Trương đại quan nhân nhìn thấy Lý Uyển Cơ, suy nghĩ đầu tiên trong lòng chính là, một nữ hộ sĩ xinh đẹp như vậy, với tính tình của Lý Ngân Nhật, chắc sẽ không bỏ qua. Hắn lưu ý Lý Ngân Nhật sau khi Lý Uyển Cơ đi vào phòng, trong đôi mắt thoáng chốc ánh lên ánh mắt dục vọng, Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, cầm thú! Già như vậy rồi mà còn nhẫn tâm xuống đối với đời sau như vậy à?
Lý Uyển Cơ tựa hồ có chút kính sợ đối với ánh mắt của Lý Ngân Nhật, cúi đầu xuống, nói khẽ: "Tướng quân, đã chuẩn bị tốt rồi!"
Lý Ngân Nhật cười nói: "Trương Dương, chúng ta đi ăn cơm."
Một ngày ba bữa của Lý Ngân Nhật vô cùng đơn giản, đây không phải bởi vì y không ăn được, mà là từ sau khi y sinh bệnh đã bắt đầu chú ý tới dưỡng sinh, đồ ăn trên bàn lấy thanh đạm làm chủ, tự nhiên không thể thiếu món kim chi mà quốc gia của họ thích nhất.
Trương Dương đối với đồ ăn c Triều Tiên không có hứng thú gì, xới một bát mì lạnh, ăn ít kim chi, trong lòng cũng có chút thông cảm cho bữa ăn đạm bạc này, quốc gia người ta trước mắt kinh tế khó khăn, không có phí dụng chiêu đãi nhiều như vậy.
Trương Dương và Tông Thịnh cùng nhau ăn xong, khi rời khỏi Lý Ngân Nhật đưa cho hắn một món đồ tốt, là một hộp sâm Cao Ly.
Sau khi rời khỏi, Trương Dương ngồi bên trong xe không nhịn được nói: "Bữa cơm này cũng hơi đơn giản rồi, một chút đồ béo cũng không có."
Tông Thịnh cười nói: "Tôi và Kiều lão đã tới vài, cũng chưa từng ở lại ăn cơm, người Triều Tiên ăn cơm đều như vậy đấy, thực vật của bọn họ đương nhiên không thể so sánh với mỹ thực của Trung Hoa chúng ta." Nói tới chuyện này, Tông Thịnh đầy cảm giác tự hào dân tộc.
Trương Dương nói: "Kiều lão và y quen nhau thế nào vậy?"
Tông Thịnh nói: "Rất lâu rồi, tôi nghe người khác nhắc tới, khi kháng chiến, Kiều lão chỉ huy kháng Nhật ở đông bắc, Lý tướng quân lúc ấy từ Triều Tiên tới đây gia nhập quân kháng Nhật, được phân phối dưới trướng Kiều lão."
Trương Dương cười nói: "Không phải là cảnh vệ của Kiều lão ư?"
Tông Thịnh nói: "Không rõ lắm, có điều quan hệ của y và Kiều lão luôn rất tốt, cũng làm ra được cống hiến khá lớn cho tình hữu nghị Trung Triều."
Trương Dương nói: "Kiều lão đối với y rất không tồi!" Hắn bảo Tông Thịnh đưa mình tới trường mỹ thuật, Cố Dưỡng Dưỡng bảo hắn phải tới đây một chuyến, nói là có chuyện quan trọng muốn tìm hắn.
Tới trước cửa trường mĩ thuật, Trương Dương từ xa đã nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng đang từ trong trường học bước ra, đang chuẩn bị xuống xe đón cô ta thì lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ lái qua người họ, người ngồi bên trong xe chính là Trần An Bang, Trần An Bang đỗ xe lại bên cạnh Cố Dưỡng Dưỡng, sau đó cầm một bó hoa hồng rất to bước xuống. Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy thằng ôn này không ngờ lại tìm tới trường mình, không khỏi có chút bực mình, cô ta nhíu mày, nhìn xung quanh, hy vọng nhìn thấy Trương Dương xuất hiện, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Trương Dương.
Trương Dương ngồi bên trong xe không hề nóng lòng xuống xe, Tông Thịnh nhìn bó hoa hồng đó, chậc chậc khen: "Người trẻ tuổi hiện tại trên tình cảm thật sự đầu tư mạnh tay thật!"
Trần An Bang rát phong độ đi tới trước mặt Cố Dưỡng Dưỡng, cầm bó hoa trong tay đưa ra, mỉm cười nói: "Cố tiểu thư, tôi hôm nay đặc biệt tới đây là để xin lỗi cô về chuyện tối hôm đó!"
Cố Dưỡng Dưỡng chẳng thèm nhìn hắn, mắt vẫn lướt xung quanh tìm bóng dáng của Trương Dương.
Trần An Bang nói: "Cố tiểu thư, cô đang giận tôi ư."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Tôi chưa từng giận một kẻ xa lạ."
Trần An Bang nói: "Vậy nhận lấy hoa này đi, tôi mời cô đi ăn cơm, để biểu đạt thành ý."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Xin anh cầm hoa của anh đi xa một chút, đây là trường học, anh làm vậy tôi rất khó xử."
