Trương Dương đương nhiên đã nghe nói, hơn nữa hắn từ chỗ Aishwarrya còn có được một quyển kinh Phật, phần sau của quyển kinh Phật đó có ghi chép một bộ tâm pháp của du già cổ, Aishwarrya chính là vì tu luyện bộ tâm pháp du già đó cho nên mới trì hoãn được sự héo úa của cơ thể.
Ân Thiện pháp sư nói: "Thuật du già có thể giảm bớt sự trao đổi chất của thân thể, trì hoãn sự già nua." Ánh mắt của ông ta thùy hướng vào trong chậu than: "Than lửa giống nhau, nhưng cháy hừng hực và cháy từ từ thì thơi gian tắt khẳng định sẽ khác nhau, nếu cô ta tu luyện thuật du già, có lẽ có thể trì hoãn sinh mệnh từ ba tháng đến một năm, có đủ thời gian để kinh mạch mới sinh trong cơ thể phát dục thành thục."
Trương Dương nói: "Xin đại sư chỉ điểm!" Phương pháp mà Ân Thiện pháp sư đề xuất quả thực rất phù hợp với thực tế.
Ân Thiện pháp sư nói: "Du già thuật mà tôi tu tập chú trọng ở quan tưởng, mà thuật du già cô ta cần lại tương phản với tôi, lúc tu luyện phải phong bế lục thức, minh hằng du già thuật chính là phương pháp cổ xưa nhất trong du già, theo tôi được biết thì phương pháp tu luyện này có lẽ đã thất truyền, tôi có thể dạy thuật du già này cho cô ta, có điều có mang tới hiệu quả tốt nhất hay không thì rất khó nói."
Trương Dương nói: "Đại sư, tôi có một bản du già tâm pháp, mong đại sư chỉ điểm."
Ân Thiện pháp sư gật đầu.
Tiểu lạt ma Đa Cát tìm giấy bút mang đến, trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp bút máy trở thành công cụ thường dùng nhất để viết. Trí nhớ của Trương đại quan nhân rất kinh người, hắn viết lại không sót một chữ bộ du già tâm pháp mà Aishwarrya đưa, ngay cả tập tranh ảnh tư liệu cũng vẽ không sai một nét.
Tâm pháp gốc thật ra là Phạn văn, Aishwarrya phiên dịch thành tiếng Trung, hiện tại Trương Dương dùng tiếng Trung để viết, tiểu lạt ma Đa Cát lại phiên dịch ra Phạn văn, Ân Thiện pháp sư chỉ xem đoạn đầu rồi không khỏi thở dài: "Quả nhiên là có duyên!" ông ta cũng không ngờ Trương Dương lại có được bộ minh hằng du già thuật thất truyền đã lâu.
Sau tuyết trời lại sáng, toàn bộ Ni Lặc tự được bao phủ trong ánh nắng vàng, nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, tuyết đọng trong sân rất dày, Trương Dương ngồi ở chính giữa sân, dưới sự chỉ điểm của Ân Thiện pháp sư tu luyện minh hằng du già thuật.
Trọng điểm của loại tâm pháp này là ở khống chế, sau khi tu luyện thành công, có thể khống chế hô hấp và nhịp tim một cách tự nhiên, thậm chí là tốc độ lưu động của máu, Trương Dương vốn cho rằng cái này tương thông với quy tức thuật, nhưng khi thật sự tu luyện lại phát hiện loại khống chế này không phải là một mực làm chậm lại.
Ân Thiện pháp sư đứng ở trong tuyết, nhìn thấy giữa một lần hít vào thở ra của Trương Dương, có một luồng khí tức màu trắng thẳng tắp như tên, nội lực của người trẻ tuổi này không ngờ lại tinh thuần như vậy, ngộ tính của Trương Dương rất cao, vốn là hắn đã thuộc lòng bộ du già tâm pháp này, chỉ là không tu luyện thực tế, dưới sự chỉ điểm của Ân Thiện pháp sư, rất nhanh liền tham ngộ được chỗ mấu chốt trong đó, trong khoảng thời gian ngắn đã quán thông cả bộ tâm pháp. Hắn phát hiện bộ du già tâm pháp này đối với chữa thương cũng có tác dụng rất lớn, trì hoãn tốc độ trao đổi chất của thân thể có thể mang đến tác dụng làm chậm rãi sự già hóa, có thể tăng tốc độ lành lại của vết thương, như vậy đối với chữa trị vết thương có thể mang đến hiệu quả làm ít công to.
