến đây, cho nên mới có việc mạo phạm vừa rồi. Xin Dương đại hiệp thứ tội cho...

Thiết Đầu Tiểu Trần quay sang Ngô Tẩu quát:

– Còn không mau quỳ xuống xin Dương đại hiệp tha tội cho! Dương đại hiệp đây đường đường là chủ nhân của Thiên Ba phủ, có mời cũng không dễ gì mà mời được Dương đại hiệp đến đây. Ngươi là đồ ngu xuẩn có mắt cũng như mù.

Sắc mặt Ngô Tẩu lập tức thay đổi ngay, ả ta liền quỳ xuống dập đầu nói:

– Dương đại hiệp, xin đại hiệp thứ tội cho tiện nữ có mắt mà không tròng. Ngài là đại nhân đừng nên chấp nhất kẻ tiểu nhân này. Những lời tiện nữ nói ra chỉ là phẩn tiểu mà thôi, xin Dương đại hiệp bỏ qua cho.

Đột nhiên Hà Lăng Phong nhớ đến tô canh mà Ngô Tẩu mang lên đêm đó.

Nếu như trong tô canh có nghi vấn thì ả này nhất định có liên quan đến sự việc đó.

Chàng còn đang trầm ngâm thì Ngô Tẩu đã tự bò dậy nói:

– Dương đại hiệp quang lâm, mà nơi này quả thật quá tồi tàn. Tiểu Thúy cô nương, ngươi hãy lo tiếp đãi Dương đại hiệp còn ta sẽ đi báo lại cho lão ma ma.

Hà Lăng Phong vội ngăn cản lại nói:

– Không cần đâu, ta cũng sắp rời khỏi nơi đây rồi.

Ngô Tẩu liền nói:

– Như vậy sao được. Dương đại hiệp đã xem trọng Tiểu Thúy cô nương của bọn tiểu nhân, đây chính là hồng phúc cho cô ta. Vậy để tiện nữ đi đáo cho lão ma ma, lo chuẩn bị tiệc rượu để Tiểu Thúy cô nương hầu chuyện với Dương đại hiệp.

Thiết Đầu Tiểu Trần cũng nói thêm:

– Tiểu nhân cũng đi thông báo với Điền gia một tiếng và mời cả La gia đến đây, mọi người cùng chung vui.

Hà Lăng Phong nhìn Tiểu Thúy, chàng biết rằng đêm nay không thể nào hỏi nàng tiếp được nữa, nên đành thở dài một tiếng buông tay nàng ra. Sau đó chàng lấy ra một nén bạc nhét vào tay Thiết Đầu Tiểu Trần nói:

– Ta còn có việc phải đi ngay. Số bạc này hai ngươi hãy cầm lấy mua rượu mà uống. Nhưng nhớ đừng tiết lộ ra ngoài việc ta đến đêm nay, có biết không hả?

Thiết Đầu Tiểu Trần liền nói:

– Ngay cả Điền gia cũng không...

Hà Lăng Phong nói tiếp lời hắn:

– Cũng không được nói. Ta không muốn bất kỳ ai biết được chuyện đêm nay.

Thiết Đầu Tiểu Trần chớp chớp mắt mỉm cười nói:

– Ồ... Tiểu nhân đã hiểu. Kỳ thật Dương đại hiệp cứ việc yên tâm. Điền gia và La gia đều là hảo bằng hữu của Dương đại hiệp.Về việc này các ngài tuyệt đối sẽ không...

Hà Lăng Phong không để cho hắn nhiều lời, liền xua tay bước ra khỏi căn nhà gỗ.

*

Trên đời này việc tốt không ai hay biết đến, còn chuyện xấu xa lập tức được truyền đi khắp nơi.

Hà Lăng Phong đã tốn hết một thỏi bạc, nhưng vẫn không bịt kín miệng của Thiết Đầu Tiểu Trần. Sáng sớm ngày hôm sau, Trường Nhĩ Tiểu Điền đã nghe được phong phanh tin này, liền lập tức chạy đến Thiên Ba phủ ngay.

Cho dù Điền Bá Đạt có thề thốt như thế nào nhưng sự việc vẫn bị Phùng Uyển Quân biết được.

Nếu dựa vào tính khí của Hà Lăng Phong thì có biết hay không chẳng có gì quan trọng.

Nhưng khó một điều là chàng đang mang thân phận của Dương Tử Úy.

Mà Dương Tử Úy lại là một người sợ vợ.

