– Đàm đạo thì được, chớ tuyệt đối đừng có uống say nữa.
Hà Lăng Phong cười nói:
– Say một chút có sao đâu. Chỉ cần đừng uống quá nhiều là được.
Điền Bá Đạt liền xen vào:
– Dương phu nhân, không phải Tiểu Điền ta nói ra câu này để được uống rượu. Nhưng phàm những người uống say, sau khi tỉnh lại nhất định phải uống vài chung thì mới hoàn toàn bình phục. Đây gọi là “Hoàn hồn tửu”.
Mọi người đều nói phụ họa theo:
– Đúng vậy! Đây quả là sự thật nếu như không uống “Hoàn hồn tửu” thì nhất định sẽ đau đầu thêm mấy ngày liền. Những người biết uống rượu đều có kinh nghiệm này.
Hà Lăng Phong cười lớn:
– Đấy chính là điểm đáng yêu của Tiểu Điền. Xem ra “Hoàn hồn tửu” ta không mời cũng không được.
Dương phu nhân nghe vậy không tiện ngăn cản, nàng đành phải hạ lệnh cho người chuẩn bị tiệc rượu.
Thật ra không phải vì Hà Lăng Phong ham uống rượu, mà chàng muốn mượn cơ hội này để biết rõ thêm về tình hình của Thiên Ba phủ ở Cửu Khúc thành.
Đối với Thiên Ba phủ, chàng biết rất mơ hồ, thậm chí ngay cả danh tánh của Dương phu nhân chàng cũng không biết. Cho nên khi nói chuyện thật là bất tiện và cũng dễ dàng bị bại lộ.
Quả nhiên sau bữa tiệc rượu “Hoàn hồn tửu” mọi khó khăn đã được giãi bày.
Không những chàng biết được Dương phu nhân có tên là Phùng Uyển Quân, hơn nữa còn biết nàng chính là bào muội của Nhất Kiếm Kình Thiên Phùng Viên ở Thiên Tuế phủ trong Liệt Liễu thành. Võ công của Phùng Uyển Quân rất cao siêu, không thua kém gì Dương Tử Úy.
Cửu Khúc thành Thiên Ba phủ, Liệt Liễu thành Thiên Tuế phủ và cộng thêm Hương Vân phủ ở Lĩnh Nam Anh Dung thành hợp thành “Võ lâm Tam phủ” đều là những võ lâm thế gia lừng danh trong thiên hạ.
Vì vậy Dương Tử Úy đối với vị thê tử như hoa như ngọc này, ngoài kính yêu ra còn có mấy phần nể sợ.
Dương Tử Úy đã là một người sợ thê tử thì Hà Lăng Phong không thể tỏ ra một người quá “trượng phu khí khái”. Cho nên ngày đêm hôm đó Phùng Uyển Quân muốn chàng dời từ Các Hương thủy tạ phòng ngủ, chàng đâu dám phản đối.
Nhưng phu thê cùng phòng khó mà tránh khỏi việc “thân mật”, đây quả là việc khó khăn đối với chàng.
Cho nên chàng chỉ còn cách kéo dài thời gian, bằng cách vào trong thư phòng lấy ra một quyển sách ngồi đọc cẩn thận trước cửa sổ.
Trong sách viết những gì chàng đều không biết. Trong lòng chàng chỉ mong sao cho Phùng Uyển Quân ngủ sớm một chút, cho nên mắt chàng tuy nhìn chữ, nhưng tai lại chú ý đến động tịnh trong phòng.
Mai Nhi sửa soạn giường ngủ xong và đã rời khỏi phòng từ lâu. Nhưng Phùng Uyển Quân vẫn chưa chịu ngủ trước, nàng một mình đang làm gì sột soạt ở trong phòng.
Hà Lăng Phong trong lòng đã cảm thấy khẩn trương, giả vờ vẻ quan tâm nói:
– Uyển Quân, nàng hãy ngủ trước đi. Mấy ngày nay nàng đã quá vất vả rồi.
Phùng Uyển Quân nói:
– Còn chàng thì sao?
