Trương Dương lúc này mới nói việc mình cá cược với Vũ Ý, cười tủm tỉm: "Nói ra cũng phải cảm ơn em, nếu không có em giúp đỡ, nhanh chóng kí kết hợp đồng công viên đó thì anh đã thua vụ cá cược này rồi."
Tiết Vĩ Đồng nói: "Nếu không phải vì mừng thọ ông nội, em đã sớm qua rồi."
Trương Dương nói: "Ông sức khỏe vẫn tốt chứ? Đúng rồi, lần mừng thọ này, cô cậu có về không?"
Tiết Vĩ Đồng gật đầu: "Có về, quên mất thông báo cho anh một tin tốt."
Trương Dương hỏi: "Tin tốt gì? Không phải là cô em có thai chứ?"
Lần này đến lượt Tiết Vĩ Đồng ngạc nhiên, cô kinh ngạc mở to hai mắt: "Thần kì thế, sao anh lại biết?"
Trương đại quan nhân trong lòng hoan hỉ, thầm nghĩ mình không biết thì còn ai biết vào đây? Lúc then chốt như gỗ héo gặp mùa xuân, nếu không phải vì mình cho hắn nghịch thiên đơn, giúp hắn chữa khỏi thất quyền tổn thương kinh mạch thì làm sao Tiết Anh Hồng có thể mang thai được đây? Nhưng những việc như vậy hắn sẽ không nói cho cô biết, cười tủm tỉm nói: "Anh đoán thế, không ngờ lại đoán trúng."
Tiết Vĩ Đồng cười: "Cô em và dượng rất vui mừng, bây giờ ông nội cũng không cho cô về Tây Tạng nữa, bắt cô phải ở Kinh thành để dưỡng thai. Cả nhà em đều coi cô ấy như bảo bối."
Trương Dương cười ầm lên, Tiết Anh Hồng kết hôn bao nhiêu năm như vậy mãi mới có thai, cũng không tránh khỏi cả nhà họ Tiết lại lo lắng như vậy, hắn cười nói: "Vậy dượng em thì sao? Cũng ở lại Kinh thành chứ?"
Tiết Vĩ Đồng lắc đầu: "Dượng vừa được thăng chức lên phó chính ủy quân khu, chắc phải quay về."
Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn lập tức nhớ đến hai cha con Hùng Ân Bân trước đây từng đắc tội với họ, lẽ nào nhà họ Tiết thực sự nhân cơ hội lần trước để ép buộc Hùng Ân Bân phải nhường lại vị trí của mình? Trương đại quan nhân thầm than vãn cái sự phức tạp rối ren trong cuộc tranh đấu cao tầng này, chả trách lần trước Tiết Anh Hồng cứ xoay quanh chuyện Hùng Bỉnh Khôn không chịu buông tha, mấy lần cho dù Hùng Ân Bân là phó chính ủy quân khu, Tiết Anh Hồng cũng không giữ thể diện cho gã. Xem ra từ lần đó, Tiết Anh Hồng đã nhận thấy lần này là cơ hội hiếm có, nhân cơ hội ép buộc Hùng Ân Bân nhường đường, bắt gã phải nhường lại chức vị cho chồng mình. Trương Dương lại nghĩ đến những lời nói của Văn Hạo Nam trước đó, quả nhiên, nhà họ Tiết không hề đơn giản, chỉ là một cô em kết nghĩa mà biểu hiện ở Lạp Tát cũng đã có thái độ khách thường, nói không chừng cô ta đã sớm suy xét sự việc, cho nên nhân cơ hội làm ầm ĩ chuyện lên, có lẽ lúc ấy chỉ có mình mình là không hiểu rõ bản chất của sự việc.
Tiết Vĩ Đồng ngắt một cành lau bồ vi bên hồ Thu Hà, rồi ném xuống phía giữa hồ, gió thổi cơn nhè nhè, cành bông lau bị gió thổi đong đưa rơi xuông chân.
Trương Dương nhặt cành lau lên, cũng nén theo cô ra phía hồ, nhưng cành lau bị ném vút như tên bắn, bay một mạch mấy chục thước rồi mới rơi xuống mặt hồ, Tiết Vĩ Đồng nhìn thấy vậy líu lưỡi không thôi: "Anh làm thế nào vậy?"
Trương đại quan nhân cười: "Thuận thế mà làm, nắm rõ quy luật tự nhiên, mọi thứ đều trở nên đơn giản." Gần đây hắn quyết tâm luyện đại thừa tuyệt cần, tiến bộ võ công có thể nói là tiến triển cực nhanh, bây giờ cho dù Văn Linh ở vào thời xung sức có qua đây báo thù Trương Dương, hắn hoàn toàn tự tin có thể thắng được kẻ thù.
