Trương Dương thở dài nói: “con người sống thật là mệt, đặc biết là cái đám gọi là quan như chúng ta, tại sao lại cứ phải giả tạp như thế?”
Lưu Nhạn Hồng nói: “cậu nói ai giả tạo?”
Trương Dương cười nói: “tôi không dám nói chị, chị là một Lưu sở trưởng dám yêu dám hận, đúng rồi, gần đấy cáo tên bí thư Ngô đó còn đến làm phiền chị không?”
Lưu Nhạn Hồng trơn tròn mắt tức giận: “Tên tiểu tử này, việc của tôi đến lượt cậu quản sao? Mau cút đi cho tôi.”
Trương đại quan nhân cười lớn ha ha, hắn đứng dậy nói: “Chị Lưu, thực ra cái tên bí thư Ngô đó không xứng với chị, chị ở cấp bậc này ít ra cũng nên tìm một tỉnh bộ..” Trương đại qquan nhân là lấy nhạc phụ tương lai Tống Hoài Minh ra làm tiêu chuẩn, Lưu Nhạn Hồng luôn yêu thầm Tống Hoài Minh, cho dù hai bọn họ không thể có kết quả gì, cũng không đến lượt cái tên tiểu nhân đê tiện Ngô Minh đó.
Lưu Nhạn Hồng cầm quyển sổ trong tay đập về phía Trương Dương, cười mắng: “cút ngay.” ……………………
Trương Dương đã hẹn với Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã đi họp vài ngày ở Đông Giang, chiều nay sẽ đến Đông thành, vết bỏng ở chân của Tô Viên Viên đã khỏi, cô cũng quyết định đi cùng Đỗ Thiên Dã về Giang thành để nghỉ ngơi một thời gian, chuyện ở nhà khách Tuệ Nguyên vẫn còn gây ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
Trương Dương tiễn chân Đỗ Thiên Dã ở lầu Vọng Giang, không thấy Tô Viên Viên đi cùng, hắn ngạc nhiên hỏi: "Tô Viên Viên đâu? Không phải là nói sẽ đi cùng anh sao?"
Đỗ Thiên Dã cười: "Cô ấy đến nhà khách Tuệ Nguyên lấy đồ đạc, sau đó tiện đường đi nhờ xe tôi về Giang thành."
Trương Dương gật đầu: "Hai vợ chồng cứ thế trả lại nhà nhỉ!"
Đỗ Thiên Dã trừng mắt nhìn hắn: "Miệng thối chẳng bao giờ nói ra được lời nào tử tế, lời đồn đại nhảm nhí đều từ mồn những người như cậu mà ra cả."
Trương Dương đáp: "Thực ra Tô Viên Viên cũng được, xinh đẹp lại nết na, hai người trai tài gái sắc, cực kì xứng đôi!" Trương đại quan nhân vẫn tranh thủ tác hợp cho hai người Đỗ Thiên Dã và Tô Viên Viên.
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi nhớ trước đây cậu không thích cô ấy cơ mà? Sao giờ lại đột nhiên thay đổi thái độ rồi?"
Trương Dương cười đáp: "Con người cũng dễ thay đổi mà, trước đây tôi cho rằng cô ấy định lừa cậu nhưng sau đó mới biết cô ấy có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, sau mấy chuyện xảy ra tôi phát hiện Tô Viện là người con gái lương thiện trong sáng. Điều quan trọng là người ta thật lòng, tôi nói này anh Đỗ, người ngoài cuộc mới có thể nhìn thấy rõ vấn đề, anh đừng có phúc mà không biết đường hưởng, tôi lại nhìn thấy rõ ràng, hạnh phúc cả đời anh chính là được ở cạnh Tô Viên Viên đó."
Đỗ Thiên Dã đáp: "Thằng ranh cậu không đi làm nghề mai mối thật là phí quá đấy."
Trương Dương nói: "Để tôi suy nghĩ đã, có lẽ chán việc làm quan chức, tôi sẽ mở một trung tâm giới thiệu mai mối, anh nói xem, nếu tôi đi làm nghề này, chắc là người khác hết đường làm ăn luôn nhỉ?"
Đỗ Thiên Dã cười, cầm chén rượu lên uống cạn: "Tôi đã hơn 40 rồi, còn người ta mới hai mấy tuổi."
Trương Dương nói: "Tuổi tác không thành vấn đề, trên đời này thiếu gì trâu già gặm cỏ non, cũng không chỉ có mình anh."
