Trương Dương đáp: "Láo, tôi đâu có đắc ý? Cha Yên Nhiên làm bí thư tỉnh ủy, chứ có phải tôi làm bí thư tỉnh ủy đâu, có gì mà đắc ý chứ?"
Đinh Triệu Dũng nói: "Tôi thấy cậu nên đắc ý mới phải? Yên Nhiên nghe cậu, cha Yên Nhiên nghe lời con gái, vậy nên hẳn là bí thư Tống sẽ nghe lời cậu."
Trần Thiệu Bân nói: "Cái logic chết tiệt gì thế, cậu nghe lời Triệu Tĩnh, cha mẹ cậu nghe lời cậu, như thế có phải là sau này cha mẹ cậu đều phải nghe theo Triệu Tĩnh à?"
Đinh Triệu Dũng mặt đỏ bừng, tên Trần Thiệu Bân này quá là thâm, bình nào chưa mở nắp là y nhắc tới bình đó, Triệu Dũng ho hắng vài tiếng rồi nghẹn không nói được ra lời, chuyện hôn sự của gã và Triệu Tĩnh đến giờ vẫn chưa được sự đồng ý của gia đình.
Trương Dương trợn mắt nhìn Trần Thiệu Bân, ý trách cái tên ăn nói lung tung này.
Trần Thiệu Bân cũng biết mình nói quá lời, ngượng ngùng cười: "Anh em chúng ta uống nào, tất cả vì tôi đại nạn không chết, tôi Nam Phách Thiên lại trở về rồi!"
Mấy người cùng nâng ly.
Lương Thành Long chưa uống hết ly rượu của mình đã thấy hơi say, y đặt lu rượu xuống: "Các cậu uống đi, tôi phải đi giải quyết cái đã."
Trương Dương nói: "Đi với!"
Hai người bá vai cùng đi ra, ánh đèn quán ba xung quanh vàng đỏ mờ ảo, phía trên sân khấu ban nhạc rock đang gào hét dữ dội bài "Tư dung vô địa" của ban nhạc Hắc Báo, Lương Thành Long bá vai Trương Dương nói: "Cuối tuần có rảnh không? Tôi định tới hồ Thanh Bình câu cá, anh mời giúp bí thư Tống đi cùng." Ý của gã là muốn nhờ Trương Dương giúp làm thân cho gã với Tống Hoài Minh.
Trương Dương nói: "Thôi, gần đây thế sự còn chư bình ổn, đợi một thời gian nữa rồi tính."
Lương Thành Long gật đầu, Trương Dương nhìn xa thấy có một bóng người quen thuộc đang ngồi uống rượu gần quầy bar, hóa ra là bạn tốt của hắn Khương Lượng.
Khương Lượng lúc đó cũng nhìn thấy Trương Dương, Trương Dương định qua chào gã nhưng gã đã dùng ánh mắt của mình ngăn hắn lại. Trương Dương lập tức hiểu ra, Khương Lượng thường rất ít khi lui tới những nơi như này, gã có lẽ tới đây vì nhiệm vụ, Trương Dương cười, bỏ qua ý định vừa rồi mà tiếp tục đi cùng với Lương Thành Long vào toilet.
Lương Thành Long hơi có men rượu vừa đi vào toilet vừa lẩm bẩm: "Sau chuyện của Kiều Bằng Cử, ngày tháng của chúng ta sẽ không dễ thở nữa, thời gian gần đây, bất kể là anh có làm ăn chính đáng hay không, người khác đều muốn đổ cái tội ăn của công chuộc lợi bản thân lên đầu anh, cho rằng tất cả chúng tôi có thể thành công như vậy toàn là do dựa dẫm vào quan hệ."
Trương Dương cười: "Cũng là vì thời gian gần đây thôi, đợi mưa gió qua đi, sẽ chẳng an còn nhớ tới chuyện này đâu."
Lương Thành Long nói: "Tuy nói là như vậy, nhưng ngày tháng gần đây sống không dễ chịu chút nào."
Trương Dương nói: "Cậu dám khẳng định là sự nghiệp của cậu đạt được thành công như vậy, không hề có liên quan chút gì tới bối cảnh của cậu không?"
Lương Thành Long nói: "Có quan hệ mà không dùng, thì không phải là ngu như#$#%$ sao? Trương Dương cậu nến như không có bối cảnh, trẻ như vậy sao có thể làm tới chức cán bộ cấp sở được? Thằng trọc thì đừng có cười hòa thượng, chó chê mèo lắm lông, chúng ta đừng có ai chê ai cả!"
Trương Dương đáp: "Tôi không giống cậu, tôi vì nhân dân phục vụ, còn cậu tư lợi bản thân, chuyên kiếm trác tiền từ túi người khác thành của mình."
