Vừa dứt lời thì Mộ Chỉ Li không chút do dự xoay người bỏ đi, lưng của nàng thẳng tắp, bước đi rất có lực, để lại bóng dáng xinh đẹp trong mắt mọi người rồi biến mất ngay sau đó.
Ngoại trừ Trình Hữu Minh ở bên ngoài thì không ai giữ Mộ Chỉ Li ở lại cả, trong lúc đó ai cũng thể hiện bộ mặt cực kì lạnh lùng. Hề Phi Dương vẫn đăm chiêu nhìn theo bóng dáng của Mộ Chỉ Li, hắn cũng cảm nhận được hết thảy mọi chuyện này đều là do Mộ Chỉ Ly tự biên tự diễn, là nàng muốn đi.
Trong nháy mắt lúc Mộ Chỉ Li quay đầu đi thì bất giác khóe miệng nở một nụ cười. Huyết sắc địa ngục mặc dù cực kì nguy hiểm, nguy hiểm nhiều không kể xiết, nếu vẫn đi theo sau bọn Đỗ Vũ Phàm thì nàng căn bản không có khả năng thực hiện hế hoạch của mình.
Vừa vặn Bách Lí Yên và Kiều Tuyết Vi gây sự giúp cho nàng có được cơ hội này nên cần phải nắm chắc lấy. Một khi nàng rời đi thì có thể khiến cho bọn Hàn Như Liệt đi cùng, như vậy thì sẽ không phải một mình nàng bỏ đi.
Kiều Tuyết Vi nhìn thấy Mộ Chỉ Li rời đi thì khóe miệng mỉm cười châm chọc, nghĩ thầm đúng là đồ ngu ngốc. Ngay cả kế khích tướng mà cũng dính phải, Mẫn Nhi lại bị loại người vô dụng này đánh bại, quả là mất mặt mà.
Lúc này Hề Phi Dương đột nhiên nhìn Bách Lí Yến, nói:
- Bách Lí Yến, theo như ngươi nói thì những gì Mộ Chỉ Li làm tất cả là giả sao?
Lúc trước hắn cũng không ở Vạn Đan Các cho nên đối với độc tố hay dược liệu đều không hiểu, tuy nhiên đối với bọn họ thì đây lại là điểm rất quan trọng.
Bách Lí Yến nghe vậy thì ngẩn người ra, chưa hề nghĩ đến Hề Phi Dương lại dám nói đến chuyện của Mộ Chỉ Li, không nhịn được nên nói:
- Đó là chuyện hiển nhiên, ta ở Vạn Đan Các hơn 10 năm rồi, chuyện ấy có thể đoán ra được. Bất quá đó cũng chỉ là máu bình thường thôi, làm gì có nhiều điều kì quái như nàng ta nói chứ?
Trước khi Mộ Chỉ Ly nghiên cứu huyết dịch này thì nàng cũng có tìm hiểu qua, nhưng tuyệt nhiên không tìm ra manh mối gì cho nên rất tin tưởng đó là máu thường, thêm một nguyên nhân nữa là nàng cũng đã thấy Mộ Chỉ Li tức giận khi nghe nàng nói như vậy.
- Một khi đã như vậy thì chi bằng ngươi nghe theo lời Mộ Chỉ Li lấy tay chạm vào máu thử xem có bị ảnh hưởng hay không?
Hề Phi Dương thản nhiên nói, sắc mặt cũng bình thản khiến người ta không thể nhìn ra được suy nghĩ của hắn, tuy nhiên từ sâu trong đôi mắt xuất hiện một tia lạnh như băng.
Hề Phi Dương vừa dứt lời thì mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Bách Lí Yến. Mặc dù bề ngoài, so với Bách Lí Yến thì họ không tin Mộ Chỉ Li, tuy nhiên trong hoàn cảnh kì lạ này thì nếu xác định được mọi chuyện vẫn sẽ tốt hơn.
- Không tồi, làm như lời Hề Phi Dương đi, Bách Lí Yến, ngươi thử xem rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không đi.