Đỗ Thiên Dã cười mắng: "Cái miệng cậu đúng là không có đạo đức!"
Trương Dương nói: "Thực ra anh cũng chỉ vừa 40 tuổi, Tố Viện Viện cũng 26 rồi, khoảng cách tuổi này cũng không đáng kể."
Đỗ Thiên Dã không nói gì, gã nhìn ra phía ngoài cửa sổ ngắm cảnh Giang thành.
Trương Dương nói tiếp: "Anh dám khẳng định là mình không có tình cảm gì với Tô Viên Viên không? Lần này cô ấy gặp phiền toái, anh lại bị kích động đến như vậy. Vì cô ấy mà chạy đi chạy lại, chuyện Trung kỉ ủy có phải là do anh gây ra? Kết quả là tôi phải chịu oan giúp anh, mọi người đều nghĩ việc Lưu Hiểu Trung là do tôi làm, chứ kì thực kẻ động thủ là người khác."
Đỗ Thiên Dã nói: "Lưu Hiểu Trung bản thân hắn có vấn đề, hắn thất thế cũng là đương nhiên, chứ không phải tôi báo thù hắn."
Trương Dương nói: "Đó là vì trong lòng anh vẫn lo lắng cho cô ấy." Trương Dương tuy không nói rõ cô ấy là ai nhưng Đỗ Thiên Dã biết hắn đang nói đến Văn Linh.
Đỗ Thiên Dã lấy bình rượu rót đầ chén, nhỏ giọng nói: "Qua nhiều năm như vậy rồi, giữa tôi và cô ấy đã hoàn toàn cắt đứt, thật đấy, Văn Linh trước đây trong lòng tôi đã chết rồi. Đối với tôi cô ấy bây giờ chỉ là một người xa lạ."
"Vậy anh còn băn khoăn gì nữa?"
Đỗ Thiên Dã đáp: "Đưa ra quyết định không hề dễ dàng chút nào, Trương Dương, thái độ của tôi về chuyện tình cảm không giống với cậu, có lẽ tôi cần một khoảng thời gian mới có thể thích ứng."
Trương Dương gật đầu: "Anh Đỗ, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, cả ngày sống trong hồi ức chỉ làm anh thêm đau khổ thôi."
Đỗ Thiên Dã cầm chén rượu lên cười: "Dù sao đi nữa, tôi cũng cảm ơn cậu, là bằng hữu, cậu chưa từng làm cho tôi thất vọng bao giờ." Câu này cũng là lời đánh giá cao nhất về Trương Dương, Trương đại quan nhân bận rộn ngược xuôi, có được câu đánh giá này của bằng hữu thật là đáng lắm.
Sau khi xử lý xong công việc ở Kinh thành Tiết Vĩ Đồng đến Đông Giang, lần này cô đến chủ yếu là để kí kết hợp đồng công viên vui chơi giải trí chủ đề Dieter. Sau khi hợp đồng này được kí kết, số vốn đầu tư chiêu thương hàng năm đổ vào thành phố mới lên đến mức 8 tỷ đồng, đây cũng là điểm làm cho thành phố mới nổi trội hơn cả so với các khu hành chính khác của Đông Giang, hoàn toàn xứng danh người anh cả đi đầu trong công tác chiêu thương hàng năm.
Kì thực sau khi thành phố mới kí hợp đồng với các tập đoàn xây dựng, mọi người đều ý thức được Trương Dương sẽ khoa trương mọi việc cho nên khi hợp đồng hạng mục công viên chủ đề Dieter được kí kết, họ đều đã chuẩn bị trước tâm lí.
