Tần Thanh cảm giác được bên mình có chút khác thường, cô ngồi dậy, nhìn thấy Trương Dương đang ngồi bên cạnh giường mình, vai hắn hơi rung lên, Tần Thanh vội đến bên hắn, thấy khuôn mặt Trương Dương đẫm đầy nước mắt, Tần Thanh chưa từng thấy Trương Dương như thế: “Trương Dương, sao vậy? xảy ra chuyện gì rồi?”
“Khương Lượng… chết rồi…”
Trái tim Tần Thanh như bị ai đó dùng lực cấu mạnh, cô cuối cùng đã hiểu được tại sao Trương Dương lại đau khổ như vậy, cô ôm lấy Trương Dương vào lòng, để cho mặt hắn áp vào ngực mình, Trương Dương ôm chặt lấy cô: “Anh đứng trừng mắt nhìn cậu ấy rời xa, nhưng, anh… anh lại không giúp được cậu ấy…”
Tần Thanh ôm chặt lấy Trương Dương, dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho hắn, bây giờ cô ấy chỉ có thể dùng cách này để an ủi trái tim đang đau khổ tuyệt vọng của Trương Dương.
Trương Dương nói: “Anh nhất định sẽ tìm ra được hung thủ sát hại cậu ấy.”
Tần Thanh gật gật đầu, dịu dàng nói: “Anh nhất định sẽ làm được.”
Đêm nay chắc chắn rất nhiều người khó mà ngủ được, Kì Sơn ngồi trong phòng sách, sắc mặt rất khó coi, bàn tay đan xen vào nhau, ánh mắt ngẩn ra nhìn về phía bàn.
Vệ sĩ kiêm tài xế của y Ngũ Ca đứng đối diện y, đợi sự sai bảo của Kì Sơn.
Kì Sơn nói: ‘Viên cảnh sát bị chết là người phụ trách án ma túy, là cán bộ đắc lực được điều từ Bình Hải đến.”
Ngũ Ca thấp giọng nói: “Việc này không liên quan đến người của chúng ta, chắc là do người của Bang Tử làm.”
Kì Sơn thở dài nói: “Cuối cùng vẫn xảy ra chuyện, tên khốn kiếp này đã chọc ra một lỗ thủng to bằng trời, Đông Giang sau này sẽ không còn thái bình nữa.”
“Thế hàng của chúng ta phải làm sao?”
Kì Sơn nói: “Tất cả đều phải hủy hết, những công việc liên quan đều phải dừng lại, hắn đang chơi với lửa, nhưng đám lửa này rất có thể sẽ thiêu đốt đến chỗ chúng ta.”
Ngũ Ca nói: “Tại sao lại phải làm ra việc điên rồ là giết cảnh sát như vậy?”
Kì Sơn nói: “Chúng ta rất nguy hiểm Bang Tử là muốn đốt ngọn lửa này lên, mượn lực lượng cảnh sát để thanh trừ toàn bộ thế lực của chúng ta, chúng nếu như lụi bại thì thị trường Đông Giang sẽ trở nên trống không, lúc này hắn sẽ có cơ hội để xân nhập vào.”
Ngũ Ca thở dài: “Thực ra anh cũng sỡm đã chuẩn bị rút lui rồi.”
Kì Sơn nói: “Cuối cùng vẫn chậm một bước, người trong giang hồ, thân bất do kỉ.” y cầm lấy điện thoại của mình, khi chuẩn bị gọi cho ai đó thì đúng lúc có người gọi đến. Kì Sơn nhấc điện thoại, muộn như thế này rồi chắc chắn là có việc gấp, hơn nữa số điện thoại này của y rất ít người biết.
Điện thoại là từ Bàng Thanh Sơn gọi đến: “Tiểu Phong không thấy đâu nữa.”
Kì Sơn nghe thấy em trai mình biến mất, lập tức lo lắng hỏi: “Sao lại không thấy? không phải tôi để nó ở với cậu sao?”
Bàng Thanh Sơn nói: “Tôi không ngờ nó lại trốn mất.”
“Mau đi tìm nó, nhất định phải tìm nó.” Kì Sơn mất đi sự bình tĩnh.
Ngắt điện thoại, Kì Sơn ổm định lại tinh thần một chút mới gọi điện cho Bang Tử.
Bang Tử rõ ràng là còn đang ngái ngủ, y vừa ngáp vừa nói: “Muộn như thế này rồi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Cái án giết cảnh sát của phải là người của cậu làm?”