Hà Lăng Phong nói:
– Ta không cảm thấy mệt, ta muốn đọc hết mấy trang sách này rồi sẽ ngủ, nàng không cần phải đợi ta đâu.
Không ngờ câu nói này đã khiến cho Phùng Uyển Quân bước ra khỏi phòng ngủ, mỉm cười nói:
– Thật ra là sách gì mà khiến cho chàng say mê đến như thế?
Hà Lăng Phong liền đáp:
– Là quyển sách....
Mới nói được có ba chữ, đột nhiên chàng đỏ bừng mặt lên, im ngay, đồng thời xếp quyển sách lại và chỉ hận không tìm được một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Nhưng đã quá muộn, Phùng Uyển Quân đã đưa tay ra đoạt lấy quyển sách
– Sách hay cũng phải đưa cho thiếp xem chứ làm gì mà giấu giấu diếm diếm vậy.
Vừa nói dứt lời, hai má của Phùng Uyển Quân đã đỏ ửng lên thuận tay nàng ném quyển sách xuống, nói:
– Đáng chết! Thì ra là lại sách này.
Thì ra trong lúc sơ ý Hà Lăng Phong đã thuận tay lấy ra một quyển từ giá sách. Không ngờ đó lại là quyển “Giã điệp bạo ngôn lục”.
Loại sách này dùng để cho các cặp phu thê trẻ tuổi xem, để hiểu biết trong lúc gần gũi. Đây vốn là việc rất bình thường, nhưng bậy ở chỗ là Hà Lăng Phong không nên lấy ra xem vào lúc này. Bởi vì làm vậy thì chàng khác gì tưới dầu vào lửa.
Xem ra đêm nay chàng muốn trải qua một đêm bình yên chắc cũng không phải dễ.
Hà Lăng Phong giả vờ cười lớn, để che đậy sự bối rối của mình, đồng thời đứng lên nói:
– Được! Không xem nữa. Chúng ta ra hoa viên dạo một lúc được không?
Phùng Uyển Quân không tán thành, nhưng cũng không phản đối mà chỉ cúi đầu vò vò vạt áo.
Hà Lăng Phong mở cánh cửa thông ra hoa viên, rồi chàng cúi đầu hít sâu vào một hơi, nói:
– Một đêm trăng tuyệt đẹp như vầy, mà ngủ sớm thật là đáng tiếc.
Phùng Uyển Quân vẫn không lên tiếng, chỉ nhè nhẹ đưa tay ra nắm lấy tay chàng. Bất giác chàng cảm thấy toàn thân nóng rang lên.
Ánh trăng lấp lánh màu sáng bạc. Mùi thơm của hoa ở trong vườn bay ngào ngạt, lại thêm có người ngọc ở bên cạnh. Trước tình cảnh này khó ai mà có thể cầm lòng được.
Nhưng trong lòng Hà Lăng Phong ngược lại chẳng thấy có hứng thú chút nào, chàng chỉ cảm thấy trong lòng rối bời và tự cho rằng đêm nay là một cửa quan khó qua.
Phùng Uyển Quân có vẻ hơi “lạnh”, toàn thân nàng nép sát vào lòng Hà Lăng Phong.
Hà Lăng Phong không phải là tượng gỗ, cho nên gần như không thể khống chế được mình. Chàng đành phải tìm một băng ghế đá ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Phùng Uyển Quân liền dựa sát vào lòng Hà Lăng Phong, thỏ thẻ nói:
– Thất lang, chàng còn nhớ tai nạn lần đó vào năm ngoái hay không?
Hà Lăng Phong liền giật mình không biết phải trả lời như thế nào.
May mà Phùng Quyền Quân đã vội nói tiếp:
– Mùa Xuân năm ngoái, cũng vào một đêm trăng thơ mộng như vầy. Hai chúng ta cùng ngồi thưởng nguyệt ở Tiểu Thiên Trì trên ngọn Lư Sơn.
Ồ! Hóa ra là vậy.