Một người khác lên tiếng.
- Đúng vậy, nếu chúng ta có thể chứng minh là không làm chuyện bất công với Mộ Chỉ Li thì đến lúc về Thiên Âm Môn có thể khai báo rõ ràng rồi.
Bách Lí Yến trong nháy mắt sắc mặt cứng đờ, vốn đang đắc ý liền chuyển sang lúng túng. Nàng cảm thấy nhận định của mình không sai, tuy nhiên phải chạm tay vào máu kia thì trong lòng cũng không khỏi lo sợ.
Nàng liếc nhìn mọi người thì nhận thấy có nhiều ánh mắt hoài nghi nên sắc mặt của nàng cũng dần trở nên khó coi. Bây giờ chỉ sợ nàng không làm cũng không được, một khi nàng lùi bước thì liền chứng minh được chuyện Mộ Chỉ Li nói là sự thật, như vậy thì nàng sẽ là người thứ hai bị cả tập thể khinh thường.
- Thử thì thử, chẳng lẽ 10 năm của ta lại không bằng nửa năm của Mộ Chỉ Li sao?
Bách Lí Yến lên tiếng, giọng nói xen lẫn sự bất mãn cùng tức giận. Ngay sau đó mọi người cùng chăm chú nhìn, Bách Lí Yến đưa tay chạm vào một bãi máu tươi dưới mặt đất.
Nhìn thấy hành động này của Bách Lí Yến thì lúc này mọi người mới yên tâm, nàng dám làm như vậy thì có thể chứng minh được những gì nàng nói lúc trước đều không phải là nói dối. Nhưng mà, ngay sau đó liền có biến cố xảy ra.
Tay của nàng vừa chạm vào bãi máu tươi kia thì liền phát ra kêu la. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà bàn tay trắng trẻo ngọc ngà của Bách Lí Yến đã bị ăn mòn sạch sẽ.
Xương cốt liền cháy xì xèo, nổi thành những bong bóng nhỏ rồi nhanh chóng tan đi, Hề Phi Dương nhanh chóng rút kiếm chém đứt khuỷu tay của Bách Lí Yến, máu tươi phun ra bốn phía, rơi xuống hòa vào số máu dưới mặt đất, cảnh tượng này khiến những người chứng kiến lạnh cả sống lưng.
Bách Lí Yến đau nhức đến mặt trắng bệch ra, nhìn thấy cánh tay phải của mình không còn thì muốn ngất đi. Tại sao lại như vậy được, tại sao máu này lại có tính ăn mòn được?
Chuyện Bách Lí Yến mất đi một cánh tay cũng không thu hút sự chú ý của mọi người bằng chuyện trước khi Mộ Chỉ Li rời đi. Tình huống vừa rồi của Bạch Lí Yến đã chứng minh được những lời Mộ Chỉ Li nói là sự thật, chuyện nàng bị người ta vu oan nên mới tức giận mà bỏ đi.
Bất luận là Mộ Chỉ Li dùng thủ đoạn nào để đi vào Huyết sắc địa ngục nhưng chỉ riêng với việc nghiên cứu dược liệu của nàng thì đã chứng minh được tài năng của nàng, nếu nàng tiếp tục ở lại thì nàng có thể trợ giúp được rất nhiều, có điều bây giờ nàng ấy đã đi mất rồi. Nguyên nhân nàng bỏ đi cũng là vì hai người Bách Lí Yến và Kiều Tuyết Vi.
Trong lúc nhất thời mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hai người kia. Nếu không vì hai người họ thì làm sao mà phát sinh chuyện kia được, không ít người cười nhạt, tỏ thái độ khinh thường với họ.
Sắc mặt Kiều Tuyết Vi cũng cực kì khó coi, bây giờ nàng không dám nhìn vào mắt mọi người mà chỉ im lặng chịu đựng, bất luận như thế nào thì nàng cũng không thể bị đuổi đi được.