Hà Lăng Phong đã thừa nhận mình là Dương Tử Úy thì không thể từ chối cá tính sợ vợ của Dương Tử Úy. Vì vậy chàng đành phiả chuẩn bị tinh thần để chịu tội...

*

Sắc mặt Phùng Uyển Quân lạnh lùng như một tảng băng. Dẫu sao nàng cũng xuất thân từ một gia đình danh gia, nên khó mà chịu nổi sự đả kích này.

Phùng Uyển Quân lạnh lùng nói:

– Nghe nói đêm qua chàng có nhã hứng, muốn làm một nhân vật phong lưu phải không?

Hà Lăng Phong không biết phải đáp như thế nào, chỉ cười xòa mà thôi.

Phùng Uyển Quân lại nói:

– Các cô nương ở đấy rất là am hiểu chuyện trăng gió, vậy tại sao không ở lại đấy một đêm để mà hưởng thụ, lại trở về nhà làm gì.

Hà Lăng Phong gượng cười nói:

– Uyển Quân, nàng hãy nghe ta giải thích đã...

– Có gì đâu mà phải giải thích.

Tuy giọng nói và sắc mặt của Phùng Uyển Quân lạnh như băng, nhưng ngữ khí thì lại tràn đầy sự tha thiết:

– Không phải là thiếp ghen tuông, bởi vì nam nhân khó mà kiềm chế được trước các thiếu nữ đẹp. Nhưng lẽ ra chàng không nên đi một mình và càng không nên có thái độ mờ ám như vậy. Dẫu sao chàng cũng có chút tiếng tăm, lỡ như một ngày nào đó tin này bị truyền ra ngoài thì còn gì là vinh dự của Thiên Ba phủ.

Hà Lăng Phong gật đầu nói:

– Nàng nói rất có lý. Nhưng nàng có biết ta đến đấy làm gì hay không?

Phùng Uyển Quân nói:

– Vậy chứ chàng nói xem, nam nhân đến kỹ viện để làm gì?

Hà Lăng Phong nói:

– Uyển Quân, nàng đã trách oan cho ta. Ta đến Phượng Hoàng viện tuyệt đối không phải để tìm kỹ nữ.Mà vì muốn làm rõ tông tích của một người.

Phùng Uyển Quân vô cùng ngạc nhiên nói:

– Là ai?

Hà Lăng Phong nói:

– Nàng còn nhớ lần trước ta bị bệnh, thường hay tự nhận là mình mang họ Hà hay không?

Phùng Uyển Quân nói:

– Đúng vậy. Chàng một mực không tự nhận mình mang họ Dương, mà hễ mở miệng ra là nói mình họ Hà... Hà Phong gì đó...

Hà Lăng Phong nói:

– Không sai. Đêm qua ta một mình vào Phượng Hoàng viện chính là vì vị họ Hà kia.

Phùng Uyển Quân nói:

– Không phải tên họ Hà kia đã chết rồi hay sao?

Hà Lăng Phong nói:

– Chính vì hắn ta đã chết, cho nên ta mới âm thầm đến đấy một chuyến. Uyển Quân, nàng có biết trong mấy bận ta nằm hôn mê, ta đã từng nằm thấy một giấc quái mộng.

Phùng Uyển Quân ngạc nhiên:

– Là quái mộng gì?

Hà Lăng Phong nói:

– Xưa nay ta chưa hề đặt chân đến Phượng Hoàng viện. Nhưng trong mơ ta tự nhiên biến thành họ Hà, không những đã từng đến đó nhiều lần mà còn cảm thấy mọi vật ở đấy rất là quen thuộc, thậm chí còn biết được tên một số người. Cũng như phương hướng các phòng ốc và cách bày biện trong phòng ta đều nhớ rất rõ. Sau khi tỉnh lại, ta càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. Vì vậy mới đến đây điều tra thật sự như thế nào?

Phùng Uyển Quân vội hỏi:

– Kết quả ra sao?

Hà Lăng Phong nói:

– Đêm qua ta đi xem thử, quả nhiên mọi việc giống y như trong mộng. Chỗ nào có cửa ra vào, ở đâu có bực tam cấp, tất cả đều đúng y. Nàng nói việc này có thật kỳ quái hay không?

Phùng Uyển Quân mở tròn xoe hai mắt nói:

– Thật sự có chuyện này hay sao?