Hà Lăng Phong liền vội cười nói:
– Làm sao mà không nhớ. Phong cảnh ở Lư Sơn không giống bất cứ một nơi nào. Cho nên trong thơ có câu: “Bất thức Lư Sơn chân diện mục. Chỉ duyên thân tại thử sơn trung...”.
Phùng Uyển Quân nói:
– Không phải thiếp muốn nói đến phong cảnh của Lư Sơn, mà thiếp muốn nói về việc chàng bị một con độc trùng cắn phải.
Hà Lăng Phong lại giật mình vì chàng không biết được việc Dương Tử Úy đã từng bị độc trùng cắn nhằm, nên đành phải nói càn:
– Nhưng mà... à đúng vậy, phong cảnh Lư Sơn tuy rất đẹp, nhưng tại có nhiều độc trùng. Thật đáng ghét...
Phùng Uyển Quân che miệng cười nói:
– Đó là tại ai? Có phải là tự trách mình hay không? Khi không đột nhiên đòi xuống Thiên Trì để vớt mặt trăng. Mặt trăng còn chưa vớt được thì đã bị độc trùng cắn vào lưng. Qua đến ngày hôm sau vết cắn sưng to lên, sau đó phải mổ lấy chất độc ra, cho nên trên lưng chàng vần còn vết sẹo, chàng còn nhớ hay không?
Hà Lăng Phong gượng cười nói:
– Vẫn nhớ, vẫn nhớ. Ai! Lúc ấy ta chỉ vì vui đùa chút thôi, ai ngờ lại xui xẻo đến như vậy.
Phùng Uyển Quân đưa tay lên nhè nhẹ vuốt má chàng, vẻ khiêm tốn nói:
– Thật ra tất cả việc đó đều tại thiếp mà ra cả. Là do chính thiếp kêu chàng đi vớt mặt trăng. Lúc ấy hai chúng ta cũng đã hơi say rồi
Hà Lăng Phong thuận miệng nói theo:
– Vốn là như vậy mà, nếu không thì sẽ không làm những việc như thế.
Phùng Uyển Quân nói:
– Thật ra thiếp chỉ nói đùa mà thôi, ai ngờ chàng lại làm thật.
Hà Lăng Phong nói:
– Những lời nói của nàng làm sao ta dám không cho là thật. Nếu như nàng muốn sao trên trời, ta cũng phải bắt thang lên mà hái vài ngôi.
Phùng Uyển Quấn thỏ thẻ nói:
– Thất lang, chàng thật sự nghe thiếp đến như vậy sao?
Hà Lăng Phong nói:
– Đương nhiên rồi.
Vừa nói xong câu này, chàng biết mình đã bị hớ rồi.
Phùng Uyển Quân hỏi câu này, hiển nhiên là để dụ dẫn chàng. Bởi vì tay nàng đã từ trên má chuyển dần ra sau cổ Hà Lăng Phong. Hơn nữa Phùng Uyển Quân ép sát ngực vào người Hà Lăng Phong...
Tay Phùng Uyển Quân mềm mại giống như một con rắn bò vào trong cổ áo Hà Lăng Phong.
Hà Lăng Phong đang mang thân phận là phu quân tự nhiên không cự tuyệt được sự thân mật của “thê tử” được. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vầy, thì “hậu quả” khó má lường.
Hà Lăng Phong giả vờ bị nhột quay người sang một bên, rồi nhẹ nhàng bắt lấy tay Phùng Uyển Quân, mỉm cười nói:
– Uyển Quân, nàng đừng làm vậy. Lỡ bị bọn a hoàn nhìn thấy thì chúng sẽ cười cho.
Phùng Uyển Quân dùng mũi hứ khẽ một tiếng:
– Bọn a hoàn đều đã ngủ hết rồi. Thất lang, chàng có thể cởi áo ra cho thiếp sờ vết sẹo kia được hay không?
Hà Lăng Phong liền lính quýnh nói:
– Dù sao cũng chỉ là một vết sẹo, có gì đâu mà đáng sờ chứ? Thôi, hay là chúng ta ngồi nói chuyện vậy.
Phùng Uyển Quân nói:
– Thiếp thích sờ nó và lâu nay chàng vẫn thích vậy, tại sao hôm nay chàng lại không chịu?
