Tiết Vĩ Đồng hét lên sung sướng, đuổi ngựa về phía con nhạn rơi xuống, con nhạn vừa rơi xuống đất, cô ta đã chạy đến nơi rồi, kỹ thuật cưỡi ngựa của Tiết Vĩ Đồng khá tốt, từ trên ngựa, hai chân vẫn không rời cương, người khom xuống, giơ tay nhặt con chim nhạn ở dưới đất lên, con chim nhạn này nặng đến gần năm cân, Tiết Vĩ Đồng nói: “Con nhạn béo quá.”
Rồi lại nhìn thấy mũi tên đâm xuyên qua con chim nhạn, Tiết Vĩ Đồng khen ngợi: “Trương Dương, anh bắn thật là chuẩn!”
Lần này không ai cười cô ấy nữa, tất cả mọi người đều bị cung pháp của Trương Dương làm cho chấn động, ai nấy đều ầm ầm nói về chiến lợi phẩm, và không ngớt lời khen ngợi kỹ thuật bắn của Trương Dương.
Từ Kiến Cơ nói: “Trương Dương, trình độ của anh đã đạt đến mức bách bộ xuyên dương, một mũi tên trúng hai con chim rồi đúng không?”
Trương Dương cười nói: “Làm gì được lợi hại như vậy, tôi chỉ là bắn bừa, bắn bừa thôi.”
Họ tiếp tục đi về đằng trước, dần dần thú săn trở nên nhiều hơn, và kỹ thuật bắn của họ cũng trở nên thuần thục hơn, ai nấy đều có chiến lợi phẩm, Tiết Vĩ Đồng bắn trúng hai con gà, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ mỗi người bắn trúng một con thỏ, ngay cả Phùng Cảnh Lượng chưa từng săn bao giờ cũng bắn được một con chim. Còn Trương Dương thì lại không bắn gì nữa từ sau khi bắn rớt con nhạn kia, nhiệm vụ hôm nay của hắn là đi cùng những người khách này, chứ không phải là tỏ vẻ trước mặt họ.
Những thú săn ở bên ngoài chỉ dùng để luyện kỹ thuật, bên trong mới có những thú săn cỡ lớn, mấy người đều rất hứng khởi, muốn đi vào bên trong ngay, hai người hướng dẫn liên lạc với trung tâm quản lý một chút, ông chủ Kim Vĩnh Lượng đồng ý để họ vào trong.
Địa hình của trường săn bên trong bắt đầu nâng cao dần, mặc dù núi Thiết Đề không cao, nhưng cây cối rậm vạp, sau khi vào trường bắn phía trong, họ phân thành hai đội, Trương Dương, Tiết Vĩ Đồng, Phùng Cảnh Lượng một đội, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ một đội, mỗi đội có một người hướng dẫn, người hướng dẫn có súng săn, đây là để bảo vệ sự an toàn của họ, trên thực tế, giờ vẫn chưa thả sói, cả trường săn không có một con vật săn hung dữ nào.
Sau khi phân đội không lâu, đội của Trương Dương liền phát hiện ra một con nai hoa, PHùng Cảnh Lượng bắn mấy mũi tên đều không trúng cả, Tiết Vĩ Đồng mặc dù là con gái, nhưng tính tình lại hung hãn, rất to gan lớn mật, vừa gặp được thú săn đã muốn xông lên rồi, có xu hướng muốn xông lên, Trương đại quan chỉ có thể thúc ngựa đuổi theo đằng sau cô ấy, đáng tiếc rằng con ngựa hắn dùng chạy không nhanh cho lắm.
Tiết Vĩ Đồng giương cung, không ngừng bóp cò, mặc dù cô bắn không tồi khi tập, nhưng khi đến thời khắc quan trọng, cô chẳng còn chú ý gì đến kỹ thuật nhắm trúng nữa rồi, Trương đại quan thấy tư thế cô bắn, cảm giác nha đình này không nên chọn nỏ, cần phải cho cô ta một khẩu súng thì đúng hơn, cô ta giỏi nhất là bắn hàng loạt.
Loại bắn hàng loạt này tỉ lệ trúng rất thấp, mặc dù Tiết Vĩ Đồng đã bắn ra gần hai mươi mũi tên, nhưng chỉ có một mũi găm trúng vào con nai, con nai đau đến độ chạy điên cuồng, chớp mắt đã biến mất vào trong rừng rậm.
