Tông Uy không phải là kẻ ngốc, trên thực tế chẳng có ai là kẻ ngốc cả, người sáng suốt đều đã nhìn ra, thằng ôn này căn bản chính là cố ý, hắn là cố ý muốn đâm hỏng chiếc Ferrari đó của Trần An Bang. Trương đại quan nhân đã nhịn rất lâu rồi, mày có thể sử dụng Hummer đâm xe Lamborghini mà tao mượn, tao vốn cũng không muốn tính toán với mày, nhưng mày không ngờ lại tới quấn lấy em vợ của tao, mày con mẹ nó coi sự khoan dung của bố mày là yếu đuối à, hôm nay tao trả lại hết,Trương đại quan nhân trước khi đâm chiếc Ferrari này đã tính toán kỹ càng, đừng nhìn chiếc xe này là xe jeep bình thường, nhưng chiếc xe này là của Kiều lão.
Trần An Bang nhìn thấy chiếc Ferrari đó của mình biến thành bộ dạng như vậy, trong lòng đau đến nỗi như sắp nhỏ máu, nhìn thấy Trương Dương từ bên trong đi ra, hắn lập tức hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thằng ôn này tuyệt đối là cố ý trả thù.
Trần An Bang nổi giận đùng đùng chỉ vào Trương Dương: "Mày cố ý đâm hỏng xe của tao! Tao sẽ báo cảnh sát bắt mày!"
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Trần công tử, mọi người đều là người một nhà, tôi thật sự là không cẩn thận, đừng làm tổn thương tới hòa khí!"
Cố Dưỡng Dưỡng tới bên cạnh Trương Dương, cô ta đương nhiên hiểu rõ mục đích Trương Dương đâm xe là gì, tuy rằng trong lòng đã hả giận, nhưng cũng biết tên Trần An Bang này không dễ chọc, Trương Dương hôm nay khẳng định đã dính phải phiền phức lớn rồi, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cùng lắm thì đền tiền là được?"
Trần An Bang nói: "Hắn đền được không?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh đúng là chẳng ra gì cả, hôm đó anh đâm hỏng chiếc Lamborghini của Trương Dương, anh ta cũng không nói gì, anh tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, sao nhỏ nhen vậy!"
Trần An Bang lửa giận công tâm, đã tức đến mắt đỏ bừng, cầm điện thoại bắt đầu báo cảnh sát.
Tông Thịnh nhìn thấy chuyện đã ầm ĩ tới mức này, nhớ tới vừa rồi Trương Dương bảo gã xuống xe giải vây cho Cố Dưỡng Dưỡng, nói không chừng thằng ôn này từ lúc đó đã hạ quyết tâm muốn dùng xe jeep đâm xe Ferrari của đối phương, Tông Thịnh nói: "Đã nói là không phải cố ý rồi mà, đi bảo hiểm đi!"
Chỉ chốc lát sau, cảnh sát giao thông liền tới đây, nhìn thấy chiếc Ferrari đã bị đâm cho vô cùng thê thảm đó, ai cũng thấy đáng tiếc, Trần An Bang chỉ trích với cảnh sát giao thông Trương Dương chính là kẻ đã gây tai nạn, và hắn là cố ý.
Trương đại quan nhân vẫn khí định thần nhàn, sau khi mấy cảnh sát giao thông hỏi người xung quanh, đã bước đầu nhận định, Trương Dương là cố ý dùng xe jeep đâm chiếc Ferrari đó, tên cảnh sát giao thông cầm đầu đi tới trước mặt Trương Dương: "Giấy tờ của anh đâu!"
Trương Dương lần này biểu hiện rất hợp tác, đưa giấy tờ ra.
Cảnh sát giao thông lại nói: "Giấy tờ xe đâu?"
Tông Thịnh đi tới đưa giấy tờ xe ra.
Cảnh sát giao thông nhìn thấy giấy tờ xe rồi lại nhìn biển của chiếc xe, xe mà Tông Thịnh lái là xe quân đội, nhưng không ai có thể từ trên biển xe mà biết được chủ thật của xe là ai, biểu hiện của cảnh sát giao thông vẫn tính là khách khí, sau khi chụp ảnh ghi chép lại liền giao giấy tờ xe cho Tông Thịnh: "Xe anh có thể lái đi, chúng tôi sẽ liên hệ với đội duy trì trật tự quân khu để xử lý công việc."
