Tang Bối Bối cảm thấy chưa đang ở trên một con thuyền nhỏ lắc lư, rất nhanh cô ta liền ý thức được đây chỉ là ảo giác của bản thân, hiện tại cô ta đang nằm trên lưng của một người nào đó, Tang Bối Bối thở hắt ra, một luồng khí nóng phả vào cổ Trương Dương, ngưa ngứa, trong bóng tối Trương Dương cười khẽ: "Tỉnh rồi à?"
"Ừ!" Tang Bối Bối thấp giọng trả lời, sau đó nói: "Tôi còn sống à?"
Trương Dương nói: "Trên người cô tổng cộng có bốn vết thương do súng bắn, tám vết thương do đao chém, nhưng không có chỗ nào bị thương tới nơi yếu hại, tuy rằng trên đao có độc rắn, nhưng cô vẫn kiên trì chạy từ xa tới Hương Sơn biệt viện, không ngờ vẫn không bị rơi vào trong tay đám người của Chương Bích Quân, sinh mệnh lực của cô đúng là rất kiên cường."
Tang Bối Bối có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó áy náy nói: "Xin lỗi, tôi lại mang đến phiền phức lớn cho anh rồi."
Trương Dương nói: "Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, cô vào lúc hoạn nạn có thể nghĩ tới tôi, chứng tỏ cô thực lòng coi tôi là bạn."
Tang Bối Bối chán nản nói: "Đáng tiếc chuyện này bị tôi làm hỏng rồi!"
Trương Dương nói: "Cho nên mới nói cô ngay từ đầu đã không nên gạt tôi ra ngoài, nếu kế hoạch bắt cóc của cô tính cho tôi một phần, vậy thì tình thế hiện tại sẽ có lợi cho chúng ta hơn nhiều."
Tang Bối Bối tuy rằng quen Trương Dương chưa lâu, nhưng hắn là người bất kể là như thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với bạn bè, bảo hắn đi bắt cóc vợ chưa cưới của Thường Lăng Phong, không bằng bảo hắn đi chết.
Trương Dương nói: "Tôi nghe nói cô cuối cùng vẫn tha cho Chương Duệ Dung."
Tang Bối Bối nói: "Người hại chết anh tôi là Chương Bích Quân, không phải là cô ta, tuy rằng tôi rất muốn Chương Bích Quân phải nếm thử cảm giác mất đi người thân, nhưng tôi cuối cùng vẫn không nhẫn tâm được."
Trương Dương nói: "Cho nên mới nói, cô là một cô gái lương thiện."
"Bởi vì lòng nhân từ của tôi mà phải trả giá đắt, thật ra tốn vốn có thể giết chết Chương Bích Quân, nhưng tôi không ôm lòng tất chết." Tang Bối Bối có chút hổ thẹn.
Trương Dương nói: "Chẳng ai muốn chết cả, thế giới này tươi đẹp như vậy, còn lại còn trẻ, đừng nói là cô không nỡ, tôi cũng chẳng nỡ chết, nếu không thì cũng không phí sức cứu cô."
Tang Bối Bối nói: "Tôi liệu có mang tới phiền phức cho anh không?"
Trương Dương nói: "Tôi không sợ phiền phức, hiện tại cô ta không nắm được thóp của tôi, nhưng chúng ta không thể trốn mãi trong Hương Sơn biệt viện được, mẹ nuôi của tôi có thể chấn trụ được nhất thời, nhưng thủ hạ của Chương Bích Quân sẽ không rời khỏi đây, chắc là hiện tại đã nghiêm mật theo dõi Hương Sơn biệt viện rồi, cho nên, chúng ta phải rời khỏi nơi này."
Một con đom đóm bay lên không, chiếu ra ánh sáng le lói về phía mạch nước ngầm phía trước, Tang Bối Bối trợn tròn mắt: "Đẹp quá! Mặt cô ta dán sát vào vai Trương Dương, lặng lẽ thưởng thức cảnh đẹp khó gặp này.
Trương Dương cõng cô ta đi tới ven mạch nước ngầm, chỗ đó có cái bè da của hắn đặt ở đó từ trước, Trương Dương đặt Tang Bối Bối lên trên bè, sau đó đẩy bè vào nước rồi nhảy lên, dùng hai tay khống chế bè theo mạch nước ngầm đi xuống hạ du. Bí mật của mạch nước ngầm này chắc là không giấu được, La Tuệ Ninh không thể vĩnh viễn ở lại chỗ này, càng không thể chính diện đối nghịch với Quốc An, điều bà ta có thể làm chỉ là kéo dài thời gian, nếu để Quốc An chứng thực Tang Bối Bối ở trong Hương Sơn biệt viện, đối với Trương Dương, đối với La Tuệ Ninh, thậm chí đối với Văn Quốc Quyền đều sẽ sinh ra ảnh hưởng, trước mắt muốn xoay chuyển cục diện, nhất định phải chạy đi trước khi Quốc An phát giác.