Khóe miệng Hề Phi Dương chợt nhếch lên, quả nhiên suy đoán của hắn không tồi, chuyện Mộ Chỉ Li nói là sự thật, xem ra nàng đúng là thâm tàng bất lộ mà. Tuy nhiên không biết tại sao nàng lại quyết định bỏ đi? Cho dù là hắn cũng không dám lang thang một mình trong Huyết sắc địa ngục, rốt cuộc Mộ Chỉ Li từ đâu đến mà lại có thể tự tin như vậy?
Lúc này Đỗ Vũ Phàm mới lên tiếng:
- Việc đã đến nước này rồi thì vấn đề mấu chốt là phải đối mặt với Huyết Nhân Hạt như thế nào đây? Bây giờ mọi người đều biết được tính ăn mòn này rồi, nói vậy thì những lời lúc trước mà Mộ Chỉ Ly nói về huyết dịch này có ảnh hưởng đến mọi người đều là thật, mọi người nên cẩn thận một chút. Từ giờ trở đi, chúng ta là một tập thể, bất luận là ai có ân oán cá nhân gì trước đó cũng hãy tạm thời dẹp qua một bên vì chúng ta còn rất nhiều đối thủ. Người một nhà mà còn gây gổ với nhau thì chẳng phải là muốn làm mất mặt Thiên Âm Môn sao?
Nói đến đây thì trong giọng nói của Đỗ Vũ Phàm đã kèm theo sự tức giận.
Một đội trưởng của cả tập thể mà làm không tốt thì nói gì đến những người khác. Địa vị của mỗi người vốn giống nhau nên trong lòng ai cũng có suy nghĩ khác nhau, muốn chỉ huy được mọi người thực sự rất khó.
Nghe vậy mọi người cũng ý thức được là mình đang đối mặt với tình huống gì, cả đám đều ngậm miệng, không bàn bạc gì về vấn đề này nên không khí trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Mộ Chỉ Li sau khi bỏ đi thì liền thay đổi hướng đi, đi được nửa ngày xác định xung quanh không có người thì chỉ một lúc sau Mộ Chỉ Li đã thấy xuất hiện mấy bóng người.
Hàn Như Liệt bỗng nhiên đánh hơi thấy mùi máu tươi, không khỏi nhíu mày, nói:
- Đây là Huyết sắc địa ngục ư? Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.
Mộ Chỉ Li nhìn Hàn Dĩnh Nhân, nói:
- Dĩnh Nhân, dược tề được phân phối tốt không?
Sau khi nàng đi khỏi Thiên Âm Môn thì liền nhắn với Hàn Dĩnh Nhân tin tức này nên bọn Hàn Như Liệt cũng nhanh chóng đưa bọn Tuấn Bân lại đây, mãi đến lúc xác định được là an toàn rồi thì mới để bọn họ đi ra.
Hàn Dĩnh Nhân vừa gật đầu vừa mang dược tề ra đưa cho Mộ Chỉ Li, nói:
- Dựa theo cách phân phối của ngươi đó, ngươi xem xem có đúng không?
Từ khi Hàn Dĩnh Nhân đi theo Mộ Chỉ Li học tập về y dược thì tiến bộ rất nhanh, mặc dù chưa luyện chế được đan dược nhưng việc phân phối dược tề thì không thành vấn đề. Vậy nên Mộ Chỉ Li chỉ nói qua cách làm thì Hàn Dĩnh Nhân ngay lập tức nắm được và làm theo.
Mộ Chỉ Li đưa tay ra nhận lấy dược tề của Hàn Dĩnh Nhân, sau đó mở một cái lọ ra rồi lấy ngân châm kiểm tra, nàng hài lòng gật đầu:
- Tốt lắm, không có sai sót gì cả.
Nói xong Mộ Chỉ Li liền chia dược tề cho đám người Hàn Như Liệt.
- Dược tề này có thể chống lại ảnh hưởng của huyết sắc nồng đậm, như vậy chúng ta có thể ở lại nơi này bao lâu cũng được.
Nghe vậy mọi người liền đưa thuốc vào miệng và uống không một chút do dự, bọn họ đều là bạn sống chết có nhau nên tất nhiên là không có gì để nghi ngờ nhau cả.
