Lưu Mục Dã nói: "Không dám, Văn phu nhân, Trương Dương có ở đây không?"
La Tuệ Ninh nói: "Không có! Trong cả toàn biệt viện này chỉ có hai người chúng tôi, anh còn gì muốn hỏi nữa không?"
Lưu Mục Dã không dám đắc tội với La Tuệ Ninh, hắn đang chuẩn bị đi thì bỗng nhiên lưu ý thấy dưới chân không ngờ có một vết máu, trong lòng khẽ động, Lưu Mục Dã nói: "Văn phu nhân, tôi có thể vào bên trong xem thế nào không?"
La Tuệ Ninh nghiêng người, tựa hồ nhường đường cho Lưu Mục Dã, Lưu Mục Dã mới đi một bước về phía trước thì La Tuệ Ninh thình lình giơ tay lên tát cho hắn một cái, cái tát này khiến cho Lưu Mục Dã ngây ra đó, La Tuệ Ninh tức giận nói: "Anh là ai chứ? Giám thị tôi à? Ai đã hạ lệnh cho anh, không ngờ lại dám lục soát chỗ ở của tôi? Hạn chế sự tự do của tôi?"
Trong lòng Lưu Mục Dã vừa giận lại vừa sợ, hắn cũng không ngờ La Tuệ Ninh vừa rồi nhường ra một bước là để chuẩn bị bùng nổ. Những lời này của La Tuệ Ninh khiến Lưu Mục Dã quá sợ hãi, mục đích của hắn chỉ muốn điều tra nơi này một chút, nhưng La Tuệ Ninh lại nói Quốc An giám thị bà ta, đây rõ ràng là nghe nhìn lẫn lộn, tạo phiền toái cho chuyện này, với thân phận địa vị của La Tuệ Ninh, chuyện này cho dù làm lớn lên thì chỉ sợ cấp trên cũng không dám nói gì. Lưu Mục Dã biết mình không thể trêu vào người ta, nào dám nhắc tới chuyện điều tra nơi này, cả đám người ủ rũ rời khỏi nơi này, trước khi đi còn ngoan ngoãn xin lỗi La Tuệ Ninh.
Nhóm người này đi rồi, Trần Tuyết lại đóng cửa lại.
La Tuệ Ninh thầm thở dài, thằng ôn Trương Dương này là chuyên gia mang tới phiền phức, không biết hắn vì sao lại đắc tội với đám đặc công Quốc An này. Trần Tuyết và La Tuệ Ninh cùng nhau tới thư phòng, thấy Trương Dương đang rửa sạch vết thương cho Tang Bối Bối.
La Tuệ Ninh nói: "Cô bé này sao rồi?"
Trương Dương nói: "Trúng độc, trên lưỡi dao đâm cô ta có tẩm độc!"
La Tuệ Ninh nói: "những đặc công này tuy rằng bị mẹ đuổi đi, nhưng bọn họ khẳng định sẽ không dừng tay đâu."
Trương Dương nói: "Không sao, con có cách rời khỏi nơi này!" Chính là phía dưới thư phòng của Thiên Trì tiên sinh có một huyệt động, lúc trước Trương Dương và Trần Tuyết chính là ở trong huyệt động phát hiện ra di thể của mấy người Kim Bổ Mậu, sinh tử ấn của Trần Tuyết, đại thừa quyết của Trương Dương đều phát hiện ở đây.
Trần Tuyết đã đoán được suy nghĩ của hắn, nói khẽ: "Mạch nước ngầm đó nhất định có cửa ra khác!"
"Mạch nước ngầm?" La Tuệ Ninh nghe mà có chút hồ đồ.
Lúc này Trương Dương mới nói ra bí mật dưới thư phong cho bà ta, La Tuệ Ninh biết Thiên Trì tiên sinh lâu như vậy nhưng cũng không biết nơi này cất giấu nhiều bí mật như thế. La Tuệ Ninh tuy rằng không sợ gì Quốc An, nhưng bà ta cũng không thể công khai bảo hộ người mà Quốc An muốn bắt.
Sau khi Trần Tuyết giúp Trương Dương rửa sạch vết thương cho Tang Bối Bối, lại đút cho cô ta uống thuốc giải độc.