Trương Dương vốn đã dùng nghịch thiên đan, hơn nữa có hắc ngọc đoạn tục cao thoa ngoài da, hiện giờ lại có minh hằng du già thuật hỗ trợ, tốc độ khép lại của vết thương nhanh tới kinh người, chỉ một ngày một đêm, ngoại thương của hắn trên cơ bản đã khỏi hẳn, xương đùi bị gãy cũng bắt đầu liền lại, dựa theo tốc độ trước mắt, không quá ba ngày, thân thể của hắn có thể khỏe mẹnh như xưa.
An Ngữ Thần dưới sự chỉ đạo của Ân Thiện pháp sư bắt đầu tu luyện du già, căn cơ võ công của cô ta vốn cũng rất tốt, tu tập du già không quá tốn sức. Trương đại quan nhân là người có ơn tất báo, Ân Thiện pháp sư ban cho hắn ân tình lớn như vậy, hắn đương nhiên không thể cứ như vậy thản nhiên mà nhận, Trương Dương và Ân Thiện pháp sư thảo luận y lý, Trương Dương giúp Ân Thiện pháp sư giải quyết không ít nan đề trong y học, thuận tiện viết lại một số phương thuốc cho ông ta. Ân Thiện pháp sư cứ cách một đoạn thời gian lại đi quanh khu vực núi Himalayas để hành y, những phương thuốc này của Trương Dương đối với ông ta có trợ giúp rất lớn.
Ba ngày sau, thương thế của Trương Dương đã hoàn toàn bình phục, trừ Ân Thiện pháp sư ra, những người khác đều cả thấy cực kỳ ngạc nhiên, phải biết rằng khi Trương Dương được cứu lên, chân trái bị gãy, xương sườn cũng có nhiều chỗ bị gãy, thương thế nặng như vậy không ngờ trong vòng ba ngày lại toàn bộ khỏi hắn. Tuy rằng hắc ngọc đoạn tục cao có hiệu quả thần kỳ, nhưng cũng cần ngoài nửa tháng để trị liệu, Ân Thiện pháp sư lại biết Trương Dương còn nghịch thiên đan, hơn nữa với minh hằng du già thuật, ba thứ hỗ trợ với nhau mới đạt tới hiệu quả trị liệu kinh người như vậy.
Trương Dương và Ân Thiện sóng vai đứng trên gác chuông của Ni Lặc tự, tiểu lạt ma Đa Cát đứng trước chuông, nghênh đón ánh nắng, rồi gõ chuông. Tiếng chuông du dương, vang vọng trong núi tuyết, nhớ tới kinh lịch của hai ngày qua, Trương Dương không khỏi cảm thán, nếu không phải gặp được đám lạt ma hảo tâm này, mình và An Ngữ Thần chỉ sợ đã bị đóng băng trên núi tuyết rồi.
Ân Thiện pháp sư nói: "Thương thế của anh đã khỏi hẳn rồi, thời tiết bên ngoài cũng tốt, mau mau xuống núi đi."
Trương Dương cung kính nói: "Đa tạ đại sư!"
Ân Thiện nói: "Đừng quên chuyện anh đã đáp ứng tôi." Lúc trước khi hai người tham thảo vấn đề y học đã nhắc tới ở vùng Tạng người bị bệnh đục tinh thể rất nhiều, Trương Dương đáp ứng sau khi trở về, sẽ liên hệ với đội chữa bệnh tới vùng Tạng, khai triển hành động chữa miễn phí bệnh đục tinh thể cho dân Tạng.
Trương Dương mỉm cười nói: "Đại sư yên tâm, tôi sau khi trở về lập tức sẽ liên hệ chuyện này."
Ân Thiện gật đầu.
Lúc này An Ngữ Thần lưng đeo bọc hành lý từ trong thiện phòng bước ra, ngẩng đầu nhìn bọn họ trên gác chuông, vẫy tay với Trương Dương.
Ân Thiện pháp sư thấp giọng nhắc nhở: "Anh cứ theo phương pháp trị liệu đã nói, có thể cứu được một người, nhưng sẽ giết một người."
Trương Dương hơi ngẩn ra, nhìn Ân Thiện pháp sư, Ân Thiện pháp sư nói: "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, thai nhi có lẽ chỉ là một vị thuốc dẫn."