Tông Thịnh biểu hiện rất khiêm tốn, gật đầu nói: "Tôi có thể lái xe đi chưa?"
Cảnh sát giao thông gật đầu.
Trương Dương nghĩ thầm xe dùng biển quân đội đúng là khệnh thật.
Nhưng cảnh sát giao thông đó lại nói: "Các anh có thể đi, nhưng anh ta thì không thể đi!" Gã chỉ chỉ vào Trương Dương, nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt mà chúng tôi tìm hiểu được, anh bị tình nghi hủy hoại tài vật của người khác, đã vi phạm luật hình sự của quốc gia, cấu thành tội hình sự."
Trương Dương cũng không phải là lần đầu tiên đối mặt với sự tố cáo như vậy, hắn cười nói: "Tôi đã bảo rồi, tôi chỉ là nhầm chân phanh thành chân ga thôi mà!"
Cảnh sát giao thông nói: "Đừng có giảo biện, tôi khuyên anh hãy theo chúng tôi về đi một chuyến."
Trương Dương vẫn biểu hiện vô cùng phối hợp, hắn nói với Tông Thịnh: "Anh Tông, anh đi về trước đi, tôi theo bọn họ tới đội cảnh sát giao thông để giải thích."
Tông Thịnh cũng không nhiều lời, gã gật đầu nói: "Lát nữa tôi sẽ điện thoại cho anh."
Cố Dưỡng Dưỡng và Trương Dương cùng tôi đại đội sự cố để xử lý chuyện này, bọn họ vừa tới đại đội sự cố thì đã bị nhốt trong phòng, dụng cụ liên lạc cũng dựa theo quy định phải nộp lên trên. Ở kinh thành Trần An Bang cũng có chút quan hệ, với hắn mà nói tổn thất về tiền chỉ là thứ yếu, chủ yếu là Trương Dương lái xe đâm xe Ferrari của hắn thành như vậy, nếu hắn không cho Trương Dương nếm chút đau khổ thì sau này làm sao còn lăn lộn được trong giới thái tử? Cho nên hắn trên đường tới đại đội sự cố đã tìm quan hệ, lần này hắn nhất định phải dằn mặt Trương Dương.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy cả nửa ngày cũng không có người quan tâm tới bọn họ, cô ta đi tới kéo cửa, phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cửa bị khóa rồi."
Trương Dương thở dài nói: "Không cần hỏi cũng biết, Trần An Bang muốn làm lớn chuyện này, hắn muốn kiện anh tội hủy hoại tài sản của người khác!"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Chẳng phải là rất nghiêm trọng ư?"
Trương Dương nói: "Quả thực rất nghiêm trọng, nếu khởi tố anh với tội danh này, anh tám chín phần mười phải ngồi tù!"
Cố Dưỡng Dưỡng nghe hắn nói như vậy không khỏi có chút lo lắng: "Trương Dương, thôi, đừng đấu với hắn nữa, tên Trần An Bang đó chính là tiểu nhân."
Trương Dương mỉm cười nói: "Anh không muốn đấu với hắn đâu, nhưng nhìn thấy hắn cứ làm phiền em, trong lòng anh khó chịu lắm."
Cố Dưỡng Dưỡng nghe thấy những lời này của hắn, mặt không khỏi nóng lên, trong lòng cũng ấm áp dễ chịu vô cùng, cô ta ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: "Anh không thích hắn làm phiền em ư?" câu hỏi này khiến ngay cả bản thân cô ta cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Trương Dương không nói gì, hắn cười bảo: "Anh chợp mắt một lát, có việc gì thì gọi anh nhé!"
Khi Trần An Bang đang mưu đồ bí mật khởi tố Trương Dương thì nhận được điện thoại của cha, từ trong thanh âm của cha có thể nghe ra lão gia tử đang rất khẩn trương: "An Bang, con làm cái trò gì thế? Xe của con sao lại đâm vào chiếc xe quân dụng đo?"
Trần An Bang nói: "Cha, là người khác lái xe quân dụng đâm vào xe con!"