Hiện tại Chương Bích Quân chỉ sợ đã chuẩn bị vô số tội trạng gán cho Tang Bối Bối, chỉ cần bị cô ta bắt được thì chuyện sẽ trở nên phiền toái, Trương Dương cũng đoán trước được điều này, Chương Bích Quân rất có thể sẽ lợi dụng chuyện lần này để kéo mình xuống bùn, bởi vì Chương Bích Quân ngay từ đầu đã hoài nghi sự kiện bắt cóc lần này là hắn và Tang Bối Bối liên thủ làm ra, cô ta hiện tại sở dĩ không ra tay với mình, không phải là là cố kỵ bối cảnh của mình mà là vì cô ta không có chứng cớ.
Đêm nay đối với Chương Bích Quân mà nói không nghi ngờ gì nữa là một đêm cực dài, cô ta một mực nhớ lại gì đó, lại tựa hồ như đang đợi gì đó, bên ngoài vang lên tiếng mưa hắt vào cửa kính, trong đêm tối vô cùng rõ ràng.
Di động ở trên tủ đầu giường đổ chuông, Chương Bích Quân cầm lấy điện thoại, cuối cùng nghe thấy giọng nói mà cô ta đang chờ mong.
"Em có khỏe không?"
"Vẫn ổn! Duệ Dung cũng không sao!"
Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng thở dài thật sâu.
Chương Bích Quân nói: "Anh không cần lo lắng, e có thể khống chế được cục diện."
"Thằng nhóc đó phiền thật."
Chương Bích Quân nói: "Lần này hắn không chạy được đâu, mặc dù có La Tuệ Ninh che chở cho hắn, nhưng em đã cho người nghiêm mật giám thị tòa nhà đó, cho dù hắn mọc cánh cũng không bay ra được."
"Trước tiên phát tán những chứng cứ bất lợi đối với hắn ra ngoài đã, Văn gia sẽ không bởi vì một thằng con nuôi mà mạo hiểu danh dự chính trị đâu."
Chương Bích Quân nói: "Tang Bối Bối trong tay có một số tư liệu trộm được từ chỗ Tra Tấn Bắc."
"Tra Tấn Bắc không nắm được thứ gì có tính thực tế cả, sợ gì chứ?"
Chương Bích Quân nói: "Nhưng cô ta đã biết quan hệ của e và Duệ Dung."
Đối phương trầm mặc, qua một hồi lâu mới: "Em có từng nghĩ, có lẽ Tang Bối Bối chỉ là đang lừa em, nếu trong tay cô ta thật sự có chứng cớ thiết thực, vì sao không đưa chuyện này ra ánh sáng? Anh thấy trong tay cô ta căn bản căn bản không có chứng cớ gì cả, chỉ là đang chơi tâm lý chiến với em thôi."
Chương Bích Quân nói: "En nên làm gì bây giờ?"
"Cái chết của Triệu Quân khẳng định có thể khiến cho cao tầng của tổ chức chú ý, chuyện này phải tìm người chống đỡ, Phí Kì đã chết, có thể đem chuyện này tính lên đầu hắn, việc này phải khai báo rõ ràng, không thể trì hoãn được. Về phần Trương Dương và Tang Bối Bối, nhất định phải khiến chúng trả giá vì hành vi của mình!"
Chương Bích Quân nói: "Trước mắt người của em vẫn không tìm thấy Trương Dương."
"Hắn ra càng muộn thì chuyện càng phiền phức."
Chương Bích Quân như ngộ ra gì đó.
Trước khi đối phương gác điện thoại gác điện thoại, nói khẽ: "Dưỡng thương cho tốt đi, chờ chuyện này xong rồi, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau."
Chương Bích Quân không nói gì, ánh mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không có chút vui sướng nào, thứ có thể tìm thấy chỉ là sự cô đơn và trống vắng.
Đẩy bè xuôi xuống, phía trước chính là vách đá, Trương Dương dùng mái chèo chống vào vách đá, dòng nước vẫn tiếp tục xuôi về trước, có điều bè lại không thể nào tiến tới được. Hắn giúp Tang Bối Bối lên bờ, bảo cô ta đứng tại chỗ chờ, tuy rằng phát hiện ra mạch nước ngầm này chưa lâu, nhưng Trương Dương vẫn chưa bao giờ tìm kiếm cửa ra ở đâu. Hắn duỗi tay, nói: "Tôi xuống xem thế nào, tìm thấy cửa ra rồi sẽ quay về tìm cô."