Đằng trước có mọc dày đặc, ngựa không tiện đi vào, Tiết Vĩ Đồng xuống ngựa, vất dây cương cho người hướng dẫn, rồi đi bộ vào trong rừng.
Mặc dù Trương Dương khởi động rất nhanh, nhưng con ngựa lại không ra gì, nên đến muộn nhất, khi đến nơi, hắn cũng xuống ngựa, đưa cương cho người hướng dẫn, rồi gọi Tiết Vĩ Đồng đang đi đằng trước: “Tiết gia, cô đợi tôi một chút!”
Tiết Vĩ Đồng vang lên tiếng nói từ phía trong: “Đợi được anh thì con nai chạy mất rồi!”
Trương Dương nhìn sang Phùng Cảnh Lượng, Phùng Cảnh Lượng lắc lắc đầu nói: “Tôi ở đây đợi mọi người, anh đi đi.”
Trương Dương nhanh chóng bước vào trong.
Tiết Vĩ Đồng bước vào trong rừng đã mất dấu của con nai, cô đi theo vết máu, đằng trước đã không còn đường nữa, cô nhấc chân đạp vào lùm cỏ, đột nhiên nghe thấy Trương Dương nói: “Đừng cử động!”
Tiết Vĩ Đồng dừng động tác lại, ánh mắt nhìn về phía dưới, thì nhìn thấy một con rắn độc màu lòe loẹt đang phùng mang, ngước cổ nhìn cô ta.
Tiết Vĩ Đồng chầm chậm giương chiếc nỏ lên, ngầm nhắm vào phần đầu của con rắn độc, con rắn đó dường như cảm thấy có nguy hiểm gần kề, đột nhiên nó chồm dậy, bắn về phía Tiết Vĩ Đồng nhanh như đạn bắn.
Tiết Vĩ Đồng kêu thất thanh, bóp cò mấy phát liền, ngay cả cự li gần cô cũng dùng bắn hàng loạt. Cô ta có thể nhìn thấy con rắn độc đó há to miệng, răng nanh còn đang nhỏ độc, trong thời khắc con rắn độc chuẩn bị ngoạm vào người cô ấy, một chiếc dao phóng đến, lưỡi đao đâm trúng vào người con rắn độc, mang theo xác của nó găm lên trên cây, cơ thể đầy màu sắc của con rắn độc vẫn chưa chết, không ngừng ngọ nguậy ở trên cây.
Tiết Vĩ Đồng mặc dù to gan lớn mật, nhưng lúc này cũng sợ toát mồ hôi, Trương Dương bước từng bước lớn đến, rút con dao ở trên cây ra, chặt đầu con rắn độc, rồi cầm cơ thể con rắn vẫn đang chuyển động rồi nói: “Thứ tốt đây, chắc chắn là rất ngon!”
Tiết Vĩ Đồng hít vào một hơi dài, trên mũi cô lấm tấm những mồ hôi, cô nói: “Dao tốt lắm!”
Trương Dương cười nói: “Lúc còn nhỏ tôi quăng bút chì quen rồi, quăng nhiều đã trở thành một môn nghệ thuật.”
Tiết Vĩ Đồng cười, đương nhiên cô ta không thể tin tưởng những lời đó của hắn.
Lúc hoàng hôn, hai đội lại gộp lại với nhau, Trương Dương đã săn được mấy con gà rừng, nhưng nếu như so sánh ra thì bên Chu Hưng Quốc vẫn nhiều thu hoạch hơn, con nai bị Tiết Vĩ Đồng bắn bị thương gặp phải bọn họ, Từ Kiến Cơ đã giết chết nó.
Trận săn bắn đặc biệt này làm cho ai nấy đều cảm thấy rất vui, hai người hướng dẫn dẫn họ đến nửa núi để cắm trại, đến đó, ngựa đã không cần nữa, đứng ở chỗ mà họ ở, vẫn có thể nhìn thấy cảnh dưới núi, Từ Kiến Cơ nói: “Chẳng phải nói là có sói sao?”
Một người hướng dẫn đang lột da con nai liền nói: “Có ở trong kia, đợi ăn tối xong, tôi đưa mọi người đi săn đêm!”
Tiết Vĩ Đồng không đợi được nữa: “Tại sao lại phải đợi đến tối chứ.”
Người hướng dẫn cười nói: “Buổi tối hứng thú hơn mà!”
Từ Kiến Cơ nói: “Mấy con sói?”