Trần Toàn nói: "Cha mặc kệ là ai đâm ai? Con lập tức giải quyết chuyện này đi, đừng có làm lớn, chiếc xe đó là của Kiều lão đấy!"
Trần An Bang nghe thấy hai chữ Kiều lão, ngây ra một thoáng, sau đó lại nói: "Cha, thế thì sao?"
Trần Toàn nói: "Chuyện này kết thúc ở đây, con lập tức về cho cha!"
Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng nhốt tại nhốt tại trong phòng khoảng một giờ thì đại đội trưởng của đại đội sự cố tới, mỉm cười mở cửa phòng, nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, hiểu lầm đã điều tra xong rồi, Trần tiên sinh quyết định không truy cứu chuyện này."
Trương Dương đối với loại kết quả này đã đoán được trước, hắn cố ý nói: "Sao lại như vậy? Tôi đâm hỏng xe của người ta, bị hiềm nghi hủy hoại tàn sản của người khác, tôi phải chịu trách nhiệm."
Đại đội trưởng nói: "Xe của các anh là xe quân dụng, đang chấp hành nhiệm vụ, xe của anh ta là xe xã hội bình thường, phải chủ động tránh."
Trương Dương nói: "Việc này cứ vậy là xong à?"
Đại đội trưởng gật đầu nói: "Trần tiên sinh nói là hiểu lầm, anh ta nói không cần truy cứu."
Trương Dương lại lắc đầu nói: "Anh nói tôi cũng không tín, hay là anh bảo Trần An Bang tới đây tự mình nói với tôi đi." Mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, đám cảnh sát giao thông này khẳng định đã tra được lai lịch của xe quân dụng.
Đại đội trưởng cười nói: "Chủ nhiệm Trương, anh xem... anh ta cũng không truy cứu nữa rồi, có phải hay là..." Gã muốn mời Trương Dương ra khỏi đây, phiền phức thế này không có ai muốn dính vào cả.
Trương đại quan nhân nói: "Chuyện này không phải vấn đề là anh ta của truy cứu hay không, tôi đã nói rồi, tôi là nhầm chân ga thành chân phanh, nhưng giải thích cho các anh nghe thì không ai chịu tin cả. Không những vậy, còn thu di động của tôi, tới đây rồi, các anh lại nhốt tôi lại, ừ thì thôi coi như là tình nghi tôi cố tình hủy hoại tài sản của người khác, nhưng vị Cố tiểu thư này thì sao? Các anh nhốt người ta lại làm gì?"
Đại đội trưởng nói: "Không có... chúng tôi không nhốt hai người!"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Cửa phòng cũng bị khóa trái mà còn nói là không nhốt à!"
Trương Dương nói: "Anh đi nói với Trần An Bang, hắn không tố cáo thì tôi muốn tố cáo hắn, hắn nếu không ở ngay trước mặt tôi mà giải thích rõ ràng chuyện này thì tôi hôm nay không đi đâu cả, tôi cũng muốn xem xem, các anh rốt cuộc là có quyền gì mà lột di động của tôi, nhốt tôi ở đây?"
Những cảnh sát giao thông này thầm kêu khổ, lúc trước bọn họ sở dĩ đối đãi với Trương Dương như vậy đều là vì Trần An Bang tìm quan hệ, ai mà ngờ được chiếc xe jeep đó là của Kiều lão, chuyện giữa những nhân vật thượng tầng này bọn họ căn bản không thể quản được.
Trần An Bang nghe nói Trương Dương không muốn đi, bất đắc dĩ đành phải tới gặp hắn, thái độ của hắn vẫn rất cường ngạnh, hắn cho rằng, hôm nay mình trúng bẫy của Trương Dương, hắn sao có thể ngờ được chiếc xe jeep của Trương Dương dùng để dâm xe Ferrari của hắn là của Kiều lão, cha có biểu hiện khẩn trương như vậy, khẳng định là vì Kiều lão đã bắn tiếng cho ông ta, Trần An Bang không nghĩ thông Trương Dương sao lại quen với một nguyên lão chính đàn như Kiều lão, có điều trong mắt Trần An Bang, hắn hôm nay đã làm đủ rồi.