Hà Lăng Phong nói:
– Không phải ta không chịu, mà lỡ như bọn a hoàn nhìn thấy, thì còn thể diện gì nữa.
Phùng Uyển Quân nói:
– Thiếp đã nói rằng bọn a hoàn đều đã ngủ hết rồi, không có ai nhìn thấy đâu mà chàng lo.
Hà Lăng Phong nói:
– Cho dù không có người nhìn thấy, nhưng ở đây rất có thể sẽ có độc trùng. Nếu như bị cắn một lần nữa thì chẳng dễ chịu chút nào.
Phùng Uyển Quân có vẻ giận dỗi nói:
– Thất lang, lâu nay chàng nghe lời thiếp. Sao hôm nay chàng lạ vậy?
Hà Lăng Phong ấp úng nói:
– Ta... Ta...
Phùng Uyển Quân nói:
– Thiếp không biết, thiếp nhất định phải sờ.
Nói dứt lời nàng liền đưa tay trái bấu cổ Hà Lặng Phong, tay phải nàng nhanh lẹ đút vào trong áo chàng, rồi mò từ từ ra sau lưng:
Hà Lăng Phong không thể cự tuyệt được, trong lòng ngầm trách thầm:
– Kể như hết rồi, cứ tiếp tục như vậy...
Ai ngờ tay Phùng Uyển Quân dừng lại ở phía lưng Hà Lăng Phong và không có phản ứng gì ngoài ý muốn xảy ra cả.Tay Phùng Uyển Quân nhè nhẹ rờ vết sẹo hài lòng nói:
– Vết sẹo thật đáng thương. Đây chính là kỷ niệm chàng vớt mặt trăng cho thiếp. Cả đời này thiếp phải sờ đến nó, và vĩnh viễn không để cho nó rời khỏi tay thiếp.
Hà Lăng Phong vô cùng sửng sốt. Chàng không sao ngờ rằng trên lưng mình lại có vết sẹo giống y như vết sẹo của Dương Tử Úy.
Chàng chưa từng vớt mặt trăng ở Tiểu Thiên Trì trên ngọn Lư Sơn và cũng chưa bao giờ bị độc trùng cắn vậy thì vết sẹo kia từ đâu mà có? Không lẽ mình thật sự chính là Dương Tử Úy?
Chẳng lẽ Hà Lăng Phong thật sự đã chết?
Chẳng lẽ...
Không! Việc này tuyệt đối không thể là thật được. Nếu như muốn tìm ra thật, chỉ có cách duy nhất là đi tìm Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy là kỹ nữ của Phượng Hoàng viện, cho nên bất kỳ ai cũng đều có thể tìm nàng.
Nhưng Hà Lăng Phong thì lại không thể.
Bởi vì bây giờ thân phận của chàng đường đường là chủ nhân của Cửu Khúc thành Thiên Ba phủ. Tự nhiên chàng không tiện rảo bước vào trong hẻm, để tìm một kỹ nữ.
Để che đậy thân phận của mình, Lăng Phong khoác lên người một chiếc áo khoác đen. Đầu đội chiếc nón tre rộng vành và đội hơi sụp sụp xuống, che gần hết khuôn mặt.
Đợi đến tiếng mõ điểm canh một, Hà Lăng Phong mới cúi thấp đầu bước vào đại môn của Phượng Hoàng viện.
Qui Nô nhìn thấy có khách vào liền cất cao giọng nói:
– Có khách đến!
Vừa kêu lên được hai tiếng, miệng ả đã bị nhét vào một vật vừa to lại vừa cứng.
Thì ra đó là một thỏi bạc Hà Lăng Phong đưa tay ra câu cổ Qui Nô thấp giọng nói:
– Đừng có la lớn, hãy nói cho ta biết Tiểu Thúy có ở đây hay không?
Qui Nô trước tiên hoảng sợ nhưng sau ra vẻ vui mừng đáp:
– Có! Có! Có!
Hà Lăng Phong hỏi:
– Trong phòng có khách hay không?