Trong hội nghị thường ủy Đông Giang, bí thư thị ủy Lương Thiên Chính đã phát biểu khen ngợi hết lời thành tích làm việc của Trương Dương, ông nói: "Hôm nay, công tác chiêu thương vốn đầu tư cho thành phố Đông Giang đã đạt được thành tích cực kì xuất sắc, trong đó cán bộ ưu tú nhất phải kể đến đồng chí Trương Dương, đồng chí đến với Đông Giang chưa đến 4 tháng nhưng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thu hút vốn đầu tư 8 tỷ đồng cho thành phố mới, điều này cho thấy tiềm năng phát triển kinh tế của Đông Giang ta là vô cùng to lớn, đồng thời cũng chứng minh thực lực của những cán bộ trẻ tuổi Đông Giang ta. Đương nhiên cũng là một nhắc nhở quan trọng với mỗi người cán bộ, chúng ta phải phó thác cho họ càng nhiều sự tín nhiệm hơn nữa." Lương Thiên Chính nói ra những lời này với cảm xúc tự hào thực sự. Tất cả đều hiểu ông đang đề nghị trọng dụng Tần Thanh và Trương Dương, tuy ban đầu không hề mong muốn nhưng thực tế chứng minh tên tiểu tử Trương Dương hoàn toàn đem lại vinh quanh cho ông ta. Có được thành tích chiêu thương nguồn vốn tới 8 tỷ này thực đã làm mờ dần đi cái vết xấu mà trước đây hắn đã từng đuổi công ty Desonic ra khỏi Đông Giang.
Phó thị trưởng thường vụ Tùy Quốc Minh nói: "Công trình xây dưng khu thành phố mới đã đạt được một khởi đầu đầu tốt đẹp, có nguồn vốn đầu tư 8 tỷ này chắc chắn sẽ nâng cao sức hút đầu tư từ bên ngoài vào thành phố. Tôi tin rằng công tác sang năm nhất định sẽ tiến triển thuận lợi."
Thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt phát biểu: "Chúng ta cũng nên nhận ra rằng, lí do chủ yếu làm công tác chiêu thương vốn tiến hành được thuận lợi là sức hút của khu thành phố mới của Đông Giang ta, đều dựa trên cơ sở kinh tế phồn thịnh và chính trị ổn định của tỉnh. Đồng chí Trương Dương cũng thực sự là một người trẻ tuổi có năng lực, nhưng đồng chí ấy có cả ưu điểm và khuyết điểm rõ ràng! Đối với những cán bộ trẻ tuổi, cổ vũ động viên là điều cần thiết, tuy nhiên không nên để cho các đồng chí ấy nảy sinh những tâm lí kiêu ngạo quá mức. Bởi vì có được thành tích thường khiến con người ta tự phụ."
Lương thiên Chính nghe những lời này của Phương Tri Đạt không khỏi buồn cười, ông biết Phương Tri Đạt không có ý đối đầu gì mình, Trương Dương vừa đến Đông Giang đã xảy ra chuyện rắc rối với cháu ngoại của Phương Tri Đạt, việc này bên ngoài đều đồn đại ầm ĩ, thực ra trong lòng Lương Thiên Chính cũng mong có người đứng ra phê bình khuyết điểm của Trương Dương, do chính Phương Tri Đạt đóng phai phản diện đó thì càng tốt.
Lương Thiên Chính nói: "Đồng chí Phương Tri Đạt nói rất đúng, đối với những cán bộ trẻ tuổi như vậy, chúng ta phải dùng phương pháp cả khen ngợi lẫn phê bình."
"Khen ngợi quá cũng không được, mà phê bình quá mức cũng không nên, mỗi ngày đều phải hợp lí và đúng đắn, chỉ có như vậy mới thúc đẩy các đồng chí không ngừng tiến bộ."
Trương đại quan nhân vốn không cần đám lãnh đạo này thúc đẩy tiến bộ, đối với hắn mà nói, nếu đã nhận công tác này thì phải làm cho xứng đáng với vị trí của mình, huống chi người chịu trách nhiệm về khu thành phố mới là Tần Thanh, hắn sẽ dốc hết công sức làm việc vì cô.
Hạng mục công viên vui chơi giải trí của Tiết Vĩ Đồng quy hoạch ở Đông Giang, đã vẽ thành một dấu chấm tròn cho công tác chiêu thương của Trương Dương hôm nay. Khi hắn đi khảo sát với Tiết Vĩ Đồng ở hồ Thu Hà, đã nhận được cuộc điện thoại của Vũ Ý.
Vũ Ý gọi đến để tỏ ý chúc mừng hắn, tiện thể mời hắn ăn cơm thực hiện lời cá cược với hắn.
Trương Dương hẹn Vũ Ý thời gian gặp, hắn cười tủm tỉm rồi cúp điện thoại.
Tiết Vĩ Đồng nhìn hắn: "Điện thoại của phụ nữ hả?"
Trương Dương cười: "Nghe trộm hả."
Tiết Vĩ Đồng kinh thường nói: "Nhìn anh cười cái kiểu dâm dê như vậy, không cần hỏi cũng biết."