Bang Tử cười lớn nói: “Tôi chỉ là người buôn bán, sao lại có thể giết người chứ, huống hồ là một viên cảnh sát, anh đừng cho rằng tôi không biết pháp luật nhé.”
Kì Sơn nói: “Cậu có biết là mình đang chơi cái gì không? Cứ như thế này mọi người đều sẽ gặp xui xẻo.”
“Tôi chẳng sao cả. Đông Giang là địa bàn của anh, lại không có ý định để cho người khác bước chân vào.”
Kì Sơn nói: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng có giở trò.”
“Ôi, tôi sợ quá, anh em hai người thật là ghê gớm, đừng uy hiếp tôi, gan tôi nhỏ lắm, không may lại chết người đấy.”
Kì Sơn cảm thấy lời hắn nói như đang ám thị điều gì đó, y tức giận nói: “Đầu tiên thì gây ra chuyện của Th Hà Tự, sau đó lại giết cảnh sát phụ trách án, bây giờ Đông Giang đã bị cậu làm cho nổi phong ba rồi đấy, cậu còn đang muốn làm gì nữa? cùng lắm thì tôi không chơi nữa, nhưng cậu muốn dẫm chân vào cũng không phải dễ dàng gì đâu.
Bang Tử thở dài nói: “Anh đúng là cái đồ chết não, mình không chơi nữa, cũng không cho phép người khác chơi, anh tưởng anh là ai chứ? Thượng đế sao?”
Kì Sơn lạnh lùng nói: “sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn.”
“Lưu manh chính là lưu manh, đừng tưởng rằng đeo thêm một cặp kính, không có việc gì lại ngồi nghe ngạc giao hưởng là có thể gia nhập được giới thượng lưu nhé. Tôi nói cho anh biết, quy tắc không phải do anh định ra, anh lợi dùng nguồn hàng hóa của chúng tôi để mê hoặc phía cảnh sát, hàng bán ra đa phần là của anh, làm cái gì cơ chứ? Nguy hiểm thì đẩy cho chúng tôi, tiền thì các anh nuốt? Giờ tiền các anh đã kiếm đủ lại không muốn chơi nữa à? Mình không chơi lại không để cho người khác chơi? Nằm mơ. Anh phải chăng là muốn bàn điều kiện với tôi? Được, tôi nói cho anh điều kiện, sau này ở địa bàn của anh mỗi tháng phải tăng 5 lần số lượng hàng nhập vào, giá cả tôi chỉ tăng cho anh 30%.”
Kì Sơn cười lạnh lùng nói: “Cưỡng buôn cưỡng bán? Cậu muốn lừa bịp tôi à?”
“Lừa bịp anh là tôi còn coi trọng anh, nếu như không phải nhắm trúng mạng lưới thiêu thụ của anh, anh cho rằng tôi có đủ nhẫn nại chơi với anh sao? Anh hãy suy nghĩ đi.”
Kì Sơn nói: “Không cần phải suy nghĩ, bây giờ tôi trả lời cậu luôn, từ hôm nay trở đi, hàng hóa của cậu một chút tôi cũng không cần, tôi rút lui, tôi không chơi nữa, nhưng người của cậu nếu dám làm việc gì ở Đông Giang, tôi phát hiện ra một sẽ diệt một.”
“Đừng đánh giá quá cao năng lực của mình, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể làm cho anh thanh bại danh liệt.”
“Vậy thì thử xem, xem chúng ta ai rốt cuộc chết trước.” Kì Sơn tức giận dập điện thoại.
Ngũ Ca đứng bên cạnh thấp giọng nói: “đường dây của chúng tôi đã tra ra.”
Kì Sơn gật đầu: “tạm thời bất động, nếu như chúng dám làm bất kì động tác gì thì chúng ta sẽ nhổ gả gốc chúng lên.” …………………. Vinh Bằng Phi nhìn vợ và con trai của Khương Lượng nằm phục bên cạnh thi thể Khương Lượng khóc đau khổ, trong lòng như có lưỡi dao đang cứa, thậm trí y mất đi dũng khí nói lời khuyên giải, y nhớ tới lời trách móc của Trương Dương đối với mình hôm qua, cái chết của Khương Lượng quả thật y có trách nhiệm, nếu không phải y điều Khương Lượng đến Đông Giang phụ trách cái án này thì Khương Lượng sẽ không chết, Khương Lượng không chỉ là thuộc hạ tốt mà còn là người bạn người anh em tốt.