Tiết Vĩ Đồng lại ngắt một cành lau, Trương Dương cười lắc đầu, quả nhiên vẫn thế. Lần ném này của Tiết Vĩ Đồng cũng không thành công, cô nói: "Á! Anh ba, anh thật lợi hại quá, anh phải dạy em chiêu này đấy!"
Trương đại quan nhân cười ha ha: "Cái này đáng kể gì chứ? Chiêu một cành vượt sông anh cũng làm được, em có muốn học không?"
Tiết Vĩ Đồng gật đầu.
Trương Dương cười: "Một cành vượt sông cái này là động tác cực kì khó làm chỉ có Đạt Ma mới có thể làm được, nếu anh mà giỏi như vậy thì đã không làm mấy chức phó chủ nhiệm quản hội ủy gì gì này rồi, khéo đã sớm lên thiếu lâm tự làm phương trượng!" Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Lên thiếu lâm tự làm phương trượng thì làm gì có phong cách cán bộ nhà nước như này chứ!" Trương Dương đáp: "Thời đại không giống nhau nữa, bây giờ thử lấy phương trượng ra so với cán bộ nhà nước không chừng khó mà so sánh được ai uy phong hơn đâu!" Lúc hai người cười đùa nhìn thấy bóng một người già đi tới từ phía mặt trời, ánh chiều tà chiếu lên xung quanh người ông những quầng sáng nâu vàng, hóa ra là Cố Doãn Tri đang đi câu về.
Trương Dương vội vàng nghênh đón: "Cha!" Trương Dương vẫn luôn gọi ông như thế từ lúc Cố Giai Đồng mất. Tuy nhiên Cố Doãn Tri cũng đã khéo léo nói với Trương Dương không cần phải tiếp tục xưng hô như vậy. Ông không muốn chuyện của con gái mình trở thành gánh nặng cả đời không dứt bỏ được cho Trương Dương.
Cố Doãn Tri cười đáp: "Trương Dương, sau anh lại có mặt ở hồ Thu Hà?"
Trương Dương chỉ về phía sau lưng, Tiết Vĩ Đồng nhanh chân bước tới, cô cười nói: "Bác Cố!" Cố Doãn Tri hơi ngẩn ra, ông không biết Tiết Vĩ Đồng.
Trương Dương định giới thiệu Tiết Vĩ Đồng với Cố Doãn Tri, nhưng khi nghe cô xưng hô thân mật như vậy, hắn ý thức được Tiết Vĩ Đồng chắc đã biết Cố Doãn Tri, nhưng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Cố Doãn Tri, hẳn là không nhận ra Tiết Vĩ Đồng là ai.
Tiết Vĩ Đồng cười đáp: "Bác Cố, bác không nhận ra cháu sao? Cháu là con gái của Tiết Thế Luân!"
Cố Doãn Tri lúc này mới nhớ ra, vui mừng nói:" Cháu là Đồng Đồng phải không! Lần trước ta gặp cháu vẫn chỉ là một cô học sinh đeo cặp nho nhỏ, sao đột nhiên lại lớn như vậy rồi!"
Tiết Vĩ Đồng cười: "Mười tám tuổi là lớn nhanh như thổi, cháu tốt nghiệp trung học xong là đi học ở đia học HoongKong, sau đó đi học mấy năm ở đại học Cambridge Anh quốc. Lâu lắm không gặp đương nhiên là bác không nhớ rồi ạ."
Cố Doãn Tri và Tiết Thế Luân cha của Tiết Vĩ Đồng là chỗ quen biết nhiều năm, quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt. Tuy nhiên trong chốn chính trị Cố Doãn Tri không bao giờ kéo bè kết phái, đây cũng là nguyên nhân mà ông chỉ dừng lại ở chức tỉnh ủy Bình Hải trong cả chặng đường hoan lộ của mình. Cố Doãn Tri thở dài nói: "Đã mười mấy năm rồi, còn nhớ lần đó ta đến nhà cháu chắc cũng đã là chuyện của mười năm trước."
Tiết Vĩ Đồng liên tục gật đầu: "Năm hổ, khoảng bát lục suất, lúc đó là mùng 7, là sinh nhật cháu, bác Bá còn tặng cho cháu một chiếc bánh sinh nhật."
Cố Doãn Tri cười: "Cháu nhớ rõ thật." Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Đương nhiên ạ, hôm đó cháu nghịch ngợm gây họa, may mà có bác Cố đến cháu mới thoát được kiếp nạn đó. Nếu không cha cháu đã treo cháu lên rồi." Cố Doãn Tri cười vui vẻ, ông đưa sọt cá câu được cho Trương Dương: "Đi! Về nhà ta ăn cơm!"
