- Đây là.... Mộ Màn Mặc ngơ ngác nhìn hình ảnh trước mắt nói, tình huống này quả thật hắn mới nhìn thấy lần đầu... Cho dù trên thân Huyết Nhân Hạt chảy ra máu tươi là chuyện bình thường, nhưng số lượng nhiều như vậy có vẻ quá kinh khủng.
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly dần dần ngưng trọng, tuy rằng nàng không biết tình huống trước mắt đến tột cùng như thế nào, nhưng nàng lại ngửi thấy mùi nguy hiểm, chắc chắn Huyết Nhân Hạt sắp xuất hiện rồi. Bằng không thì lúc ấy bọn người Bách Lý Yến sao lại đột nhiên rối loạn như vậy, nàng cũng không thể thừa cơ biết được chuyện gì đã xảy xa, thế nhưng lúc này, nàng lại không thể nào nhận biết được.
- Tất cả những thứ này chắc chắn có quan hệ với Huyết Nhân Hạt, mọi người hãy tập trung chú ý, kế tiếp chắc chắn sẽ có một trận chiến đấu kịch liệt.
Giọng của Hàn Như Liệt bình tĩnh mà vô cùng rõ ràng.
Mọi người không ngừng đánh giá xung quanh, phòng ngừa có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện. Nhất thời bầu không khí trở nên rất căng thẳng.
Huyết sắc càng ngày càng nồng đậm, mọi người chỉ có thể nhìn rõ trong phạm vi ba thước, lấy thực lực của bọn họ nhưng chỉ có thể thấy rõ trong phạm vi hẹp như vậy quả thực là một chuyện cực kỳ kinh khủng. Điểm thần kỳ nhất chính là đám sương mù dày đặc này lại không thể nào xuyên thấu được, cho nên bất kể mọi người dùng phương pháp gì đi nữa cũng không thể vượt quá phạm vi kia.
Loại không khí yên lặng không tiếng động này cũng không duy trì quá lâu, thình lình trong đám sương mù dày đặc lại truyền đến từng đợt âm thanh "Răng rắc, răng rắc". Âm thanh xé rách không gian đó khiến nơi lòng ngực bọn họ truyền đến cảm giác tê dại.
Tiếng động dồn dập từ phía trước truyền đến, dường như khiến cho từng tấc từng tấc da thịt trên người không có chỗ nào là không tê dại cả. Tiếng động này càng ngày càng dồn dập, hơn nữa lại càng ngày càng lớn, sau khi mọi người nghe được đều không kềm được mà nhíu chặt mày. Cái âm thanh khó nghe này làm cho người ta một cảm giác không thể nào chịu đựng nổi.
- Huyết Nhân Hạt tới!
Một Chỉ Ly nhàn nhạt nói, giọng điệu bình thản kia khiến cho mọi người không đoán ra được cảm xúc của nàng.
Mộ Chỉ Ly vừa dứt lời không bao lâu, trong tầm mắt mọi người đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đỏ, nhưng nhìn thân ảnh đỏ tươi dính đầy máu tươi này khiến mọi người cảm thấy rất buồn nôn.
Một thân hình huyết sắc đang cười sằng sặc, nằm sấp vắt ngang trên mặt đất, nửa người trên giống như con người bị lột hết da, từng giọt từng giọt máu tươi xen lẫn mùi tanh tưởi gay mũi từ trên thân thể nó truyền ra.
Bộ mặt của nó không giống với con người, chỉ có một đôi mắt đen cực lớn, giống như một cặp quả cầu tròn vo màu đen lại không hề phát ra bất cứ hào quang nào. Mà nửa người dưới của nó không khác gì một chiếc giày, vỏ ngoài bằng kim khí bao lấy nửa thân dưới đỏ hồng, cùng với vô số tia sáng phản quang lấp lánh. Vừa nhìn một cái liền biết vỏ ngoài của nó rất cứng, vũ khí bình thường không thể nào đâm thủng qua được.