Tang Bối Bối mí mắt giật giật, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Trương Dương trước mắt, cô ta xưa nay luôn kiên cường không ngờ cũng đỏ mắt.
Trương Dương an ủi cô ta: "Cô yên tâm, không sao đâu."
Tang Bối Bối cắn cắn môi, sắp xếp lại suy nghĩ, lúc này mới kể lại chuyện xảy ra hôm nay từ đầu tới cuối, Tang Bối Bối bị đao dính độc của Chương Bích Quân đâm trúng, Chương Bích Quân dứt khỏi cô ta đã thành công chạy thoát, Quốc An bố trí một vòng vây trên mặt nước, Tang Bối Bối vốn cho rằng mình chắc chắn phải chết, nhìn cô ta nghĩ đến Chương Bích Quân vẫn chưa chết, mình không thể cứ như vậy mà chết vô ích được, chính điều này đã giúp cô ta tiếp tục chống đỡ, cô ta biết Quốc An nhất định sẽ trọng điểm điều tra hạ du, cho nên cô ta ngược dòng bơi tới thượng du, lợi dụng sự yểm hộ của bóng đêm từ một bãi cỏ lau lên bờ, sau đó cô ta trộm một chiếc xe hơi, từ lúc đó, tác dụng của độc tố trong cơ thể của cô ta càng lúc càng mạnh, Tang Bối Bối cũng không biết mình nên đi đâu, trong đầu cô ta là một mảng hỗn loạn, không ngờ lại hồ đồ thế nào chạy đến Hương Sơn biệt viện.
Có một điểm Tang Bối Bối không nói thật, thật ra khi cô ta độc phát, trong đầu óc toàn nghĩ đến Trương Dương, cảm thấy chỉ có Trương Dương mới cho cô ta cảm giác an toàn.
Nghe xong kinh lịch của Tang Bối Bối, La Tuệ Ninh không khỏi nói: "Cô vì sao lại kết thù với Chương Bích Quân?"
Tang Bối Bối nói: "Cô ta giết anh cháu..." Nhớ tới anh trai đã chết, Tang Bối Bối không khỏi nghẹn ngào.
La Tuệ Ninh nhìn thấy cô ta như vậy thì cũng không đành lòng hỏi nữa, lặng lẽ gọi Trương Dương sang một bên, nói khẽ: "Con định làm gì?"
Trương Dương Trương Dương: "Trước tiên giúp cô ta chạy trốn đã, trước mắt Quốc An khẳng định sẽ hoài nghi nơi này, chờ con ra ngoài, con sẽ một mình đi tìm Chương Bích Quân, con em cô ta dựa vào gì mà hoài nghi con!"
La Tuệ Ninh thở dài nói: "Con dính vào phiền phức lớn rồi đó!"
Trương Dương nói: "Các loại dấu hiệu cho thấy, người này rất có thể là nội gian lớn nhất bên trong Quốc An, cô ta sở dĩ nóng lòng muốn loại trừ Tang Bối Bối là vì trên tay Tang Bối Bối nắm giữ một số chứng cớ."
La Tuệ Ninh nói: "Nếu trên tay cô ta quả thực có chứng cớ thì chỉ có một người có thể giúp cô ta lấy lại trong sạch."
Trương Dương nói: "Ai?"
"Tiết lão!"
….
Chương Bích Quân sau khi nghe Lưu Mục Dã nói xong, nói khẽ: "Là tự anh có mắt không tròng, La Tuệ Ninh là ai chứ? Vậy mà anh cũng dám đặc tội!"
"Nhưng Tang Bối Bối chắc đã trốn vào Hương Sơn biệt viện."
"Thế thì sao? La Tuệ Ninh là quyết tâm che giấu."
"Chẳng lẽ cứ để mặc cho Tang Bối Bối bỏ chạy ư?"
Chương Bích Quân cười lạnh nói: "Cô ta cho dù có chạy thì cũng không sống được quá mười hai tiếng đồng hồ, tôi chỉ là muốn tìm hiểu nguồn gốc mà thôi." Dụng ý chân chính của Chương Bích Quân là muốn thông qua đem để ném phiền toái lên đầu Trương Dương, nếu tối nay bắt Tang Bối Bối và Trương Dương hiện hình, như vậy Chương Bích Quân có thể dùng tội phản quốc để khởi tố hai người bọn họ, nhưng sự xuất hiện của La Tuệ Ninh khiến tính toán của cô ta đi toong.