Tang Bối Bối gật đầu, cô ta nói khẽ: "Có lẽ nên mang theo một bộ đồ lặn."
Trương Dương cười nói: "Không có việc gì đâu, tôi có thể nín thở ở dưới nước rất lâu." Trương đại quan nhân không hề khoa trương, đại thừa quyết có thể giúp hắn hô hấp tự nhiên ở dưới nước, Trương Dương nhảy vào trong nước rồi thuận theo dòng nước bơi đi, nước sông rất sâu, tốc độ của dòng nước không tính là quá xiết, bơi dưới nước hơn mười phút, mới nhìn thấy trên đỉnh đầu có ánh sáng chiếu vào, Trương Dương trồi lên mặt nước, nhìn thấy mình đang ở trong một dòng sông lớn, bình minh đã đến, bầu trời phác ra màu sáng trắng, mưa giống như những hạt châu đứt khỏi dây không ngừng rơi xuống mặt sông. Trương Dương từ cảnh vật chung quanh phân biệt được nơi này là một con sông gần biệt viện, không có tên, cách biệt viện không đến một km, có điều chắc đã thoát khỏi phạm vi giám thị của Quốc An. Trương Dương hít sâu một hơi rồi một lần nữa lặn xuống, bơi ngược trở về, bởi vì bơi ngược dòng, lần này phải mất tới hơn hai mươi phút mới đến được bờ, nhìn thấy Tang Bối Bối đang ngồi ở đó nhìn mặt nước với vẻ trông mong.
Trương Dương không khỏi bật cười: "Sao? Cho rằng tôi không quay lại à?"
Tang Bối Bối cười: "Loại giống làm người hùng như anh, sao có thể bỏ qua cơ hội để thể hiện mình chứ."
Trương Dương thở dài nói: "nghe cô nói như vậy, tôi cứu cô căn bản chính là để thỏa mãn tư dục của mình."
Tang Bối Bối nói: "Lòng người cách da bụng, anh rốt cuộc có ý đồ gì thì tôi làm sao mà biết được."
Trương Dương nói: "Từ nơi bay bơi ra đại khái cần khoảng hai mươi phút."
Tang Bối Bối nghe vậy thì không khỏi cảm thấy mất mát, với trình độ bơi của cô ta thì căn bản không kiên trì được lâu như vậy.
Trương Dương nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi có thể giúp cô ở trong kho lạnh kiên trì ba tiếng, hai mươi phút tất nhiên là chẳng cần bận tâm, có điều...”
Tang Bối Bối nói: "Có điều làm sao?"
Trương Dương nói: "Lần này khác với lần ở trong kho lạnh, ở trong kho lạnh, cô chỉ cần nằm một chỗ giả chết là được, nhưng hiện tại tay chân của cô phải cử động, có rất nhiều chỗ rất hẹp, phải dựa vào năng lực của chính cô để bơi ra. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn liên tiếp để cô tiến vào trạng thái hôn mê rất không tốt đối với thân thể của cô, có thể sẽ tạo thành di chứng nghiêm trọng." Trương đại quan nhân không lừa cô ta, bất kỳ chuyện gì đều có tính hai mặt, tức thuật cũng không thể tùy tiện sử dụng, trạng thái thân thể hiện tại của Tang Bối Bối cũng không tốt, không thích hợp sử dụng tức với cô ta.
Tang Bối Bối nói: "Vậy tôi đành phải trốn ở chỗ này rồi."
Trương Dương nói: "Cái đó cũng không cần, tôi có thể giúp cô hô hấp." Hắn chỉ chỉ vào miệng mình.
Tang Bối Bối tuy rằng phóng khoáng, nhưng khuôn mặt đang tái nhợt cũng không khỏi đỏ lên, cô ta trừng mắt lườm Trương Dương một cái rồi nói: "Tôi vừa mới có ấn tượng tốt với anh thì không ngờ anh lại lập tức bại lộ cái mặt nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của rồi."
Trương đại quan nhân cười nói: "Cô nếu thực sự thấy tôi muốn chiếm tiện nghi của cô vậy thì hỏng rồi, trốn ở đây một chốc một lát thì đám người của Chương Bích Quân có lẽ sẽ không tìm tới, có điều Trần Tuyết đã che cửa ra bên kia rồi, chúng ta tạm thời không ra được, cô nam quả nử ở cùng một chỗ càng lâu thì chẳng phải là càng nguy hiểm ư?"
Tang Bối Bối nghe thấy câu này, đôi mắt đẹp tròn xoe, bỗng nhiên đứng dậy, nhảy vào trong mạch nước ngầm.