Điểm làm cho người ta chú ý nhất chính là trên người nó có một cái đuôi huyết sắc rất dài hệt như một cây roi da vậy, bên trên có vô số gai đâm tua tủa. Cái đuôi huyết sắc này to khoảng hai cánh tay con người nhập lại, mang theo sức lực kinh người, giống như một cây roi bằng sắt, quét tới liền có thể phá vỡ cự thạch! Mọi người không chút nghi ngờ nào nếu như bị cái đuôi này đánh trúng thì da thịt chắc chắn sẽ bị xé rách, máu thịt lẫn lộn!
- Đó chính là Huyết Nhân Hạt!
Bắc Minh Hải không kiềm được xúc động thốt lên, dáng dấp của Huyết Nhân Hạt này quả thực khiến cho người ta kinh hãi, nhất là hình dáng nửa thân trên của nó huyết nhục mơ hồ tuyệt đối là thứ giày vò tâm trí người ta.
Cũng là bởi vì nửa thân trên của nó quả thật rất giống người, cho nên nửa thân trên máu thịt lẫn lộn kia mới càng khiến cho người ta buồn nôn. Mọi người cảm thấy da đầu ngứa ran, máu tươi liên tục rơi từ trên người nó xuống. Tới bây giờ bọn họ mới hiểu được cái tên Huyết Nhân Hạt này bắt nguồn từ đâu.
Sau khi con Huyết Nhân Hạt thứ nhất xuất hiện thì ngay sau đó mười mấy con Huyết Nhân Hạt khác cũng liên tục xuất hiện, nhanh chóng di chuyển bao vây lấy mọi người.
Vào giờ khắc này, trong đầu Mộ Chỉ Ly đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, vội vàng nói:
- Huyết vụ này chắc là do Huyết Nhân hạt bày ra, bên trong đó chính là nơi sinh hoạt của Huyết Nhân Hạt. Một khi có người đến gần thì bọn nó sẽ lập tức biết ngay, vì vậy nên bọn chúng mới chạy tới nơi này. Vậy thì chắc chắn là lúc trước người của Thiên Âm Môn đã tiếp xúc với Huyết Nhân Hạt!
Nghe vậy, Mộ Dật Thần khẽ gật đầu, nói:
- Thực lực của Huyết Nhân Hạt này nhất định không kém, hơn nữa chúng ta đã bị bao vây, chúng ta nhất định phải hết sức cẩn thận. Đồng thời phải gắng sức chém giết thật nhiều Huyết Nhân Hạt để thu được Huyết Hạt Tinh!
- Rõ!
Mọi người rối rít đáp lời, đồng thời mọi người cũng rất ăn ý nắm chặc vũ khí trong tay.
- Động thủ!
Mộ Chỉ Ly đột nhiên thốt lên, kèm theo câu nói này hạ xuống, một trận chiến đẫm máu bắt đầu!
Mộ Chỉ Ly nắm chặc Vị Ương Kiếm, tâm thần khẽ chấn động một cái, Thiên Lực trong cơ thể đột nhiên xuất ra, năng lượng dồi dào dũng mãnh tỏa ra khắp tứ chi. Cảm nhận được năng lượng trong cơ thể, trên mặt Mộ Chỉ Ly hiện lên một vẻ tự tin.
Mười mấy con Huyết Nhân Hạt hầu như hết sức ăn ý, trong con ngươi đen nhánh mà to lớn kia thoáng hiện lên một tia huyết sắc quang mang vô cùng hung ác, trong miệng liên tục phát ra tiếng "Khục khục khục khục", dịch thể máu tươi hỗn tạp kia liên tục chảy từ trong miệng bọn chúng ra, nhỏ giọt trên mặt đất, phát ra âm thanh "Xèo xèo xèo xèo", rõ ràng dịch thể kia có thuộc tính ăn mòn rất mạnh.
- Lả tả lả tả!
Đột nhiên Huyết Nhân Hạt di chuyển, chỉ thấy phần thân dưới của chúng nó rất vững chắc, bước chân mạnh mẽ có lực, tốc độ của bọn chúng bạo phát ra vô cùng nhanh. Mỗi con đều hóa thành từng bóng dáng huyết sắc mờ nhạt, chia nhau công kích mọi người.