– Có? Có! Có!
Đột nhiên ả phát hiện câu nói mình không thỏa đáng, nên bèn sửa lại:
– Khách quan, ngài muốn hỏi...
Hà Lăng Phong nói:
– Tiểu Thúy cô nương ở Tây Hoa viện.
Qui Nô “a” lên một tiếng, rồi nói:
– Hóa ra ngài muốn hỏi Tiểu Thúy? Không có, không có khách. Tiểu Thúy cô nương đã buông màn không tiếp khách. Hơn nữa bây giờ cũng không còn ở trong Tây Khoa viện nữa.
Hà Lăng Phong lấy làm ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao?
Qui Nô đáp:
– Khách quan ngài là người vùng khác mới đến phải không? Cho nên không biết Tiểu Thúy cô nương đã xảy ra chuyện?
Hà Lăng Phong nói:
– Tiểu Thúy cô nương đã xảy ra chuyện gì?
Qui Nô làm ra vẻ thần bí nói:
– Việc này vốn không được tùy tiện nói cho khách biết. Nhưng tiện nữ thấy khách quan cũng là người tốt cho nên không nỡ giấu giếm. Theo như tiện nữ thấy thì các vị cô nương trong Phượng Hoàng viện này rất đông. Khách quan có thể tùy chọn lựa một cô, đừng có ý tìm Tiểu Thúy nữa.
Hà Lăng Phong nói:
– Nếu tìm Tiểu Thúy thì như thế nào?
Qui Nô nói:
– Không giấu gì khách quan, gần đây Tiểu Thúy cô nương gặp phải chuyện không hay. Có một tên cùng tử họ Hà sau khi uống say đến tìm Tiểu Thúy cô nương. Rồi đột nhiên lăn ra chết trong phòng của Tiểu Thúy cô nương. Cũng từ đó về sau, không có ai dám bước vào cửa phòng của cô ta. Cho nên lão ma ma mới kêu nàng tạm thơi không cần phải tiếp khách, đồng thời dọn ra ở phía sau hậu viện.
Hà Lăng Phong nói:
– Tên họ Hà kia tại sao mà chết đột ngột như vậy?
Qui Nô nói:
– Ai biết được chuyện đó. Dẫu sao tên tiểu tử kia suốt ngày chỉ biết uống rượu, bài bạc, thật sự không phải là đồ tốt. Có thể là hắn ta ở bên ngoài ẩu đả nhau rồi bị thương, hoặc là đã uống nhằm rượu độc cũng không chừng. Người bên ngoài họ không nghĩ nhiều như vậy, họ chỉ biết tên tiểu tử kia chết trong viện là một điều “sung sướng”.
Hà Lăng Phong giả vờ nói:
– Cho dù hắn ta có chết “sung sướng” đi nữa, thì đấy chỉ là chuyện của hắn. Vậy tại sao lại trách Tiểu Thúy cô nương chứ?
Qui Nô nói:
– Đúng vậy. Nhưng Tiểu Thúy cô nương là một cô nương sáng giá. Bây giờ gặp phải chuyện xui xẻo như vầy, còn ai dám bước vào cửa phòng của cô ta nữa.
Hà Lăng Phong cười nhạt nói:
– Nếu nói vậy, tên họ Hà kia đã làm liên lụy đến Tiểu Thúy cô nương?
Qui Nô nói:
– Không những liên lụy đến Tiểu Thúy cô nương, mà còn ảnh hưởng đến sự làm ăn của Phượng Hoàng viện. Tên họ Hà kia quả thật báo hại không nhỏ.
Hà Lăng Phong định cho ả ta hai tát tai nên thân, nhưng chàng tự kiềm chế được, cười nhạt nói:
– Tiểu Thúy cô nương ở chỗ nào phía sau hậu viện? Không cần phải gọi lớn, chỉ cần ngươi dẫn đường cho ta, thì thỏi bạc này là của ngươi.
Qui Nô vẻ dè chừng:
– Khách quan, ngài thật sự không sợ?
