Máu của mấy người thợ săn đều sôi sùng sục lên, ý thức tiềm tàng của con người đều chất chứa một ý niệm muốn chinh phục, quá dễ dàng đạt được không thể nào thỏa mãn được họ, chiến thắng được con sói này đã trở thành suy nghĩ chung của họ. Mặc dù khu săn bắn không rộng, ba mặt đều dùng lưới sắt vây lại, một mặt là vách núi sâu thẳm, con sói chạy với tốc độ rất nhanh, rất nhanh đã chạy qua núi, họ đều đi bộ cả, người hướng dẫn không ngừng nhắc nhở họ phải giữ khoảng cách, để trách tách khỏi đội.
Trương Dương coi cuộc đi săn này như lũ trẻ con chơi đồ hang vậy, dù là gặp phải một đàn sói ở đằng sau núi Thanh Vân Phong cũng nguy hiểm hơn thế này nhiều, năm người đầy đủ vũ khí đuổi một con sói, lực lượng chênh lệch quá lớn, con sói đó thật là đáng thương.
Đến đỉnh núi, ngoài Trương Dương, mấy người đều mệt đến độ thở hồng hộc, người hướng dẫn chỉ vào dưới núi, thấy ở chỗ khoảng tầm ba trăm mét, con sói đó lại dừng lại, vì đám bột lân tinh trên người nó, vì vậy mục tiêu trông rất rõ ràng.
Từ Kiến Cơ thở dốc: “Chúng ta phải chia nhau ra để bao vây lấy nó.”
Người hướng dẫn nói: “Không được chia nhau ra, quá nguy hiểm!”
Chu Hưng Quốc nói: “Chỉ là một con sói thôi mà, có gì mà nguy hiểm chứ! Đi! Xử lý nó đi!”
Gã và Từ Kiến Cơ đã xông lên đằng trước rồi, Trương Dương bảo người hướng dẫn đi theo. Hắn và Tiết Vĩ Đồng cùng đi thành một đội, hắn sẽ phụ trách chăm sóc Tiết Vĩ Đồng, mấy người đã cách con sói ngày càng gần.
Con sói đó thay đổi phương hướng, chạy về phòng của thú dữ, hai mũi tên mà Từ Kiến Cơ bắn ra đều không trúng vào đâu hết.
Tiết Vĩ Đồng ở một bên vừa chạy vừa nói: “Thật đúng là nên lấy súng săn ra!”
Trương Dương đi theo cô ta không chịu nổi liền bật cười, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng sói hú, âm thanh dường như truyền đến từ đằng sau hắn, Trương đại quan tưởng mình nghe nhầm, nhưng sau đó là một tiếng kêu nữa, lần này Trương Dương nghe thấy rất rõ ràng, hắn quay đầu lại, thì thấy trong lùm cỏ dường như đang bị tách ra, hai con động vật màu xám đang chạy nhanh về phía họ từ phía đằng sau.
Tiết Vĩ Đồng cũng đã phát hiện ra động tĩnh ở phía sau, khi cô ta nhìn rõ thứ đang xông đến là hai con sói, phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là sợ, mà là bị kích thích, cô hét lớn hưng phấn: “Được lắm! Đã nói là một con không đủ rồi mà!”
Trương đại quan thì lại không nghĩ thế, vì vừa rồi người hướng dẫn đã nói, thú dữ dùng để săn đêm đều có bôi bột dạ quang, nhưng hai con sói này thì lại không. Tiết Vĩ Đồng giơ nỏ bắn loạn xạ.
Trương Dương không dám chậm trễ, sợ rằng hai con sói này làm bị thương Tiết Vĩ Đồng, hắn trấn tĩnh, rồi giương cung, nhắm thẳng vào con sói màu xanh đi đằng trước, vù một tiếng, chiếc mũi tên đâm vào mắt trái con sói, đâm thẳng vào đầu nó, con sói xanh kêu lên một tiếng rồi đổ rầm xuống.
Tiết Vĩ Đồng mặc dù cũng bắn trúng con sói còn lại hai mũi tên, nhưng đều không phải là chỗ hiểm, con sói xanh đó không hề giảm tốc độ, tung người trên không, xông về phía cô ấy.
Tiết Vĩ Đồng rút con dao ra chuẩn bị nghênh đón, thì Trương Dương đã xông ra, đâm vào cổ con sói xanh đó, sau đó lại đấm lên người con sói, nhân cơ hội rút con dao ra, con sói xanh ngã xuống, máu mới tóe ra từ vết thương.