Lương Thành Long kéo quần lên, không nhịn được mà nấc một cái, đúng lúc đó gã dường như nghe thấy tiếng ồm nào gì bên ngoài.
Trương Dương cũng nghe thấy, hắn và Lương Thành Long quay lại nhìn nhau.
Lương Thành Long hỏi: "Tiếng gì vậy? " bên ngoài truyền đến tiếng động chói tai.
Trương Dương nói: "Tiếng súng! Lúc nói, hắn đã lao vụt ra khỏi cửa toilet.
Trong quán bar khung cảnh hỗn loạn, tiếng la hét, ân thanh chói tai ầm ĩ hàng loạt, công tắc điện bị người ta dập xuống, hiện trường giờ tối om như mực, đến mức không nhìn thấy gì. Tình trạng này kéo dài khoảng một phút, cầu dao lại được bật trở lại, đèn điện lại phát sáng.
Nhưng lập tức theo đó là tiếng kêu ầm ĩ.
Trương Dương chen về phía có âm thanh ầm ĩ, thì thấy Khương Lượng nằm gục giữa nền quán bar, người gã xung quanh là đám máu tươi đỏ au, bên cạnh có một gã thanh niên măt trắng bệch ôm lấy cánh tay của Khương Lượng: "Đội trưởng Khương...anh nhất định phải kiên trì...cố lên.."
Lòng Trương Dương nhất thời trầm xuống, hắn bước nhanh về phía trước, một phát tách hẳn đám người đang chắn trước mặt ra, hắn đến bên cạnh Khương Lượng, dùng tay điểm hết bát đạo trên người gã, lúc này Trương Dương mới nhìn thấy vết đạn trên trán và trên ngực Khương Lượng.
Khương Lượng nhìn hắn, dường như muốn nói điều gì nhưng không thể nói nên lời, khóe môi mỉn cười một cách kì quái.
Trương đại quan nhân trong lòng đau xót như bị đâm một mũi dao, mắt đỏ lên: "Anh Khương, anh không sao đâu, yên tâm đi, anh sẽ không sao cả...."
Người thanh niên trẻ tuổi kia giọng run run: "Anh là..."
Trương Dương giân dữ hét: "Cái đ%^%^ gì bố mày, đi gọi cấp cứu mau. Mau đi goi xe cấp cứu!"
Lương Thành Long và Đinh Triệu Dũng nghe thấy động tĩnh cũng vội ra ngoài xem thì thấy Trương Dương đang ôm Khương Lương một thân đầy máu, họ bước vội ra ngoài, nhưng chưa đi được vìa bước, cánh tay của Khương Lượng bán trên người Trương Dương đã buôn thõng xuống, cứ lắc mãi theo bước đi của hắn.
Trần Thiệu Bân bước đến cản Trương Dương: "Trương Dương, anh ta chết rồi, đã chết rồi!"
Trương Dương giận dữ: "Tránh ra!"
Trần Thiệu Bân định nói gì đó, nhưng bị Trương Dương đá một cước lăn trên nền đấp.
Trương Dương ôm lấy Khương Lượng lao ra cửa, bên ngoài có tiếng xe cứu hộ vang dần tới, nhận được thông báo cấp cứu, đội cấp cứu vội vàng đến hiện trường, họ nhận lấy Khương Lượng từ tay Trương Dương, đặt gã lên cáng, nhưng Khương Lượng bị trúng hai phát đạn vào yếu điểm, là vết đạn đoạt mạng, một trúng vào giữa trán, một lại trung ngực, dù có là thần tiên cũng không thể cứu được sinh mạng của gã.
Nhìn khuôn mặt của Khương Lượng bị che phủ bởi tấm khăn trắng, hai đầu gối của Trương Dương mền nhũn, hắn quỳ gục xuống đất, hắn không biết vận mênh tại sao lại tàn nhẫn như vậy, sao lại để hắn phải tận mắt chứng kiến sự ra đi của bạn mình, Lương Thành Long, Viên Ba, Đinh Triệu Dũng và Trần Thiệu Bân đều vây quanh Trương Dương. Từng người đầy bi thương nhìn hắn, họ không quen Khương Lượng nhưng họ biết tình bằng hữu nhiều năm của hai người này. Tận mắt chứng kiến sự ra đi của ban bè, không làm gì được, đây thực là nỗi đau khổ không tả.
Tên cảnh sát trẻ kia vừa khóc vừa kể, khi tên sát thủ ké cò bắn, chính Khương Lượng đã cứu gã đẩy gã sang một bên, vì gã mà anh dũng hy sinh.