Mọi người đều rùng mình một cái, ánh mắt cũng bộc phát ra sát khí sắc bén. Mỗi người đều đem tinh khí thần của mình tăng lên đến trạng thái đỉnh phong, nhìn chằm chằm đám Huyết Nhân Hạt đang xông về phía mình.
- Ly Nhi! Cẩn thận!
Sắc mặt Hàn Như Liệt ngưng trọng, trường kiếm trong tay chợt rung lên, Thiên Lực tràn đầy trong cơ thể đột nhiên phóng ra, trường kiếm trong tay đã phát ra âm thanh "Vù vù", bật ra một tiếng cười nhẹ nhàng, dường như vô cùng vui vẻ, khát vọng cùng chủ nhân của nó cùng nhau chiến đấu.
Một cổ khí thế vương giả đứng đầu thiên hạ đột ngột bộc phát từ trong cơ thể Hàn Như Liệt ra, một tia sáng màu hồng như ẩn như hiện cũng từ trên người hắn bắn ra, phối hợp với bộ quần áo màu đỏ, vĩnh viễn không đổi kia của hắn, khiến cả người hắn giống như một vị chiến thần, uy phong lẫm liệt, sát khí áp người.
Con Huyết Nhân Hạt đang xông về phía hắn dường như cũng khiếp sợ khí thế của Hàn Như Liệt, thân thể của nó vậy mà lại bị khí thế của Hàn Như Liệt chèn ép, ngập ngừng dừng lại một chút. Dường như bởi vì bản thân mình bị một tên nhân loại nho nhỏ áp bách, nên Huyết Nhân Hạt cũng kích phát ra bản tính hung ác ẩn sâu trong xương cốt của nó.
Nó vươn móng vuốt ra phía trước, cố gắng khua khua liên hồi, tiếng kim loại va chạm vào nhau phát ra âm thanh "Bang bang bang bang", tựa hồ làm như vậy có thể xua đi sự khiếp sợ trong lòng nó.
Trong miệng nó lại càng phát ra tiếng tru tréo lớn hơn, ân thanh đó không giống tiếng người, mà giống hệt như một con dã thú.
- Tới đây!
Miệng Hàn Như Liệt phát ra một tiếng cười lớn:
- Ly Nhi! Chăm sóc tốt bản thân, xem vi phu thu thập Huyết Nhân Hạt, sau đó ta sẽ qua giúp nàng ngay! Ha ha....
Vừa dứt lời, cả người Hàn Như Liệt hóa thành một đạo tàn ảnh, phóng tới, không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh hơn cả Huyết Nhân Hạt. Nhất là trường kiếm trong tay Hàn Như Liệt, càng tỏ ra khí thế bức người. Dù mọi người biết rõ mình với Hàn Như Liệt là người nhà, chắc chắn thế tấn công như vũ bão của nó sẽ không hướng đến mình nhưng vẫn cảm thấy tim đập loạn nhịp.
Vốn Mộ Chỉ Ly nghe những lời phía trước mà Hàn Như Liệt nói thì vô cùng cao hứng, nhưng vừa nghe đến những lời ba lăng nhăng phía sau thì trong mắt thoáng hiện lên một tia bất đắc dĩ. Rõ ràng là bất cứ hoàn cảnh nào thì Hàn Như Liệt cũng chưa từng thay đổi, cho dù ở thời điểm nguy hiểm trước mắt vẫn không thể thay đổi bản tính vô lại kia được.
Mộ Chỉ Ly căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, bởi vì lời của Hàn Như Liệt vừa dứt thì một cái đuôi to lớn hệt như một sợi dây xích đột nhiên hướng phía nàng mà công kích tới! Chiếc đuôi cứng chắc mang theo sức lực vô cùng kinh khủng, nhanh như sấm chớp đánh úp về phía đầu của Mộ Chỉ Ly.