Ngay sau đó Mộ Chỉ Li đưa đan dược cho mọi người, nói:
- Đem tán nhỏ đan dược này thành bột rồi đưa lên mũi hít vào, nó sẽ giúp làm mất khả năng của khứu giác trong một thời gian ngắn, như vậy đối với những tác động tiêu cực từ huyết sắc địa ngục sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.
Cung Tuấn Bân cười nói:
- Chỉ Li, ngươi thật là giỏi, đi theo ngươi đúng là không phải lo lắng gì cả.
Mặc dù câu nói này mang giọng điệu châm chọc nhưng đó cũng là sự thật, nếu không có Mộ Chỉ Li thì bọn họ không thể ở trong Huyết sắc địa ngục một cách thoải mái như vậy được.
Hàn Như Liệt nắm bả vai của Mộ Chỉ Li, đắc ý nói:
- Đương nhiên rồi, nương tử của ta là người có bản lĩnh hơn người mà.
Cung Tuấn Bân liếc Hàn Như Liệt một cái, ra vẻ trách cứ:
- Hừ, ngươi cứ ở đó mà đắc ý đi, sớm muộn gì thì ta cũng sẽ tìm được một cô vợ xinh đẹp thôi.
Nhìn bộ dạng của Cung Tuấn Bân mọi người bèn cười phá lên giúp xua tan bớt không khí căng thẳng.
- Đúng rồi nương tử, tại sao nàng lại rời khỏi đội ngũ Thiên Âm Môn vậy?
Hàn Như Liệt không kiềm được tò mò nên hỏi, vốn dĩ hắn thấy Mộ Chỉ Li đi cùng với Thiên Âm Môn nên sẽ không có khả năng hành động một mình, và dĩ nhiên là cũng không xuất hiện ở nơi này cùng bọn họ.
Khi hắn nghe được tin tức của Mộ Chỉ Li thì không khỏi giật mình, ngay lúc đó hắn không thể hỏi chi tiết được, bây giờ nghĩ lại không chừng là Mộ Chỉ Li đã bị ức hiếp.
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hàn Như Liệt thì Mộ Chỉ Li nhẹ nhàng nói:
- Bọn họ thấy ta vừa đến Thiên Âm Môn chưa được một năm mà đã có tư cách đến được đến Huyết sắc địa ngục nên trong lòng oán hận, vừa lúc có người sỉ nhục ta, ta liền nhân cơ hội này làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn rồi giả vờ bị trúng kế khích tướng mà bỏ đi.
Sự lo lắng trên khuôn mặt Hàn Như Liệt giảm đi vài phần, hắn nói:
- Vậy là tốt rồi, ta chỉ sợ nàng phải chịu oan ức thôi.
Mộ Chỉ Li mỉm cười hạnh phúc, khẽ nói:
- Trong Huyết sắc địa ngục nguy hiểm cũng không nhiều, nguy hiểm nhất là Huyết Nhân Hạt, đến nay ta vẫn chưa gặp qua Huyết Nhân Hạt nên cũng không biết lực công kích của nó là bao nhiêu nữa. Trừ cái đó ra thì chúng ta còn phải chú ý đến những môn phái khác nữa, lần này đội ngũ Hoàng Phổ Vân của Thiên Ma Tông cũng đến đây, chắc hẳn sau này sẽ chạm mặt. Theo phán đoán của ta thì muốn vượt qua Huyết sắc địa ngục khổng lồ này là nằm ngoài sức của chúng ta, trong vòng ba tháng cũng không thể đi hết Huyết sắc địa ngục này được đâu.
Nghe vậy mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, phạm vi của Huyết sắc địa ngục đúng là to lớn, vượt qua dự kiến của họ. Thiên Nhi hỏi:
- Giờ chúng ta đứng ở đây làm gì?