Trương Dương đứng chặn ở đằng trước Tiết Vĩ Đồng, đề phòng xung quanh còn nguy hiểm rình rập.
Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đuổi một lúc lâu cũng không đuổi kịp con sói đó, họ cũng nghe thấy động tĩnh ở đằng sau, liền nói với người hướng dẫn: “Mau! Mau quay về!” Họ nhìn về phía trước, thì nhìn thấy một cái bóng đen cao lớn đứng đằng trước phòng thú dữ, vốn dĩ tưởng rằng đó là một người đàn ông cao lớn, nhưng đột nhiên cái bóng đó đi bằng bốn chân dưới đất, chân trước dậm mặt đất, sắc mặt Chu Hưng Quốc thay đổi, gấu! Đó là một con gấu đen to lớn đứng dậy thì phải cao đến hơn hai mét.
Gần như cùng một lúc, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều quyết định như nhau, chạy, chạy thục mạng! Đây không phải là thứ cung tên của họ có thể đối phó.
Sắc mặt của người hướng dẫn cũng thay đổi, thấy con gấu ngày càng gần, gã nhấc chiếc súng săn ở trong tay, pằng một tiếng vang lên, chiếc súng nhắm thẳng vào con gấu đen, nhưng dường như con gấu chẳng hề bị thương chút nào vậy, phát súng này làm nó càng điên lên, nó rống lên một tiếng, rồi chạy với tốc độ ngày càng nhanh.
Người hướng dẫn lại vội vàng bắn thêm một phát súng nữa, sau đó quay người chạy về phía sau, miệng kêu lớn: “Cứu mạng…Cứu mạng…”
Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng thấy ba người họ chạy thục mạng về phía này, Tiết Vĩ Đồng cắn chắn môi, giờ đây cô ta đã ý thức được hình như việc này có gì đó không hay, vốn dĩ đã nói rằng săn đêm chỉ có một con sói, nhưng giờ đây không những xuất hiện hai con, ngay cả gấu cũng xuất hiện rồi.
Trương Dương nói: “Cẩn thận, đề phòng xung quanh! Đi theo đằng sau tôi không được tách ra!” Hắn bước lớn đến, sau khi con sói rơi vào tầm ngắm của hắn, hắn bắn ra một mũi tên, mũi tên này đâm trúng vào đầu con gấu, có điều da con gấu cứng cáp hơn da sói nhiều, mặc dù đầu nhọn của mũi tên đã đâm qua da nó, nhưng không thể đâm xuyên qua xương nó, con gấu vốn dĩ chỉ thích hơp với dáng điệu lười nhác chậm chạp, giờ đây điên cuồng chạy về phía trước, đó là phía đám người đang chạy. Trương Dương bắn ra mũi tên thứ hai, mũi tên này nhắm chuẩn vào mũi con gấu, đây là bộ phận khá yếu của nó, mũi tên đâm xuyên qua, con gấu rống lên một tiếng, vì quá đau, cơ thể nó đứng thẳng dậy, trái tim đầy lông trắng lộ ra. Tiết Vĩ Đồng kịp thời xông lên, nhắm chuẩn vào tim con gấu bắn liền ba phát, ba phát này đều trúng vào tim con gấu. Nếu như con gấu có thể chống đỡ được hai mũi tên đầu tiên, thì đến giờ nó cũng không thể nào chống đỡ được nữa, nó ngã rầm xuống, một làn bụi bắn tung tóe lên.
Ba người Chu Hưng Quốc cuối cùng đã gặp được Tiết Vĩ Đồng và Trương Dương, Từ Kiến Cơ thở hồng hộc nói: “Thế này là thế nào? Chẳng phải là nói chỉ có một con sói sao?”
Trương Dương nói: “Chẳng phải anh chê ít sao? Hôm nay trường săn đang mở đợt khuyến mãi đó, mua một tặng ba.”
Người hướng dẫn sắc mặt khủng khiếp, gã không hề biết rằng trường săn làm hoạt động mua một tặng ba gì, hơn nữa trên người đám thú dữ này đều không có bột lân tinh, chẳng lẽ chúng chạy ra từ trong chuồng sao?
Ánh mắt của Chu Hưng Quốc nhìn lên trên đỉnh núi: “Chỉ sợ là không phải mua một tặng ba!”