Nếu như không có gì thay đổi, cái đuôi này tiếp tục đi xuống phía dưới thì kết quả chắc chắn chỉ có một, đó chính là kết cục óc não văng khắp nơi. Đáng tiếc là trước mắt Huyết Nhân Hạt không phải là người nào khác, mà chính là Mộ Chỉ Ly - một người có vô số thủ đoạn.
Cái đuôi kinh khủng kia quét qua không gian, tựa hồ đem không khí xé ra làm hai. Mắt Huyết Nhân Hạt đột nhiên lóe lên một tia tàn nhẫn, có lẽ nó đang nghĩ mỹ nhân trước mắt này làm sao có thể đỡ nổi một đòn công kích của mình, tựa hồ như đã nhìn thấy kết quả thiếu nữ xinh đẹp phơi thây nơi Huyết Sắc Địa Ngục này.
Dưới sự tác động của không khí, Y phục của Mộ Chỉ Ly bay phất phới, một đôi mắt đẹp óng ánh lóe lên hàn quang sắc bén, Vị Ương Kiếm trong tay đột nhiên phát ra một tiếng vang nhỏ "Choang!"
Lúc đuôi của Huyết Nhân Hạt sắp sửa đánh lên người nàng thì Vị Ương Kiếm cũng chuẩn xác chắn trước người nàng. Trên Vị Ương Kiếm còn đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng màu trắng ngà, sau đó ngăn cách thân thể của Mộ Chỉ Ly cùng với chiếc đuôi Huyết Nhân Hạt kia thành hai phía khác nhau.
Tất cả sự việc hết sức quỷ dị, nếu như bị người khác nhìn thấy, căn bản sẽ không tin rằng cảnh tượng như vậy phát sinh. Bởi vì so sánh với thân thể của Huyết Nhân Hạt thì thân hình của Mộ Chỉ Ly vô cùng mảnh mai, tuy Vị Ương Kiếm đó vô cùng bất phàm nhưng chiếc đuôi của Huyết Nhân Hạt còn to hơn so với đùi ngọc của Mộ Chỉ Ly. Thế nhưng cho dù như vậy thì Mộ Chỉ Ly vẫn chặn được đòn công kích của Huyết Nhân Hạt.
- Hôm nay, ta nhất định chém giết tất cả các ngươi!
Mộ Chỉ Ly quát một tiếng, tinh quang trong mắt chợt lóe lên, đồng thời âm thầm vận dụng Phiêu Miễu Thân Pháp thoắt ẩn thoắt hiện, trong nháy mắt liền biến mất tại phương hướng mà Huyết Nhân Hạt công kích nàng.
Cùng lúc đó thì bọn người Mộ Dật Thần, Bắc Minh Hải, Thiên Nhi cũng bắt đầu giao thủ với Huyết Nhân Hạt. Trong nhất thời, không gian thỉnh thoảng bắn ra các loại ánh sáng rực rỡ, từng đạo vũ kỹ chói lọi liên tục bộc phát ra, xen lẫn với tiếng kim thiết va vào nhau phát ra âm thanh chói tai, bầu không khí vô cùng căng thẳng!
Bọn họ gia nhập Thiên Âm Môn đã hơn nữa năm rồi, chưa từng được chiến đấu thống khoái như vậy, hôm nay vừa vặn có cơ hội chém giết đã đời một trận rồi.
Dưới sự ảnh hưởng của huyết sắc, tròng mắt mọi người dường như cũng nhuộm thành màu máu, nhưng mà vẻ hưng phấn lại càng biểu hiện rõ ràng hơn!
Mộ Chỉ Ly bình tĩnh chống đỡ, hai tay tựa như một đạo ánh sáng màu trắng, từng đạo công kích mạnh mẽ liên tục đánh trên người Huyết Nhân Hạt! Khiến Huyết Nhân Hạt phát ra từng tiếng gầm thét thê lương.
Mộ Chỉ Ly vội vàng thốt lên:
- Nhược điểm của Huyết Nhân Hạt chính là nửa thân trên, mắt chính là điểm yếu nhất, mọi người hãy đối phó với nửa thân trên của nó!