Chương Bích Quân nói: "Bọn họ không thể vĩnh viễn trốn trong đó được, La Tuệ Ninh bảo vệ họ được nhất thời nhưng không thể bảo vệ được họ cả đời, cứ theo dõi chặt căn nhà đó."
Sau khi Chương Bích Quân bố trí xong thì gác điện thoại, cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, Chương Duệ Dung bưng bữa ăn khuya bước vào, trong ánh mắt nhìn cô ta của Chương Bích Quân ánh lên vẻ hiền từ, cô ta phát hiện Chương Duệ Dung ở trong đáy lòng mình thì ra có vị trí quan trọng như vậy, vì nó mình có thể cam tâm từ bỏ cả tính mạng.
Chương Duệ Dung nói: "Cô, cháu làm canh gà mái cho cô này, cô thử đi!"
Chương Bích Quân gật đầu, nhận lấy canh uống mấy ngụm, vốn định bỏ xuống thì Chương Duệ Dung nói: "Nhất định phải uống hết, có lợi cho vết thương của cô đó."
Chương Bích Quân cười cười, uống cạn canh gà, trong lòng ấm áp vô cùng.
Chương Duệ Dung đã nghe nói Chương Bích Quân vì mình mà bí quá hoá liều, liều mình đánh nhau với Tang Bối Bối, môi cô ta giật giật, tựa hồ muốn hỏi gì đó.
Chương Bích Quân nhìn ra ý đồ của cô ta, mỉm cười nói: "Duệ Dung, cháu có phải muốn nói gì không?"
Chương Duệ Dung gật đầu, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Thật ra Tang Bối Bối ngay từ đầu đã không có ý định giết cháu, bom là thật, nhưng thiết bị dẫn nổ hẹn giờ của mà cô ta bố trí chính sẽ giải trừ đúng giờ."
"Đó là bởi vì cô ta còn có một chút lương tâm, biết rằng cháu là người vô tội."
Chương Duệ Dung nói: "Nếu cháu vô tội thì cô ta vì sao muốn bắt cháu!"
Chương Bích Quân nói: "Tang Bối Bối bị cừu hận che mờ hai mắt, cô ta cho rằng cái chết của anh trai có liên quan tới cô, cho nên xuống tay với cháu, cháu là cháu của cô, cô ta lợi dụng quan hệ thân của chúng ta để áp chế cô làm theo ý cô ta..." Chương Bích Quân nhắc tới những lời này thì hiển nhiên không được vững tâm, không trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Chương Duệ Dung.
Chương Duệ Dung nói: "Cháu cũng hiểu cô ta được ít nhiều, bản tính của cô ta vốn không xấu."
"Người tốt hay xấu không phải là có thể phán đoán được từ vẻ bề ngoài."
Chương Duệ Dung nói: "Cô ta nói một số câu rất kỳ quái với cháu, cô ta nói cô là mẹ ruột của cháu!" Chương Duệ Dung mất bao nhiêu cố gắng mới nói ra được những lời này, sau khi nói xong cô ta cũng không khỏi có chút sợ hãi, cúi đầu xuống, cứ như một đứa bé làm sai.
Chương Bích Quân bật cười: "Con bé ngốc, cô cũng hy vọng có một đứa con nghe lời như cháu, kỳ thật có gì phân biệt đâu? Ở trong lòng cô, cháu chính là thân nhân duy nhất, vì cháu cô nguyện ý làm tất cả!"
Mắt Chương Duệ Dung đỏ lên, cô ta cầm tay Chương Bích Quân: "Xin lỗi..."
Chương Bích Quân vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, nói: "Duệ Dung, bất kể bên ngoài đồn đại thế nào thì cũng không thay đổi được tình yêu của cô đối với cháu, cháu là cháu gái của cô, cháu cũng là con gái cô, chẳng có gì phân biệt cả, trải qua chuyện này khiến cô hiểu ra được nhiều điều, cô sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cháu nữa, cháu và Lăng Phong nguyện ý đính hôn cũng tốt, nguyện ý kết hôn cũng được, cô tán thành cả hai tay, điều mà cô có thể làm chỉ là chúc phúc nhiệt tình, thật đó, Duệ Dung, cháu vui vẻ là tốt rồi!"