Trần An Bang mỉm cười nói: "Con gái được người ta theo đuổi cũng là chuyện tốt mà! Có gì mà khó xử?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Vậy cũng phải phân rõ là người nào, nếu là một vị sĩ anh tuấn phong độ tiêu sái, tôi có lẽ sẽ cảm thấy kiêu ngạo, nhưng nếu là một kẻ vô năng tự cao tự đại, tôi sẽ cảm thấy khó xử." Cố Dưỡng Dưỡng tức giận vì sự vô lễ của hắn đối với Trương Dương tối hôm đó, cho nên hôm nay nói chuyện cũng khắc bạc vô cùng.
Trần An Bang trước giờ đều tự thị thâm cao, hắn tuy rằng thích dung nhan và khí chất của Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng hắn không cho rằng Cố Dưỡng Dưỡng cao quý hơn mình, tuy rằng Cố Dưỡng Dưỡng cũng là con gái của cán bộ cao cấp, nhưng cha của cô ta dù sao cũng đã rời khỏi chính đàn, mà gia đình của hắn, thành tựu của hắn, bất kể là thế nào cũng không kém Cố Dưỡng Dưỡng, hắn cho rằng mình theo đuổi Cố Dưỡng Dưỡng là nể mặt cô ta rồi, nhưng Cố Dưỡng Dưỡng bày ra tư thế cự tuyệt hắn ngoài ngàn dặm, điều này khiến cho Trần An Bang vô cùng khó chịu.
Trong trường mỹ thuật có không ít sinh viên đi ra, nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ đó, cả đám đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Cố Dưỡng Dưỡng, lúc trước Trương Dương lái một chiếc Lamborghini tới đón cô ta đã tạo thành oanh động rất lớn, ảnh hưởng vẫn còn đó, không ngờ không tới vài ngày đã lại đổi thành Ferrari.
Cố Dưỡng Dưỡng trong trường mỹ thuật đã được người ta đặt cho danh hiệu hoa hậu giảng đường, nhưng bản thân cô ta cũng không phải là một cô gái thích gây náo động, cô ta nói với Trần An Bang: "Anh đi mau đi, đừng ở đây tạo thành ảnh hưởng không tốt."
Trần An Bang cũng tức giận rồi: "Cô bảo tôi đi à? Đây là chỗ của Cố gia chắc?"
Cố Dưỡng Dưỡng chẳng thèm để ý đến hắn, đi sang một bên, Trần An Bang lại đi theo, thằng ôn này ở phương diện theo đuổi con gái đúng là có nghị lực kiên cường.
Trương Dương nói với Tông Thịnh: "Anh Tông, giúp tôi đi đón Dưỡng Dưỡng với."
Tông Thịnh kinh ngạc nói: "Sao cậu không tự đi?"
Trương Dương nói: "Tôi sợ không nén được giận lại đánh người."
Tông Thịnh cười cười, gã mở cửa xe bước xuống, Tông Thịnh không biết Trần An Bang là ai, gã đi tới vỗ vai Trần An Bang: "Tiểu huynh đệ, làm gì có ai theo đuổi con gái như người ta kiểu như cậu."
Trần An Bang xoay người nhìn nhìn Tông Thịnh, hắn ở trước mặt của Cố Dưỡng Dưỡng đã đụng phải đinh, một bụng tức còn chưa có chỗ trút, nghe thấy Tông Thịnh nói như vậy, lập tức nổi giận: "Mày là ai, ở đây không có chuyện của mày, đi ra chỗ khác chơi."
Tông Thịnh tuy rằng là cảnh vệ của Kiều lão, nhưng gã cũng không để người bình thường vào mắt, Tông Thịnh nói: "Người ta đã không để ý tới cậu, cậu còn mặt dày đeo báo làm gì? Còn làm vậy nữa là tôi đi báo cảnh sát đấy!"
Trần An Bang cũng không phải là hạng iền lành gì, giơ bó hoa trong tay lên ném vào mặt Tông Thịnh, Tông Thịnh có thân thủ gì chứ, há có thể để hắn dễ dàng đập trúng, hơi né người ra một bên, gã cũng không muốn ra tay với Trần An Bang, Trần An Bang chỉ vào mũi gã, nói: "Mày ở đơn vị nào? Còn muốn lăn lộn ở kinh thành hay không?"
Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới ý thức được Trương Dương vẫn đang ngồi trong chiếc xe jeep màu xanh, trong lòng có chút kỳ quái, Trương Dương đã đến rồi thì sao không xuống xe? Đúng lúc này, cô ta thấy chiếc xe jeep đó đang chậm rãi khởi động, sau đó đột nhiên gia tốc, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng két chói tai, tất cả mọi người đều bị thanh âm bén nhọn này hấp dẫn, nhưng chuyện khiến họ ngạc nhiên hơn vẫn còn ở phía sau.
Chiếc xe jeep đó đâm mạnh vào đít xe thể thao Ferrari, xe thể thao Ferrari tuy rằng đắt giá, nhưng làm sao mà chịu nổi khi va chạm với xe jeep, trong tiếng kinh hô của người chung quanh, đít xe rơi xuống, Trương đại quan nhân vẫn không có ý phanh lại, tiếp tục giậm chân ga, đẩy chiếc xe thể thao Ferrari đó đi, cho tới khi đâm vào chiếc xe tải ở phía trước, hai chiếc xe giáp công, xe thể thao Ferrari bị ép cho biến dạng, vô cùng thê thảm vô cùng thê thảm.
Trương Dương mở cửa xe, giả vờ áy náy bước xuống: "Anh Tông, tôi lâu lắm không lái xe rồi, nhầm chân ga thành chân phanh..."