Hà Lăng Phong nói:

– Nhớ được mọi vật trong Phượng Hoàng viện còn xem như chưa có gì là kỳ quái. Điều kỳ quái là ta biết được tên rất nhiều người, và còn có thể gọi đúng tên của họ. Chỉ có điều họ không hề quen biết ta.

Phùng Uyển Quân vội đưa tay lên bịt lấy hai tai nói:

– Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Chàng nói thiếp càng cảm thấy ghê sợ.

Hà Lăng Phong muốn hù dọa nàng, nên liền nói tiếp:

– Ban đầu ta định đi đến đấy xem thử như thế nào. Nhưng khi bước chân vào Phượng Hoàng viện đột nhiên cảm thấy một luồng hung khí thật là dễ sợ.

Phùng Uyển Quân rợn tóc gáy hỏi:

– Chàng muốn nói ở đấy có quỷ?

Hà Lăng Phong nói:

– Không. Ta chỉ hoài nghi ở đấy có một nhân vật hắc đạo đang ẩn nấp và đang có âm mưu gì đấy. Hơn nữa âm mưu này rất bất lợi cho Thiên Ba phủ của chúng ta.

Phùng Uyển Quân giật thót người nói:

– Tại sao chàng lại có những suy nghĩ như thế?

Hà Lăng Phong nói:

– Ta cũng không biết nguyên nhân là tại sao, dù sao trong lòng ta tự cảm thấy có điềm không lành. Và ta sao lại có giấc mộng kỳ quái này? Cái chết của gã họ Hà kia không được minh bạch, vì vậy khi hắn chết không chịu nhắm mắt, nên linh hồn hắn vẫn hiển mộng cho ta thấy, nhằm có ý cảnh cáo.

Phùng Uyển Quân càng nghe càng hoảng sợ, nhưng trong lòng nàng vẫn còn hoài nghi, nói:

– Thất lang, chàng cũng tin những chuyện quỷ hồn thác mộng hay sao?

Hà Lăng Phong nói:

– Tại sao không tin, con người có tinh, khí, thần, một người bình thường sau khi chết linh hồn của họ sẽ từ từ tiên tan mất. Nhưng nếu như khi bị chết oan, thì hồn phách người chết kia không chịu tiêu tan mà cứ bay đi trong không gian, rồi có lúc kết tụ thành hình. Đó chính là hồn quỷ. Phải đợi đến khi oan hồn thật sự được giải oan thì oan hồn mới chịu tan biến mất đi.

Phùng Uyển Quân gật đầu nói:

– Thôi được, không cần phải nói nữa. Cho dù có hồn quỷ đi nữa, chỉ cần chúng ta không có làm điều gì sai trái, thì hà tất phải để ý đến nó.

Hà Lăng Phong nói:

– Nếu như vụ việc có liên quan đến chúng ta, thì làm sao không để ý đến được?

Phùng Uyển Quân nói:

– Có quan hệ gì đến ta chứ?

Hà Lăng Phong nói:

– Hồn quỷ của gã họ Hà kia không đến nơi nào khác, mà cứ ký thác vào người của ta. Như thế không phải có liên quan với chúng ta hay sao?

Phùng Uyển Quân hỏi:

– Thất lang, ý của chàng là...

Hà Lăng Phong liền nói tiếp:

– Ta cảm thấy cái chết của gã họ Hà kia rất là khả nghi và trong Phượng Hoàng viện yêu khí dày đặc. Vì vậy chúng ta không thể đứng bang quang nhìn chuyện này được. Mà nhất định phải tìm nguyên nhân của nó.

Phùng Uyển Quân nói:

– Cái chết của gã họ Hà kia có phải Điền Bá Đạt đã điều tra rõ.

Hà Lăng Phong nói:

– Tuy Tiểu Điền đã phái người canh giữ tại Phượng Hoàng viện. Nhưng còn muốn điều tra ra được chân tướng của sự việc này, thì phải ngầm hành động mới có hiệu quả.

Phùng Uyển Quân nói:

– Vậy thì hãy kêu hắn ta đổi phương pháp khác, ngầm điều tra sự việc này.

Hà Lăng Phong liền nói:

– Không, Uyển Quân, chúng ta phải đích thân hành động mà không thể nhờ bọn họ được. Bởi vì rất có thể sự việc này sẽ ảnh hưởng không hay đến Thiên Ba phủ của chúng ta.

Phùng Uyển Quân nói:

– Chàng định sẽ hành động như thế nào?

Hà Lăng Phong nói:

– Đêm nay chúng ta cùng nhau đến Phượng Hoàng viện, ngầm điều tra thử xem.