Hà Lăng Phong lắc đầu cười nói:
– Ngươi cứ yên tâm, nếu như có chết ở sau hậu viện thì đó là tự ta tìm cái chết mà thôi, tuyệt đối sẽ không hề liên lụy đến ngươi.
Qui Nô đưa mắt nhìn tứ phía một lượt rồi vẫy tay nói:
– Được, mời khách quan đi theo tiện nữ.
Hai người đi vòng qua phía chánh phòng và tiền viện, sau đó băng qua hoa viên vòng ra sau hậu viện.
Qui Nô đưa tay chỉ căn nhà gỗ dựa sát tường, nói:
– Đấy chính là chỗ ở của Tiểu Thúy cô nương. Khách quan ngài đừng ở lại quá lâu. Nếu như bị lão ma ma biết được, thì tiện nữ sẽ bị đuổi đi khỏi đây ngay.
Hà Lăng Phong gật đầu ra chiều đã hiểu rõ, sau đó ra dấu cho Qui Nô lui.
Hà Lăng Phong đứng yên quan sát căn nhà. Đó là một căn nhà gỗ đã cũ kỹ lại thô xấu. Sau lưng căn nhà dựa vào bức tường của tiền viện. Bên trong dùng để chứa củi và những đồ lặt vặt. Nếu như đem so sánh với căn phòng ở Tây Khoa viện, thì quả là một trời một vực.
Tiểu Thúy tuy là một kỳ nữ hạ tiện, nhưng giữa nàng và Hà Lăng Phong có một cảm tình rất là đặc biệt.Chàng chưa đáp lại tấm lòng của Tiểu Thúy thì bây giờ đã làm liên lụy nàng ra đến nông nỗi này. Vậy có đáng hổ thẹn lắm hay không?
Hơn nữa rốt cuộc sai lầm này là của ai?
Là ai đã “hại chết” Hà Lăng Phong?
Ai đã khiến cho Hà Lăng Phong biến thành Dương Tử Úy?
Không lẽ đây chính là “mượn xác hoàn hồn”?
Và đương nhiên chàng càng không bao giờ tin rằng có việc “mượn xác hoàn hồn”.
Cho nên chàng phải trực tiếp hỏi thẳng Tiểu Thúy mới được.
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy bên trong căn nhà gỗ còn ánh đèn. Và ngay lúc đó có mấy tiếng ho vang ra. Đó chính là âm thanh của Tiểu Thúy. Phổi nàng không được khỏe, cho nên trước khi ngủ thường hay ho một hồi. Đặc biệt khi trong lòng nàng có tâm sự, hay những khi mất ngủ. Tự nhiên Hà Lăng Phong cảm thấy mũi mình mình hơi cay cay. Chàng đằng hắng lên một tiếng rồi gõ nhẹ lên cửa ba cái:
– Ai?
– Là ta Tiểu Thúy, hãy mau mở cửa.
– Ngươi là ai?
– Ta là Hà Lăng Phong.
Vừa xưng xong danh tánh, Hà Lăng Phong mới biết mình đã lỡ lời. Bây giờ có muốn thâu lời nói lại cũng không còn kịp.
Quả nhiên từ trong căn nhà gỗ có tiếng thét lớn vang lên. Tiếp theo là một tiếng chấn động mạnh.
Có lẽ Tiểu Thúy đang nằm trên giường nghe được câu trả lời này, nàng sợ quá liền nhảy xuống khỏi giường.
Hà Lăng Phong liền vội đổi giọng:
– Ta vì chuyện của Hà Lăng Phong mà đến. Tiểu Thúy, nàng mau mở cửa ra được hay không?
Bên trong “à” lên một tiếng. Cánh cửa từ từ hé mở.
Hà Lăng Phong liền nhanh nhẹn lách mình vào trong. Vừa vào được bên trong chàng liền đưa tay khóa trái lại.
Trong căn phòng quả thật quá tồi tàn. Chỉ có một chiếc giường, một chiếc ghế và một ngọn đèn mà thôi.
Tiểu Thúy đang co người trong sát góc phòng, sắc mặt trắng bệch hoảng sợ, còn miệng lắp bắp nói:
– Ngươi... ngươi là ai?