Trên đỉnh núi vang lên tiếng hú thê thảm của sói, mười mấy ngọn đèn xanh chạy nhanh từ trên đỉnh núi xuống. Người hướng dẫn sợ đến độ nhũn cả chân, nắm lấy súng săn không ngừng run rẩy: “Xong rồi…Xong rồi…, chạy hết ra ngoài rồi, chạy hết ra ngoài rồi…”
Trương Dương ngay lập tức nói: “Đến chuồng thú dữ ngay! Ở đó có thể tìm được thứ bảo vệ!”
Một đám người được Trương Dương nhắc nhở, họ chạy về phía chuồng thú dữ, người hướng dẫn chạy ở đằng trước nhất, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ chạy ở phía trái và phải của Tiết Vĩ Đồng, Trương Dương phụ trách chạy cuối cùng, tố chất tâm lý của mấy người này đều khá tốt, khi họ thật sự ý thức được nguy hiểm đang cận kề, họ đã đều trấn tĩnh lại.
Khi tiến gần đến chuồng thú dữ, người hướng dẫn ngay lập tức nhìn thấy một cánh cửa sắt bị mở ra, gã lo lắng rằng bên trong vẫn còn thú dữ, nhưng nguy hiểm ở ngay đằng sau, gã đã không thể nào để ý quá nhiều việc nữa, Chu Hưng Quốc nói: “Mau đi vào trong!”
Đàn sói ở phía sau đã đuổi sát đến. Trương Dương bắn ba mũi tên liên tục giết ba con sói xanh, nghe thấy đằng sau có tiết Tiết Vĩ Đồng gọi hắn nhanh chóng vào trong phòng, hắn nhanh chóng đi vào, mấy người cùng hợp lực đóng cửa sắt vào, hai con sói xanh xông đến trên chiếc cửa sắt, làm cho cửa sắt rầm rầm kêu.
Người hướng dẫn kinh hãi nói: “Gấu! Chuồng gấu cũng bị mở ra rồi!”
Ba con gấu đen lắc lư lắc lư bước về phía họ.
Trương Dương thở dài, hôm nay vốn dĩ muốn đi săn tập thể, giờ đây ai ngờ lại trở thành thú săn, hắn chỉ trên nóc chuồng sói rồi nói: “Trèo lên trên đi!”
Mấy người cùng trèo lên trên nóc chuồng sói, ba con gấu đen đến bên dưới, con mắt híp của chúng tham lam nhìn đám người đang ở trên.
Chiếc cửa sắt bên ngoài lại xuất hiện một cảnh tượng khác, hơn năm mươi con sói hung hãn đang bao vây lấy chiếc chuồng thú dữ, chúng không ngừng hú lên, dùng sức cào vào chiếc lan can sắt, muốn vượt vào trong.
Đàn sói đó rõ ràng đã đói từ lâu, chúng vây lấy xác ba con sói vừa bị Trương Dương bắn chết lúc vừa rồi, và bắt đầu ăn thịt của đồng loại, nghe thấy tiếng xé thịt cắn xương của bọn sói, Tiết Vĩ Đồng dựng tóc gáy, cô phẫn nộ nói: “Súc sinh!” Nói đoạn, cô giương nỏ lên, bắn chết một con sói đang ăn thịt, con sói đó vừa bị bắn, mấy con sói khác đã xông đến phanh thây nó.
Chu Hưng Quốc cảm thán: “Kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, người và động vật đều như vậy cả, chỉ có điều động vật thể hiện trực tiếp hơn mà thôi.”
Trương Dương sau khi chắc chắn rằng không có ai bị thương mới yên tâm, hắn nhìn điện thoại, ở đây không có tín hiệu, hắn vỗ vỗ vào vai người hướng dẫn: “Máy bộ đàm của anh đâu rồi?”
Người hướng dẫn đau khổ chỉ ra ngoài, hóa ra trong lúc tháo chạy gã đã không cẩn thận làm rơi ở bên ngoài rồi, một con sói xanh hứng thú với chiếc máy bộ đàm của gã, há miệng cắn một nhát, tiếng rắc rắc vang lên.
Từ Kiến Cơ đếm vũ khí của họ, cả mũi tên và đạn tổng cộng còn mười bảy phát, cũng có nghĩa là, nếu như họ dùng hết số này, cũng chỉ có thể giết chết một phần nhỏ trong số đó.