Phùng Uyển Quân có vẻ không hài lòng nói:

– Cái gì? Chàng muốn thiếp đến những nơi như vậy à?

Hà Lăng Phong biết Uyển Quân sẽ không muốn đi nên chàng nghiêm sắc mặt nói:

– Uyển Quân, nàng nhất định phải đi. Nếu như nàng sợ gặp phải những cảnh tượng không hay, thì nàng có thể ở ngoài tiếp ứng cho ta. Bởi vì chúng ta là phu thê, nên ta không muốn nàng hiểu lầm ta.

Phùng Uyển Quân chợt bật cười, dịu dàng nói:

– Thì ra chàng để thiếp cùng đi vì tránh điều tị hiềm.

Hà Lăng Phong nói:

– Đấy là điều cần làm. Đáng lý ra đêm qua ta nên nói với nàng trước, để tránh đi sự hiểu lầm.

Phùng Uyển Quân mỉm cười nói:

– Thật ra thiếp chỉ muốn thử xem chàng có thành thật với thiếp hay không mà thôi. Đêm nay chàng cứ yên tâm mà đi.

Dừng lại giây lát, Phùng Uyển Quân lại nói tiếp:

– Nhưng sau khi trở về chàng phải đem toàn bộ tình hình nói lại cho thiếp nghe và không được giấu dù nửa lời. Nếu không thì đừng có trách thiếp áp dụng “gia pháp”.

Hà Lăng Phong cười nói:

– Tuân lệnh phu nhân.

Phùng Uyển Quân nói:

– Chàng đừng vui mừng quá sớm. Không chừng chàng ở phía trước, thiếp sẽ âm thầm theo dõi ở phía sau. Nhưng nếu có hành động bất minh gì thì khi trở về chàng hãy lo mà chịu tội.

Tuy ngoài miệng Hà Lăng Phong nói là “không dám”, nhưng trong lòng chàng thì hoàn toàn nghĩ ngược lại.

Bây giờ chàng đã có thể quang minh chính đại vào thẳng Phượng Hoàng viện, trực tiếp gặp Tiểu Thúy hỏi rõ ràng.

Nhưng chàng vẫn quyết định âm thầm gặp Tiểu Thúy, bởi vì chàng biết nếu chánh diện tra hỏi, thì Tiểu Thúy tuyệt đối sẽ không nói thật lời.

Còn thêm ả Ngô Tẩu kia nữa, cũng cần phải tránh né ả ta, cứ mỗi lần câu chuyện đến phút quan trọng thì ả lại xuất hiện, dường như ả ta phụ trách nhiệm vụ giám sát Tiểu Thúy vậy. Hà Lăng Phong đã tính toán hết mọi chuyện và quyết định đêm nay sẽ trở lại Phượng Hoàng viện...

*

Phượng Hoàng viện dường như không hề bị ảnh hưởng sau khi ở đây có một người chết. Đèn đuốc vẫn sáng rực rỡ, tiếng cười nói, tiếng nâng ly vẫn náo nhiệt như trước đây.

Hà Lăng Phong đã có kinh nghiệm của lần trước, nên không dám khinh suất nữa. Trước tiên chàng vào một tửu điếm ở gần đấy, một mình ngồi uống rượu.

Đợi đến đêm khuya chàng mới đứng dậy tính tiền, rồi chầm chậm bước vào con hẻm Ngô Đồng.

Trước tiên chàng rảo một vòng hết con hẻm, nhìn thấy cửa viện đã đóng, đèn đuốc đã tắt, khi ấy chàng mới bước nhanh đến bên ngoài bức tường hậu viện.

Đề phòng đừng để bị người khác nhìn hấy sẽ lộ thân phận chủ nhân của Thiên Ba phủ, Hà Lăng Phong dùng một chiếc khăn đen che hết nửa mặt. Sau đó chàng hít mạnh vào một hơi, rồi tung mình qua khỏi bức tường vào bên trong.

Nơi chàng rơi xuống cách căn nhà gỗ bên phải không xa.

Trong viện đều yên tĩnh, căn nhà gỗ cũng không có ánh đèn. Xem ra có thể Tiểu Thúy đã yên giấc từ lâu rồi.

Hà Lăng Phong nhè nhẹ bước đến trước cửa căn nhà gỗ rồi đưa tay lên đẩy nhẹ hai cánh cửa, nhưng bên trong đã có cài chốt.

Hà Lăng Phong gõ nhẹ ba tiếng, bên trong không có tiếng hồi âm.