Vinh Bằng Phi mắt đỏ lên rời khỏi nhà xác, mặt trời bên ngoài rất đẹp, nhưng trong lòng Vinh Bằng Phi lại là một màu đen tối, y nhìn thấy Trương Dương ở phía xa.
Trương Dương là người đã đưa người nhà Khương Lượng đến gặp mặt Khương Lượng lần cuối, hắn không bước vào, vì hắn sợ sẽ nhìn thấy hình dáng đã mất đi sức sống của Khương Lượng, mí mắt Trương Dương hơi sưng lên, trong mắt đầy tia máu.
Vinh Bằng Phi chủ động bước tới, thấp giọng nói: “Đến rồi à.” Y biết Trương Dương đang oán trách y trong lòng.
Trương Dương lạnh lùng nhìn Vinh Bằng Phi: “Tìm được hung thủ chưa?”
Vinh Bằng Phi lắc đầu.
“Tôi biết các anh không thể tìm được.” Trương đại quan nhân đầy sự khinh thường nhìn Vinh Bằng Phi.
Nếu như là trước đây, Vinh Bằng Phi nhất định sẽ vì thế mà nổi giận, nhưng bây giờ thì không, y cảm thấy mặt mình đang nóng lên, Trương Dương có tư cách khinh thường bọn họ. Vinh Bằng Phi thấp giọng nói: “Trương Dương, Khương Lượng chết rồi, tôi cũng rất đau lòng, tôi rất hối hận vì đã đưa Khương Lượng tới Đông Giang, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, tôi… tôi không thể thay đổi được.”
Trương Dương nói: “Tìm ra hung thủ, trả lại công bằng cho Khương Lượng, cho gia đình cậu ấy một câu trả lời. “
Vinh Bằng Phi nói: “Tôi thề, cho dù phải lật tung cả Đông Giang lên tôi cũng phải tìm ra hung thủ giết người.”
Trương Dương nói: “Tìm được hãy nói.”
Từ xa có mấy viên cảnh sát bước tới chỗ Vinh Bằng Phi, hóa ra đó hữu hảo lúc sinh thời của Khương Lượng: Đỗ Vũ Phong, Tần Bạch, Trình Diệm Đông.
Bọn họ đến trước mặt Vinh Bằng Phi chủ động yêu cầu nói: “Vinh sở, hãy để chúng tôi gia nhập tổ chuyên án.”
Vinh Bằng Phi lắc lắc đầu, y đã mất đi Khương Lượng, việc này đã trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng y, y không thể làm ra chuyện tương tự như thế được, không cho phép có thêm bất kì bi kịch nào xảy ra, Vinh Bằng Phi thấp giọng nói: “Tôi sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ, tôi lấy huy hiệu cảnh sát ra để thề.”
Vợ của Khương Lượng đau khổ ngất đi mấy lần, bạn bè thân thiết đi cùng đã đỡ cô ấy vào trong xe nghỉ.
Vinh Bằng Phi gọi con trai Khương Lượng Khương Tử Hàm đến bên cạnh, trước mặt mọi người nói: “Từ giờ về sau Tử Hàm chính là con trai tôi, tôi sẽ thay Khương Lượng gánh vác trách nhiệm làm cha.”
Khương Tử Hàm đẫm nước mắt, cắn môi nói: “Cháu chỉ có một người cha.”
Vinh Bằng Phi nhìn Khương Tử Hàm đang đau khổ, trong lòng cũng đau khong kém.
Viên cảnh sát được Khương Lượng cứu sống ngay trước mũi súng là Lưu Phong cũng bước đến, gã muốn nói với Khương Tử Hàm mấy câu, nhưng Khương Tử không cho gã cơ hội đó mà cúi đầu đi ra xe.
Lưu Phong vốn định bước tới, lại bị Trương Dương giữ lại, vì đã có kinh nghiệm bị Trương Dương đánh đau hôm qua mà Lưu Phong khi nhìn thấy Trương Dương không khỏi có chút sợ hãi, trong mắt lộ ra sự hoảng hốt, Trương đại quan nhân hôm nay đã bình tĩnh lại, nhìn vào Lưu Phong với khuôn mặt thâm tím, lúc này mới cảm thấy hôm qua mình ra tay hơi nặng. Hắn thấp giọng nói: “Hãy để đứa trẻ bình tĩnh một lát.”
Lưu Phong gật gật đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Trương Dương nói: “Anh không có lỗi gì với tôi.”