Hà Lăng Phong từ từ lấy chiếc nón tre trên đầu xuống nói:
– Tiểu Thúy, ta thật sự chính Hà Lăng Phong. Tuy diện mạo của ta đã thay đổi, nhưng ta chính là Hà Lăng Phong. Nàng nhất định phải tin tưởng ta.
Tiểu Thúy mở to hai mắt ra, liên tiếp lắc đầu nói:
– Không! Không! Xin ngươi đừng làm cho ta sợ. Hà Lăng Phong đã chết, thật ra ngươi là ai?
Hà Lăng Phong nói:
– Tiểu Thúy, nàng không cần phải nói dối. Rõ ràng nàng biết ta vẫn còn chưa chết mà.
Tiểu Thúy nói:
– Không! Hà Lăng Phong thật sự đã chết, chàng đã chết tại Tây Khoa viện, chính mắt ta thấy bọn họ khiêng chàng ra ngoài.
Hà Lăng Phong nói:
– Ta không cần biết người mà bọn họ khiêng ra là ai, dẫu sao ta mới thật sự là Hà Lăng Phong, hơn nữa ta vẫn còn sống. Tiểu Thúy, nàng phải tin tưởng ta.
Tiểu Thúy lắc đầu nói:
– Ta không tin, ta không tin. Ta cũng không quen biết với ngươi, ta chỉ biết Hà Lăng Phong đã chết.
Hà Lăng Phong biết, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không có hiệu quả gì.
Chàng liền đổi giọng nói:
– Thôi được, nàng đã nhất định không tin tưởng, ta cũng không miễn cưỡng nàng phải tin. Bây giờ nàng hãy nhìn kỹ ta, xem trước đây nàng đã từng gặp ta hay chưa?
Tiểu Thúy nhìn chàng từ trên xuống dưới, rồi nói:
– Chưa từng gặp qua.
Hà Lăng Phong nói:
– Nàng thử nghĩ lại xem, nàng đã từng quen ta ở đâu?
Tiểu Thúy nói:
– Không có!
Hà Lăng Phong nói:
– Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?
Tiểu Thúy đáp:
– Không sai!
Hà Lăng Phong cười cười nói:
– Nhưng mà ta biết dưới bụng bên trái của nàng có một nốt ruồi màu hồng và sau lưng phải của nàng có một cái bớt. Ta nói có đúng hay không?
Tiểu Thúy ngẩn người ra ngạc nhiên.
Một hồi lâu sau, Tiểu Thúy mới lẩm bẩm nói:
– Điều này ngươi nghe người khác nói?
Hà Lăng Phong cười nói:
– Chính mắt ta nhìn thấy. Nếu như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp, vậy tại sao ta lại biết những chỗ kín đáo trên người của nàng chứ?
Tiểu Thúy nói:
– Điều này cũng đâu có gì là lạ. Làm nghề kỹ nữ như bọn ta, hết tiếp người này đến người khác. Cho nên những điều này đâu còn gì là bí mật nữa.
Hà Lăng Phong nói:
– Nàng nói không sai. Nhưng những lời nàng đã từng nói với Hà Lăng Phong thì tuyệt đối không có người ngoài biết được chứ gì? Ngay trong đêm xảy ra chuyện, nàng đã từng muốn Hà Lăng Phong mang nàng cao bay xa...
Chàng chưa nói hết câu, thì Tiểu Thúy đã biến sắc mặt, vội cắt ngang lời chàng:
– Ngươi đang nói bậy gì đó? Mỗi câu ngươi nói ra ta đều không hiểu. Ta không hề quen biết, và cũng không có thời gian nói với ngươi những điều này. Mời ngươi hãy mau ra khỏi nơi đây, ra khỏi đây mau.
Hà Lăng Phong nhìn thẳng vào mặt nàng, rồi từ từ nói:
– Tiểu Thúy, nàng đang tự dối mình phải không? Hôm đó nàng đã biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, nên mới van xin ta mang nàng đi, và nàng cũng biết rõ trong tô canh đó.