Nếu như chỉ cần ở lại đây trong vòng ba tháng và có thể quay trở về thì coi như là thông qua cuộc khảo nghiệm mà nói, Mộ Chỉ Li hoàn toàn có thể trực tiếp tiến vào khu căn cứ bí mật, đến lúc đó lại xuất hiện, tất cả mọi thứ ở nơi này đều không có bất cứ ảnh hưởng gì đến nàng, nhưng mà chỉ nghĩ tới những thứ này thì không thể nào.
- Trong cơ thể Huyết Nhân Hạt có Huyết hạt tinh có thể tăng cấp tu vi, tuy nhiên mỗi người nhiều nhất chỉ có thể nuốt chững được 10 hạt, nếu nhiều hơn số đó thì sẽ bị thương. Bất luận thế nào thì Huyết hạt tinh này cũng là một thứ rất tốt, chúng ta thu hoạch thêm một ít cũng không tồi đâu.
Mộ Chỉ Li mỉm cười tự tin, nhóm bọn họ có 9 người, số lượng cũng không phải là ít, so ra còn hơn đội ngũ trước đây của nàng thì bọn họ còn có ưu thế hơn, đó chính là bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào nhau.
- Tất nhiên là ta vẫn còn một ý tưởng khác, chúng ta phải xây dựng lại lực lượng của mình. Chỉ vì lúc trước vẫn còn ở Thiên Âm Môn nên không có cách nào, bây giờ xem như là đại kỳ ngộ. Tu vi của những người tu luyện xuất hiện ở đây đều không tệ, so với những người khác thì tốt hơn rất nhiều.
Mộ Chỉ Li thản nhiên nói, trong đáy mắt lóe sáng.
Nghe Mộ Chỉ Li nói vậy thì đám người Mộ Dật Thần đều gật đầu đồng ý, họ đã hiểu ý tưởng này của nàng. Cung Tuấn Bân và Bắc Minh Hải thì hiện lên vẻ ngạc nhiên, trước giờ họ không nghĩ là Mộ Chỉ Li lại có được những tính toán như vậy.
Tính toán kĩ lưỡng, đám người Mộ Chỉ Ly chính là muốn đưa đám người bọn họ đến căn cứ bí mật của mình, hoàn toàn có thể ở bên trong đó xây dựng một thế lực mà không có bất cứ người nào biết đến. Kì lạ nhất chính là những cổ thế lực này có thể đột nhiên xuất hiện, còn có thể biến mất không căn cứ, thử hỏi xem thế lực như vậy há có người bình thường nào có thể đối phó được không?
May là hai người chưa lâm vào tình trạng khiếp sợ không thôi, trong lòng cũng chưa từng xuất hiện một suy nghĩ gian dối nào khác. Mộ Chỉ Li có thể đem bí mật lớn như vậy nói với bọn họ không một chút che giấu thì đã chứng minh được là nàng rất tin tưởng bọn họ, một khi đã như vậy thì còn gì phải lo lắng nữa?
- Nếu như có thể thu phục bọn họ xây dựng nên một thế lực thì từ nay về sau cho dù chúng ta có rời khỏi môn phái cũng không cần phải lo lắng.
Bắc Minh Hải cảm kích nói, hắn rất hâm mộ đám người Hàn Như Liệt có thể xây dựng một lực lượng như vậy, nhưng mà những thứ này người bình thường cũng không thể nào xây dựng thành được.
Cung Tuấn Bân nhíu mày lại, nói:
- Cho dù chúng ta có thể đưa bọn họ vào trong căn cứ bí mật thì làm sao mà với thực lực của bọn họ mà lại chịu nghe lời chúng ta? Đến lúc đó nếu mình tự mang lại phiền toái cho mình, vậy coi như là lợi bất cập hại.
- Yên tâm đi, chuyện này chúng ta đã sớm có biện pháp rồi, miễn là lúc đó có thể mang bọn họ về.
Mộ Chỉ Li đã tính trước mọi việc.
- Sáu môn phái đi trước đều đi về sáu hướng khác nhau nên chúng ta không thể nắm rõ vị trí của họ được. So với bọn họ mà nói thì đội chúng ta không muốn bị ai phát hiện nên chúng ta cứ ẩn nấp là tốt nhất rồi nhân cơ hội mà hành động.