Trương Dương cắn chặt môi, đột nhiên đứng lên, hắn đi về phía tên cảnh sát, một tât nhấc bổng cổ áo của gã lên. Mọi người xung quanh đều ngăn Trương Dương lại, hắn vùng hất tất cả ra, đánh tên cảnh sát kia rơi rụng xuống nền đất: "Đồ ăn hại, là mày làm liên lụy đến anh ấy."
Tên cảnh sát kia bị Trương Dương đánh cho một quyền, máu mũi chảy dòng dòng, chỉ biết ngồi dưới đất mà khóc lóc. Trương Dương định tiến lên tiếp tục nhưng Trần Thiệu Bân là Lương Thành Long giữ lấy, Trần Thiệu Bân nói: "Trương Dương, tỉnh lại đi, cậu tỉnh lại đi."
Mộ chiếc xe cảnh sát dừng ở bê ngoài, phó cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi mặt mày xanh mét đi vào, khóe mắt đỏ au, ông cắn chặt môi, như thế càng làm cho vẻ mặt ông trở nên cứng đờ hơn, Vinh Bằng Phi đi tới chỗ di thể của Khương Lượng, ông mở khăn che mặt ra, lúc nhìn thấy vết đạn trên chán của Khương Lượng, ông không thể nào kìm nén được tình cảm của mình, nước mắt chảy ra dòng dòng, ông lấy tay phải chắn dòng nước mắt đang trào ra, đang cố gắng kìm nén cảm xúc, thì thuộc hạ của ông báo cáo: "Cục trưởng Vinh, tên lưu manh có súng, mục tiêu mà hắn muốn nhằm bắn là Lưu Phong, đội trưởng Khương trong lúc nguy cấp đã lao lên chắn cho Lưu Phong một phát đạn, phát này xuyên thẳng vào ngực của đội trưởng, sau đó tên tội phạm tiếp tục bắn viên đạn thứ hai."
Vinh Bằng Phi kéo tấm khăn xuống bên dưới một chút nữa, nhìn thấy ngực của Khương Lượng đầy máu, tay ông run run che tấm khăn lại, ông cởi bỏ mũ đồng phục của mình, cong người cúi chào di thể của Khương Lượng một cái.
Trương Dương lạnh lùng nhìn rồi bước về phía Vinh Bằng Phi, tuy hắn nhận thấy nỗi đau xót của gã cũng không kém gì mình nhưng hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua. Vinh Bằng Phi trầm giọng nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Trương Dương nói: "Ông hài lòng chứ?"
Vinh Bằng Phi nói: "Tôi không ngờ tới, tôi thật sự không ngờ rằng..."
Trương Dương nói tiếp: "Khương Tử Hàm mới đang học lớp sáu, mẹ nó còn đang đi dạy ở Giang thành, ông hãy đi giải thích với họ, nói với họ, con trai đã chẳng còn cha nữa, vợ sẽ vĩnh viễn mất đi người chồng, ông hãy đi mà nói với họ!"
Vinh Bằng Phi lớn tiếng: "Cậu cho rằng tôi muốn chuyện này xảy ra sao?"
Trương Dương phẫn nộ: "Ông không muốn, ông nói nghe thật nhẹ nhàng, tại sao ông lại phái Khương Lương đến Đông Giang?"
Vinh Bằng Phi nói: "Là một cảnh sát, có nhiều lúc chúng tôi không có sự lựa chọn."
Trương Dương nói: "Hờ, các ông có thể chọn lựa những biện pháp che giấu bảo ệ tốt hơn cho mình, vì sao lại phái một tên gà mờ đi cùng Khương Lượng? Nếu không phải là để cứu hắn gi thì sao Khương Lượng có thể chết được chứ?"
Vinh Bằng Phi mặt đầy đau xót: "Tôi không biết, hành động lần này tôi vốn không...."
Trương Dương lại nói: "Tôi không biết cũng không muốn quan tâm với phương pháp làm việc của cảnh sát các ông, nhưng tối này tôi đã mất đi một người bạn quan trọn nhất, cục trưởng Vinh, Khương Lượng là do ông điều tới Đông Giang, ông phải chịu trách nhiệm về cái chết của anh ấy, các ông có bắt được hung thủ hay không là việc của các ông, nhưng tôi nói cho ông biết, ai hại chết Khương Lượng, tôi sẽ bắt hắn phải chịu thống khổ gấp mười lần."
Cậu đừng có làm càn!" Vinh Bằng Cả nhắc nhở Trương Dương.
Trương Dương lạnh lùng cười: "Ông vĩnh viễn không thể thấu hiểu, trơ mắt nhìn người bạn liều chết đi trước mặt mình đâu, đó là nỗi đau xót bất lực đáng kiếp nhất!"