Trong quá trình giao thủ, nàng phát hiện nửa thân dưới của Huyết Nhân Hạt cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nửa thân trên lại không có cái gì bảo hộ, cho nên lúc hai bên đánh nhau cũng là lúc Huyết Nhân Hạt bảo vệ nửa thân trên của nó!
Nghe vậy, ánh sáng trong mâu mắt mọi người đều ngưng tụ lại một điểm, chợt nghĩ đến biện pháp công kích vào nhược điểm của Huyết Nhân Hạt!
Mộ Chỉ Ly thi triển Phiêu Miểu Thân Pháp liên tục di động, cả người hóa thành một đạo huyết sắc quang ảnh, liên tục tránh né đòn công kích mạnh mẽ của Huyết Nhân Hạt, ngược lại nhắm thẳng đến nhược điểm của nó, đánh ra một đòn công kích trí mạng!
Dưới tình huống như vậy, hiệu suất hành động của Mộ Chỉ Ly gần như không có nửa điểm sai sót, từng con Huyết Nhân Hạt ngã xuống trước mặt nàng, trực tiếp bị nàng đánh vỡ để lấy Huyết Hạt Tinh bên trong.
Tốc độ của Hàn Như Liệt cũng không chậm hơn chút nào, hai loại công kích mạnh mẽ Kim Thuộc Tính cùng với Hỏa Thuộc Tính, liên tục được hắn luân phiên sử dụng, từng đòn công kích mạnh mẽ không ngừng bộc phát ra. Tu luyện hơn nữa năm, thực lực của hắn đã lần nữa tiến bộ không ít.
Tốc độ công kích của hắn cũng không nhanh, so với những chiêu nhanh như tia chớp kia thì có thể nói động tác của hắn gần như rất chậm, nhưng mỗi một đòn một kích của hắn đều vô cùng có hiệu quả. Thi thể Huyết Nhân Hạt trước mặt hắn đã chất thành đống.
Nếu nói đến trận chiến tanh máu nhất, chiêu thức bạo lực nhất phải kể đến hai người có bản thể là yêu thú - Mộ Dật Thần và Thiên Nhi. Thân là yêu thú nên sở trường của bọn họ chính là sức mạnh, so với sức mạnh cực kỳ kinh khủng kia của Huyết Nhân Hạt thì thực lực của hai người bọn họ không hề thua kém.
Vũ khí có lực nhất của hai người chính là đôi cánh tay, chỉ thấy hai người không ngừng dây dưa chiến đấu với Huyết Nhân Hạt. Đối mặt với lực đạo mãnh liệt như vậy đột nhiên vỗ xuống đuôi của mình, bọn họ chắc hẳn không e dè việc chiến đấu chính diện!
Từng lực đạo kinh khủng từ chỗ bọn họ chiến đấu bắn ra xung quanh, phàm là thi thể Huyết Nhân Hạt nào bị hai người bọn họ chém giết thì đều có tình trạng vô cùng thê thảm, thậm chí bên ngoài còn bị bọn họ đánh đến mức xuất hiện vô số vết nứt!
Nhìn thấy thủ đoạn công kích của hai người Mộ Dật Thần và Thiên Nhi, trong mắt Mộ Hàn Mặc, Bạch Thừa Duẫn cùng với Hàn Dĩnh Nhi đều hiện lên một tia khiếp sợ. Bọn họ đều biết thân phận của Thiên nhi cùng với Mộ Dật Thần, nhưng khi chính mắt nhìn thấy bọn họ giao thủ lại là cảm giác hoàn toàn khác biệt.
- Quá mạnh!
Bạch Thừa Duẫn không nhịn được cảm khái thốt lên, lực đạo mạnh mẽ như thế, ngoại trừ yêu thú thì con người không thể nào có thể đánh ra được!
Mộ Hàn Mặc tán thành gật đầu nói:
- Đúng vậy! Lực đạo bậc này quả thực khiến cho người ta chấn động không ngớt.