Trương Dương nhìn sọt cá,bên trong có ba con cá nhỏ, xem ra hôm nay Cố Doãn Tri cũng không câu được mấy, hắn không khỏi nói: "Cha, ca con cá bé này nấu không đủ ăn đâu!"
Cố Doãn Tri đáp: "Ở nhà có đồ ăn ngon nữa!" Trương Dương và tiết Vĩ Đồng đi cùng Cố Doãn Tri về nhà, chưa đi vào đến của đã ngửi thấy mùi thơm phức, Trương đại quan nhân hít hít mùi liền liên tưởng ngay đến vài thứ, thốt lên: "Phật khiêu tường! Dưỡng Dưỡng đã về rồi!"
Cố Doãn Tri cười gật đầu: "Mũi anh thính đấy!" Lúc họ đi vào khuôn viên nhà, Cố Dưỡng Dưỡng cũng cùng lúc đi ra từ nhà bếp, cô dùng một chiếc khăn lụa màu vàng buộc lên đầu, đôi lông mày mỏng manh trên khuôn mặt càng làm nổi bật đôi mắt trong veo như nước. Cô đứng thẳng ánh trời chiều giống như một bông hoa sơn trà xinh đẹp vậy. Khi nhìn thấy bóng dáng Trương Dương, đôi mắt cô rạng ngời hẳn lên.
Với ánh mắt nhìn sắc bén, Cố Doãn Tri lập tức nhận ra vài điều từ biểu hiện của cô con gái, chỉ có người cha mới hiểu rõ lòng con gái mình, Cố Doãn Tri hiểu rõ tâm tư con gái mình, ông bất giác có chút lo lắng.
Cố Dưỡng Dưỡng hiển nhiên che dấu sự quan tâm của mình với Trương Dương trước mặt cha, cô cười tươi đón chào Tiết Vĩ Đồng: "Chị Đồng Đồng cũng đến ạ!"
Tiết Vĩ Đồng cười đáp: "Dưỡng Dưỡng, hóa ra em cũng ở nhà." Hai người cũng chỉ quen biết nhau ở cuộc hội tụ thái tử tại Kinh thành.
Cố Doãn Tri nói: "Dưỡng Dưỡng đã chuẩn bị xong món Phật khiêu tường chưa?"
Cố Dưỡng Dưỡng đáp: "Xong rồi ạ, để con làm thêm vài món nữa, cha và anh rể cứ uống rượu trước đi ạ." Tiết Vĩ Đồng cũng không biết quan hệ của Trương Dương với nhà họ Cố, nghe thấy Dưỡng Dưỡng gọi hắn là anh rể, rồi hắn gọi Cố Doãn Tri là cha. Trong đầu càng mơ hồ khó hiểu, cô đi giúp Cố Dưỡng Dưỡng nấu ăn.
Cố Doãn Tri và Trương Dương đi vào phòng ăn, ông đi tới tủ rượu lấy ra một bình ngũ lương, Trương Dương nói: "Cha, cha vẫn còn giữ nhiều thứ đấy chứ!" Cố Doãn Tri điềm nhiên cười: "Vừa rồi Hạ Bá Đạt có tới thăm ta, còn mang đến hai thùng ngũ lương, ta bình thường cũng ít khi uống."
Trương Dương đón lấy bình rượu đặt xuống bàn: "Thị trưởng Hạ dạo này thế nào ạ?
Cố Doãn Tri nói: "Còn thế nào nữa? Ông ta cũng đã đi đến đoạn cuối trên con đường quan lộ rồi, làm bí thư lâu quá cũng không phải việc tốt gì, làm việc mà do dự thiếu thiếu quyết đoán."
Lúc Trương Dương làm việc ở Nam Tích đã từng tiếp xúc qua với Hạ Bá Đạt, đương nhiên biết rõ khuyết điểm của Hạ Bá Đạt, hắn mỉn cười, tuy nhiên Hạ Bá Đạt con người này năng lực có hạn nhưng lại rất trung thành với Cố Doãn Tri, hắn nghĩ trước mặt Cố Doãn Tri không nên bình luận gì vẫn là tốt nhất.
Cố Dưỡng Dưỡng và Tiết Vĩ Đồng bưng bốn đĩa rau trộn đến, nhìn qua sự bày biện và cách cắt tỉa thức ăn trên đĩa cũng đủ biết tay nghề nấu ăn của Cố Dưỡng Dưỡng đã tiến bộ hơn nhiều.