Hà Lăng Phong không muốn làm kinh động mọi người nên chàng tìm 1que củi, đút vào khe hở của hai cánh cửa rồi đẩy nhẹ lên.

“Tách” một tiếng, cánh cửa đã mở ra.

Hà Lăng Phong lập tức lách mình vào bên trong, thấp giọng gọi:

– Tiểu Thúy, Tiểu...

Tiếng gọi của chàng bỗng nhiên tắt ngay, đồng thời một luồng khí lạnh chạy khắp người chàng.

Trên trần nhà có treo lơ lửng một người. Đó chính là Tiểu Thúy.

Lưỡi của người chết thè dài ra ngoài, còn thi thể thì đã lạnh cứng. Tính ra thì Tiểu Thúy đã chết hơn một canh giờ.

Hay nói cách khác, trong lúc mọi người đang vui cười ở phía trước tiền viện, thì Tiểu Thúy đã âm thầm tự treo cổ mình.

Tại sao Tiểu Thúy lại muốn tự sát? Tại sao sự việc xảy ra không sớm không muộn, đêm qua chàng vừa mới đến thì đêm nay nàng đã tự sát? Là vì nàng muốn trốn tránh hay là có ai giết nàng để diệt khẩu?

Bởi vì ngạc nhiên quá độ nên Hà Lăng Phong quên cả bị thương. Chàng liền tháo tử thi xuống đặt lên giường rồi tìm xem nguyên nhân đưa đến cái chết cho Tiểu Thúy, sau đó chàng kiểm tra xem mọi thứ ở trong phòng...

Nhưng chàng chẳng phát hiện được gì cả.

Trên tử thi, ngoài một dấu đỏ xung quanh cổ ra, tuyệt đối không có một vết thương nào khác.

Còn trong phòng mọi thứ đều rất chỉnh tề, không hề có dấu hiệu hỗn loạn nào cả.

Xem ra Tiểu Thúy chính nàng tự sát, hơn nữa nàng chết một cách bình yên và rất kiên quyết. Vì vậy nàng không hề để lại một lời di ngôn nào cả.

Nhưng tại sao nàng lại tìm đến cái chết?

Chẳng lẽ vì trong lòng nàng có nỗi thống khổ, không thể thố lộ ra được?

Nếu như nàng có dũng khí để chết, vậy tại sao nàng lại không có dũng khí để nói ra điều bí mật trong lòng nàng...

Trong căn nhà gỗ tối đen như mực, không đèn, không lời nói vừa âm u vừa cô quạnh.

Hà Lăng Phong đứng trước đầu giường, chăm chú nhìn thi hài Tiểu Thúy.

Chàng đứng lặng yên không nhúc nhích giống như tượng gỗ.

Những chuyện xưa giữa chàng và Tiểu Thúy cứ liên tục hiện ra trước mắt.

Đột nhiên Hà Lăng Phong cảm thấy cảnh vật trước mặt mình bị nhòa đi, một dòng lệ rơi xuống má rồi thấm vào góc miệng.

Xưa nay Hà Lăng Phong vốn là một lữ khách phong trần chưa từng biết sầu khổ là gì. Nhưng hôm nay lần đầu tiên chàng nếm được mùi vị đau khổ.

“Cốc, cốc, cốc”.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Hà Lăng Phong chợt giật mình quay người về phía cửa hỏi:

– Ai?

– Là thiếp!

Giọng nói bên ngoài lại tiếp:

– Bấy nhiêu chưa đủ hay sao? Đã đến lúc phải trở về thôi.

Hà Lăng Phong đã nhận ra giọng nói của Phùng Uyển Quân, chàng liền vội mở cửa ra nói:

– Uyển Quân, nàng đến thật đúng lúc, hãy mau vào đây.

Toàn thân Phùng Uyển Quân mặc y phục màu đen, lưng giắt song kiếm, nhìn giống như một trang nữ hiệp, hoàn toàn khác hẳn Phùng Uyển Quân dịu dàng hàng ngày ở trong Thiên Ba phủ.

Sắc mặt Phùng Uyển Quân lúc này thật khó coi. Nàng trầm mặt, nhướng mày lạnh lùng nói:

– Bây giờ bước vào có tiện hay không?

Hà Lăng Phong vội nói:

– Uyển Quân, nàng đừng hiểu lầm, ở đây đã xảy ra chuyện.

Phùng Uyển Quân nói:

– Đã xảy ra chuyện gì?