Trong chín người, tuổi của Mộ Hàn Mặc là nhỏ nhất, kỳ thật cũng là người có thực lực yếu nhất. Nhưng hôm nay, lúc đánh nhau, hắn lại không hề có nửa điểm kinh hoảng, có thể bình tĩnh đối phó.
Tuy thực lực của hắn không phải là mạnh nhất, thế nhưng tài nghệ của hắn đã được phát huy đến trình độ cao nhất, hắn đã đem kỹ xảo toàn thân vận dụng ra hết, mỗi lần đều nắm bắt được cơ hội đánh cho Huyết Nhân Hạt một đòn công kích trí mạng!
Dưới thủ đoạn công kích của Mộ Hàn Mặc, cuối cũng cũng có một con Huyết Nhân hạt chết trong tay của hắn. Khóe miệng của Mộ Hàn Mặc không tự chủ được mà nở một nụ cười tươi tắn, trong mắt toát ra vẻ tự tin!
Hiệu quả tu luyện đối chiến mấy ngày nay thật sự không tệ, nếu như không có Hàn Như Liệt liên tục cùng hắn giao chiến thì chắc chắn là kết quả sẽ hoàn toàn khác tình huống hiện tại.
Hai người Hàn Dĩnh Nhi cùng với Bạch Thừa Duẫn vẫn luôn cùng nhau chiến đầu, loại cách thức chiến đấu kỳ lạ này không biết là ai đã nghĩ ra. Chiêu thức của hai người vừa vặn có thể bổ sung cho nhau, tựa như tình lữ kiếm pháp vậy, hiệu suất cũng không hề tệ.
Thực lực của Bắc Minh Hải hiển nhiên không cần phải nói, ban đầu ở Trì Mân Quốc, thực lực của hắn cũng đã rất mạnh, cộng thêm thời gian tu luyện ở Thiên Âm Môn lâu như vậy nên thực lực của hắn tiến bộ không kém. Huyết Nhân Hạt không thể tạo thành uy hiếp gì đối với hắn, tất cả chiêu thức đều rất điêu luyện.
Cung Tuấn Bân cầm Kim Cương Xử trong tay, từng đạo từng đạo Thiên Lực mang theo ánh sáng màu xanh biếc tựa như tia lửa sấm chớp đánh úp về phía Huyết Nhân Hạt. Hắn lúc này so với ngày thường thiếu vài phần vui đùa, nhiều thêm vài phần chăm chú, hoặc giả dáng vẻ bình tĩnh kia mới thực sự là hắn.
Mười mấy con Huyết Nhân Hạt ngã xuống, những con Huyết Nhân Hạt phía sau nhìn thấy nhiều đồng loại của mình chết nhiều như thế thì đã biết rõ chỗ lợi hại của những tu luyện giả này, trong lòng hoảng sợ liên tục lùi về phía sau.
Nhưng mà bọn người Mộ Chỉ Ly sao có thể thả bọn chúng đi chứ? Từng người từng người đều thừa thắng xông lên, mãi đến khi đã đem tất cả Huyết Nhân Hạt chém giết hết thì mọi người mới tập họp lại một chỗ.
- Hô...
Mộ Hàn Mặc thở một hơi thật dài, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn:
- Toàn bộ Huyết Nhân Hạt đã được giải quyết hết rồi.
- Thực lực của đám Huyết Nhân Hạt cũng không phải là quá mạnh, sẽ không thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho chúng ta được.
Hàn Dĩnh Nhi nháy mắt nói, tựa hồ có chút thất vọng.
Mộ Chỉ Ly nhíu mày, nàng luôn cảm thấy sự tình không hề đơn giản như vậy, thực lực của bọn họ so với những tu luyện giả tiến vào Huyết Sắc Địa Ngục lần này cũng không tính là cường đại, nhưng ngay cả đám Huyết Nhân Hạt này mà bọn họ cũng có thể dễ dàng ứng phó. Như thế thì căn bản không thể nào ngăn cản những người khác tiến vào nơi này mới phải, mà điều này chẳng phải là mất đi ý nghĩ của chuyến lịch lãm lần này rồi sao?