Mặc dù lực lượng của bọn họ không kém nhưng nếu đối đầu với một đội ngũ có đến 50 người thì bọn họ không thể làm được gì cả.
- Không tồi, trước mắt chúng ta chỉ có thể dùng cách đánh lén thôi, nhân lúc họ giao chiến thì chúng ta sẽ đục nước béo cò hoặc là phân tán ra thành những đội nhỏ. Nếu tỷ đã có thể thoát khỏi Thiên Âm Môn thì nói không chừng cũng sẽ thoát được những môn phái khác.
Mộ Dật Thần bình tĩnh phân tích.
Mộ Chỉ Li khẽ gật đầu, nói:
- Để che giấu hành tung của mình tốt nhất thì ta đề nghị mọi người hãy nhuộm quần áo của mình thành màu máu, đến cả tóc cũng dùng khăn trùm màu máu trùm lại thì trong Huyết sắc địa ngục này sẽ không bị người khác phát hiện.
Nghe lời đề nghị của Mộ Chỉ Li thì mọi người đều ngạc nhiên, không ngờ là Mộ Chỉ Li lại nghĩ ra được một cách tuyệt vời đến như vậy. Ở lâu trong Huyết sắc địa ngục thì đoán chừng mọi người đều đã tê tê hết rồi nên chỉ cần nhìn thấy huyết sắc thì sẽ không đi tìm hiểu cuối cùng là cái gì đâu.
- Tẩu tẩu quả nhiên là cao tay, cách như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Hàn Dĩnh Nhân kích động nói.
Mộ Chỉ Li chỉ mỉm cười.
- Huyết dịch trên mặt đất cũng có tính ăn mòn và có hậu quả ảnh hưởng đến nhân tâm nên mọi người phải cẩn thận, đừng đụng vào, về phần máu này thì nó được mang ra từ trong căn cứ bí mật đấy.
Trong căn cứ bí mật cũng có một ít động vật tồn tại nên tất nhiên là bọn họ có thể ở lại trong đó, làm cho thế giới bên trong đó màu mè hơn một chút, không nghĩ đến chuyện có ảnh hưởng gì.
Rất nhanh mọi người đều mặc quần áo dính máu, hoàn toàn hòa vào trong Huyết sắc địa ngục. Người bình thường nếu nhìn không kĩ thì sẽ không thể phát hiện ra bọn họ được.
Mọi người đi về phía trước, tổng cộng có ba tháng nên họ phải quý trọng khoảng thời gian này. Đi cả nửa ngày không gặp phải bóng người nào, đến Huyết Nhân Hạt cũng không thấy, Huyết sắc địa ngục liền giống như là không có chút nguy hiểm nào.
- Huyết sắc địa ngục này quả là rất lớn, đến bây giờ vẫn chưa thấy nguy hiểm đâu cả.
Mộ Hàn Mặc nói, hắn cũng từng trải rất nhiều nên rất bình tĩnh. Nhưng với Huyết sắc địa ngục này thì hắn mới đến lần đầu tiên nên không tránh khỏi bỡ ngỡ.
Mộ Chỉ Li đánh giá xung quanh rồi đột nhiên lên tiếng:
- Đội ngũ Thiên Âm Môn mà ta rời khỏi cũng ở trong phạm vi gần đây, mọi người cẩn thận một chút, nói không chừng nguy hiểm đang ở gần chúng ta đấy.
Nghe vậy sắc mặt mọi người trở nên nghiêm túc, quả nhiên Mộ Chỉ Li tiên đoán như thần, huyết vụ nồng đậm che mất tầm nhìn của bọn họ, không thể nhìn rõ chung quanh, mà dường như bọn họ cũng đã bước vào trong huyết dịch rồi.
Từ bên trong máu chảy ra nhỏ giọt, hai chân của bọn họ đã được Thiên lực bao trùm nên không sợ bị tiên huyết ảnh hưởng.