Người hướng dẫn nói: “Một con thôi, sói sợ nhất là cả một đám, điều quan trọng nhất là phải đảm bảo sự an toàn của mọi người.”
Phùng Cảnh Lượng là một người không thích sự kích thích, chạy theo đến nửa ngày trời, thu hoạch của gã là ít nhất, gã mệt ngồi trên một mỏm đá không muốn đứng dậy, Phùng Cảnh Lượng nói: “Nguy hiểm không?”
Người hướng dẫn nói: “Có tính nguy hiểm nhất định, có điều, chúng tôi đều mang theo sung cả, không sao đâu, săn đêm rất thú vị đó.”
Họ ăn cơm ở trại, Phùng Cảnh Lượng vốn đã không quen với nơi đây, hơn nữa lại bị chút cảm, nên đã bị đau bụng, mấy người thương lượng, để Phùng Cảnh Lượng ở lại trại, rồi bảo một người hướng dẫn ở lại chăm sóc gã, những người khác thì cùng người hướng dẫn đi vào trường săn.
Vì buổi tối chỉ thả mọt con sói ra, nên một người hướng dẫn đi theo đã là đủ rồi.
Săn vào buổi tối, hơn nữa nghe nói có cả sói, mấy người đều cảm thấy rất kích thích, Từ Kiến Cơ còn chê sói ít quá, liền nói với người hướng dẫn: “Anh hãy lien hệ với ông chủ của anh đi, thả thêm mấy con ra đây cho vui. Ngọn núi lớn thế này, chúng tôi làm sao biết đi đâu để tìm con sói đó?”
Người hướng dẫn chỉ vào đỉnh núi rồi nói: “Đằng sau núi có phòng thú dữ, bên trong có nuôi năm mươi bảy con sói, hai mươi con gấu, nếu như thả ra hết tất cả chúng, thì quá ư nguy hiểm, nếu như khách có nhu cầu đặc biệt, chúng tôi có thể thả một con ra, hơn nữa đều là săn đêm.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Còn có gấu à, bảo họ thả một con gấu ra chơi đi!”
Trương đại quan đương nhiên không sợ những con thú dữ đã được thuần hóa này, có điều hắn phải đảm bảo sự an toàn của đám thái tử gia này, trước khi đến đây hắn cũng không biết ở nơi này có phục vụ săn thú dữ, có lẽ cũng vì kinh doanh mà thôi, Trương Dương nói: “Tại sao săn sói lại phải làm vào buổi tối?”
Người hướng dẫn nói: “Để an toàn!”
“An toàn?” Chu Hưng Quốc ngạc nhiên nói: “Không phải buổi sáng càng an toàn hơn sao?”
Người hướng dẫn đi đằng trước đột nhiên dừng bước chân, làm một động tác bảo mọi người đừng nói chuyện, hắn chỉ vào trên sườn núi phía đằng xa, thì nhìn thấy một cái bóng con sói xuất hiện ở dưới bóng trăng, trông rất cô độc, điều kì lạ là, trên người con sói lại phát sang.
Lần này mấy người cuối cùng đã hiểu, tại sao sắp xếp hạng mục săn thú dữ vào buổi đêm, để dễ tìm được mục tiêu, họ đã quét bột dạ quang lên người con thú dữ, đến buổi tối, mục tiêu sẽ càng rõ ràng hơn, đám thú dữ này không thể nào chạy được.
Tiết Vĩ Đồng đã giơ nỏ bắn từng mũi từng mũi một, cô đúng là chỉ tốn đạn dược, cự ly quá xa, không thể nào bắn trúng mục tiêu.
Mấy người đều chạy về phía con sói, theo lời dặn dò của người hướng dẫn, họ không thể nào cách con sói đó quá xa, nói ra thì cũng thật là lạ, một con sói ác đứng ở trên sườn núi nhìn bọn họ, một đôi mắt xanh giống như chiếc đèn trôi trong không gian đen tối, có lẽ là vì bị thuần hóa đã lâu, nên chúng đã mất đi dã tính.
Chu Hưng Quốc kéo cung, bắn một mũi tên trên đất cách chừng một mét trước con soi, lông con sói dựng đứng lên, bản năng sinh tồn cho nó hay có nguy hiểm gần kề, nó đột nhiên quay người tháo chạy, con sói chạy nhanh trong đêm cộng với bột dạ quang đã làm thành một vệt lân tinh dài.