Hàn Như Liệt chậm rãi nói:
- Ta thấy sự tình không đơn giản như vậy, trước đây chúng ta đều nghe nói Huyết Sắc Địa Ngục cực kỳ kinh khủng, mỗi lần đến Huyết Sắc Địa Ngục đều có không ít tu luyện giả bỏ mình, nếu không có nguy hiểm thì làm sao lại có nhiều người mất mạng như vậy chứ?
- Cho dù có môn phái nào đó phát sinh xung đột thì cũng không thể nào có kết quả như vậy được. Dù sao cũng chỉ là đệ tử môn phái tranh đấu, căn bản không cần đến Huyết Sắc Địa Ngục này làm gì.
Nghe lời Hàn Như Liệt nói, vẻ hài lòng trên mặt của Hàn Dĩnh Nhi cùng với Mộ Hàn Mặc thu liễm vài phần, bọn họ chưa từng suy nghĩ sâu sắc như Hàn Như Liệt.
- Đúng vậy, ta xem nơi này chắc chắn có sinh vật mạnh mẽ hơn tồn tại, mọi người không được lơ là thiếu cảnh giác.
Bắc Minh Hải vẫn luôn trầm mặt đột nhiên lên tiếng, trên mặt toát ra vẻ suy tư.
- Cuối cùng kết quả là gì thì đến lúc đó chúng ta sẽ biết thôi, kế tiếp bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể gặp phải Huyết Nhân Hạt, mọi người hãy cẩn thận hơn!
Mộ Chỉ Ly cười nói, khiến bầu không khí vốn đang nặng nề thư thả hơn vài phần.
Mọi người hăng hái xuyên qua tầng Huyết Sắc Mê Vụ, tiến vào bên trong. Ước chừng khoảng thời gian một nén nhang, bọn họ liền phát hiện tầm nhìn đã khôi phục bình thường, không còn mờ mịt như lúc trước nữa.
- Quả nhiên bên trong cũng không phải luôn không nhìn thấy, trước kia nhìn thấy đám sương mù kia chắc chắn là do Huyết Nhân Hạt bố trí ra.
Thiên Nhi nhìn hình ảnh trước mắt, không kềm được mà thốt lên.
- Đúng vậy, nếu cứ mịt mù như thế thì các môn phái làm sao phát sinh xung đột được chứ? Nếu như đi tới trước mặt mới phát hiện đối thủ thì mới thật sự thú vị, ha ha.
Cung Tuấn Bân cười to nói.
Nghe lời trêu đùa kia của Cung Tuấn Bân, mọi người không nén được mà bật cười, dường như nghĩ tới tình huống mà Cung Tuấn Bân nói vậy, quả thật là khôi hài mà.
Một mạch đi về phía trước, mọi người mới phát hiện huyết sắc nơi này càng thêm nồng đậm hơn mấy phần, cát đá vụn trên mặt đất cũng có màu đỏ sậm.
- Huyết Sắc Địa Ngục này quả thật là kỳ dị, tuy rằng ta ở nơi này không bao lâu nhưng ta đã quên mất những màu sắc khác có dạng gì rồi.
Hàn Dĩnh Nhi nhíu mày, cảm khái nói, nhìn thế giới nơi này chỉ toàn màu đỏ tươi xen lẫn với mùi máu tanh, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mọi người rối rít gật đầu, bọn họ cũng có cảm giác giống như vậy, may là bọn họ chỉ ở nơi này khoảng ba tháng thôi. Nếu như ở dây thời gian dài thì chắc chắn sẽ không thể nào chịu nổi.
- Cảm thấy khó chịu thì có thể vào căn cứ bí mật nghỉ ngơi.
Mộ Chỉ Ly mỉm cười nói.
- Mỗi ngày mọi người còn phải đi Thiên Âm Môn làm việc của mình, nếu không thì người trong môn phái sẽ cho rằng mọi người mất tích đấy!