Trương Dương không nói gì, cúi đầu chắp tay chữ thập với Ân Thiện pháp sư, thật ra hắn cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, nếu An Ngữ Thần mang thai, dùng loại phương pháp này để thúc đẩy kinh mạch mới sinh trong cơ thể, đến cuối cùng khó tránh khỏi tạo thành tổn thương cho thai nhi, nhưng trừ loại phương pháp này ra, Trương Dương không nghĩ ra được biện pháp nào khác, việc cấp bách là cứu tính mạng của An Ngữ Thần, về phần chuyện của thai nhi thì để về sau hẵng tính, cho dù thật sự tạo thành tổn thương cho thai nhi, non xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, chỉ cần An Ngữ Thần có thể khôi phục khỏe mạnh, muốn sinh con thì cơ hội vẫn còn nhiều.
An Ngữ Thần từ khi bắt đầu tu luyện minh hằng du già thuật, tình trạng sức khỏe tựa hồ đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nụ cười vui tươi lại quay trở lại trên khuôn mặt của cô ta, cô ta cũng rất biết ơn Ân Thiện pháp sư, sau khi biết Trương Dương muốn liên hệ với đội chữa bệnh, lập tức quyết định sẽ quyên tiền xây một bệnh viện hiện đại hoá ở địa khu Định Nhật, làm căn cứ khai triển chữ bệnh từ thiện.
Ân Thiện pháp sư tự mình tiễn bọn họ tới trước cửa núi, lại bảo tiểu lạt ma Đa Cát đưa hai người bọn họ xuống núi.
Tiểu lạt ma Đa Cát rất quen thuộc với đường xuống núi, gã còn dẫn thgeo một con ngao khuyển màu trắng, hình thể của ngao khuyển cực lớn, giống như một con nghé con, Đa Cát bảo An Ngữ Thần ngồi trên lưng ngao khuyển, An Ngữ Thần lúc ban đầu còn lo lắng ngao khuyển không chở được mình, nhưng về sau mới phát hiện con ngao khuyển này cõng mình mà căn bản không tốn một chút sức nào, vẫn bước đi như bay trên mặt tuyết.
An Ngữ Thần nói: "Đa Cát, con ngao khuyển này giỏi thật, trước đây tôi cũng thừng thấy ngao khuyển màu đen, nhưng ngao khuyển màu trắng thì chưa thấy bao giờ."
Đa Cát cười nói: "Một con ngao khuyển tốt có thể đấu với hai mươi con sói, loại ngao khuyển này là đặc sản của Châu Phong, tên là tuyết khế, nó còn hung mãnh hơn những con ngao khuyển khác nhiều, chị nếu thích, đợi tới cuối năm nó đẻ con, tôi sẽ tặng cho chị một con!"
An Ngữ Thần mắt sáng rực lên: "Hay quá!" Nhưng ánh mắt của cô ta lập tức lại trở nên ảm đạm, cho tới hiện tại cô ta vẫn không có chút lòng tin nào rằng mình có thể khỏi bệnh, liệu có đợi được tới cuối năm hay không thì còn rất khói nói.
Trương Dương nói: "Đa Cát, cậu còn nhỏ tuổi sao đã muốn xuất gia rồi?"
Đa Cát nói: "Từ khi tôi hiểu chuyện đã ở trong miếu lạt ma rồi, cho nên tôi coi nơi này là nhà của mình, trừ Himalayas tôi chưa bao giờ được đi đâu cả."
An Ngữ Thần nói: "Đa Cát, sau này có cơ hội, chị sẽ dẫn em tới Hongkong chơi!"
Mắt Đa Cát sáng rực lên: "Thật ư?"
An Ngữ Thần gật đầu: "Qua một thời gian nữa, chị sẽ tới Tây Tạng, chị định xây một bệnh viện ở Định Nhật, chúng ta sẽ lại gặp nhau."
Đa Cát nói: "Em cũng rất muốn đi xem."
Đa Cát đưa bọn họ tới trung tâm Châu Phong, khi trung tâm Châu Phong xuất hiện trong tầm mắt thì Đa Cát dừng chân, cáo từ Trương Dương và An Ngữ Thần.
Trương Dương lại đưa cái đồng hồ của mình cho Đa Cát: "Đa Cát, giữ lại làm kỷ niệm đi, nhìn thấy cái đồng hồ này thì cậu sẽ không quên chúng tôi." dưới sự kiên trì của hắn, Đa Cát cuối cùng cũng nhận chiếc đồng hồ này.
Đa Cát xoay người ngồi lên lưng ngao khuyển,hô to một tiếng, ngao khuyển nhanh như tia chớp phóng lên núi, vẽ ra một dấu vết sáng rực trong tầm mắt của Trương Dương và An Ngữ Thần rồi nhanh chóng biến thành một điểm nhỏ.