Hà Lăng Phong nói:

– Nàng bước vào đây trước đã rồi hãy nói. Đứng ngoài này nếu lỡ bị người ta phát hiện thì không được hay lắm.

Phùng Uyển Quân vừa bước một chân vào, bỗng nhiên hơi do dự, liền quay trở ra nói:

– Hãy đi đốt đèn lên, thiếp không muốn tùy tiện bước vào một nơi vừa tối lại vừa dơ như vầy...

Hà Lăng Phong không đợi cho nàng nói xong, liền đưa tay ra kéo nàng vào bên trong rồi lập tức đóng cửa lại, hạ thấp giọng nói:

– Tiểu cô nương à, cô nương chịu khó chút đi. Trong phòng có đặt một tử thi, làm sao mà có thể thắp đèn lên được chứ?

Phùng Uyển Quân tiểu nhân nói:

– Người chết? Là ai chết?

Hà Lăng Phong nói:

– Vị cô nương này tên gọi Tiểu Thúy, mà gã họ Hà gởi mộng cho ta đã chết chính trong phòng của vị cô nương này.

Phùng Uyển Quân nói:

– Tại sao cô ta chết? Chẳng lẽ cũng giống gã họ Hà kia, vừa rồi hai người...

Hà Lăng Phong liền cắt ngang:

– Đừng có mà đoán bậy! Tử thi vẫn còn nằm ở trên giường, nàng đến xem tự nhiên sẽ rõ.

Phùng Uyển Quân lấy hết can đảm nhìn về phía giường, chợt nàng thất thanh kêu lên:

– Cô nương này do bị đánh mà chết. Thất lang, là do chàng hạ độc thủ.

Hà Lăng Phong gượng cười nói:

– Tại sao nàng cứ nghĩ quấy cho ta không vậy? Nàng không thể nghĩ tốt cho ta được một chút hay sao? Ta nói cho nàng biết, chính vị cô nương này đã treo cổ tự sát. Khi ta đến đây cô ta đã tắt thở rồi.

Phùng Uyển Quân nói:

– Nếu như vậy, tại sao chàng chưa chịu rời khỏi nơi này ngay, để tránh đi sự hiềm nghi? Mà chàng còn nấp vào đây để làm gì?

Hà Lăng Phong đáp:

– Ta đang muốn kiểm tra nguyên nhân cái chết của vị cô nương này.

Phùng Uyển Quân nói:

– Có gì đâu mà kiểm tra. Một kỹ nữ tự sát, vốn không phải là một chuyện đại sự. Nếu như bị người khác nhìn thấy, đường đường là một chủ nhân của Thiên Ba phủ, mà lại ẩn nấp trong phòng của người chết. Đấy mới là chuyện lớn cần quan tâm.

Hà Lăng Phong nói:

– Nhưng ta cảm thấy nguyên nhân cái chết của vị cô nương này có rất nhiều nghi vấn. Dường như bên trong có ẩn chứa một âm mưu gì đó.

Phùng Uyển Quân liền nói:

– Đấy là việc của ả, có liên quan gì đến chúng ta chứ?

Hà Lăng Phong nói:

– Thật ra thì chẳng có quan hệ gì. Nhưng gã họ Hà kia đã thác mộng cho ta. Chúng ta lại gặp phải chuyện như vầy, hai mạng người không lẽ đành lòng làm ngơ bỏ qua hay sao?

Phùng Uyển Quân giậm chân nói:

– Trời ơi, sao chàng lại ngốc đến như vậy chứ? Cho dù chúng ta có muốn điều tra rõ việc này thì cũng phải rời khỏi nơi này trước cái đã. Đợi đến ngày mai chúng ta sai Điền Bá Đạt ra mặt đường đường chánh chánh điều tra. Còn bây giờ nếu như bị người khác nhìn thấy thì chàng phải trả lời sao vậy.

Hà Lăng Phong ấp úng nói:

– Điều này...

Phùng Uyển Quân lại nói thêm:

– Chàng đừng quên rằng, chàng không sợ người khác chê cười, nhưng thiếp thi còn phải gặp mặt bằng hữu nữa. Thôi hãy mau cùng thiếp rời khỏi đây ngay.

Nói đoạn nàng kéo tay Hà Lăng Phong lôi ra khỏi cửa.

Khi về đến Thiên Ba phủ thì trời đã gần sáng.

Hà Lăng Phong lập tức sai người đi mời Điền Bá Đạt đến ngay.