Trương Dương giãy dụa tiến về phía An Ngữ Thần nhưng nhưng tay hắn không ngờ lại bủn rủn không có một chút lực đạo nào, Trương Dương hoảng sợ, hắn thật sự không nghĩ ra, lạt ma này vì sao muốn bỏ mê hương vào trong lò than, hắn không nghĩ ra lý do mà đám lạt ma này muốn hại họ, nếu muốn hại họ, lúc trước vì sao lại cứu họ từ trong tuyết ra.
Cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, lạt ma áo xám đó lặng lẽ tiến vào, mắt lạnh lùng nhìn Trương Dương, ánh mắt tràn ngập cừu hận khắc cốt ghi tâm.
Trương Dương suy yếu vô lực nói: "Ông là Tang Khôn? Vì sao muốn hại tôi!"
Tang Khôn đu tới trước mặt Trương Dương, y tóm lấy cổ áo Trương Dương, nhấc hắn lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày không ngờ lại bẻ gãy tứ chi của Mạt Gia, tên ác ma mày, tao muốn mày nợ máu phải trả bằng máu!"
Trương Dương nghe thấy tên Mạt Gia, trong lòng ngây ra, hắn lúc này mới nhớ tới chuyện ở Thông Mạch gặp kiếp phỉ Ác Lang Mạt Gia? Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy ư, ở Qomolangma không ngờ lại gặp cừu nhân? Trương Dương không rõ quan hệ giữa Tang Khôn và Ác Lang Mạt Gia, nhưng từ vẻ mặt hận thấu xương của Tang Khôn đối với hắn, giữa y và Mạt Gia nhất định có uyên nguyên sau xa.
Sau khi Trương Dương trúng mê hương, đã hoàn mất đi sức chống cự, hắn hiện tại thậm chí ngay cả năng lực kêu cứu cũng không có, chỉ có thể mặc cho Tang Khôn giết hại, Tang Khôn túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn tới gần lò lửa, lò lửa cực nóng hun mặt Trương Dương, Tang Khôn muốn dí mặt Trương Dương vào trong lò than lửa.
Đúng vào lúc nguy cấp này bỗng nhiên bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có giọng trẻ con kinh ngạc vang lên: "Sư thúc, thúc làm gì vậy?"
Tang Khôn hơi ngẩn ra, xoay người nhìn lại, lại là tiểu lạt ma Đa Cát xuất hiện ở ngoài cửa, vẻ mặt của gã đầy kinh ngạc nhìn Tang Khôn.
Tang Khôn lạnh lùng nói: "Ở đây không có chuyện của mày!"
Đa Cát lao lên, ý đồ ngăn cản Tang Khôn hại Trương Dương: "Sư thúc, thúc không thể làm như vậy được!"
Tang Khôn nhấc chân đá Đa Cát, hừ lạnh một tiếng nói: "Đây là chuyện giữa tao và hắn, không liên quan gì tới mày!"
Trương Dương cười lạnh nói: "Khi dễ trẻ con thì có gì là hay, có gan thì nhắm vào tao đây này!"
Tang Khôn cười gằn nói: "Tao sẽ cho mày sống không bằng chết!" Y tóm lấy tóc Trương Dương, áp mặt hắn vào lò lửa.
Đúng vào lúc thảm kịch sắp xảy ra, chậu than đó bỗng nhiên bị một sức hút cực mạnh hút đi, bay về phía ửa, Tang Khôn ấn trượt, y ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy sư huynh Ân Thiện pháp sư vô thanh vô tức xuất hiện bên trong thiện phòng, đôi mắt thâm thúy đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tang Khôn hét lớn: "Sư huynh, huynh đừng quản tôi, hắn hại Mạt Gia, đây là an oán giữa tôi và hắn."
Ân Thiện pháp sư lắc đầu, vẫn bước từng bước tới trước mặt Tang Khôn.
Tang Khôn từ bên hông rút ra một thanh loan đao sáng loáng, chỉ vào pháp sư, nói: "Không ai có thể ngăn cản được tôi cả!"
Ân Thiện tiếp tục tiến tới, Tang Khôn nổi giận gầm lên một tiếng ném Trương Dương đi, một đao đâm vào ngực Ân Thiện pháp sư. Ân Thiện pháp sư không tránh, mũi đao đâm vào ngực ông ta, giống như là đâm vào đá, phát ra một tiếng keng, mũi đao không ngờ lại gãy. Tang Khôn lộ ra ánh mắt sợ hãi, y vứt loan đao đi, một quyền đánh vào bụng Ân Thiện pháp sư, chỗ chạm vào đột nhiên lõm xuống, toàn bộ quyền đầu của y đều thụt vào bên trong bụng Ân Thiện pháp sư, cổ tay đau nhói, không ngờ bị bụng của Ân Thiện pháp sư hút vào một cái khiến cho trật khớp.
Ân Thiện pháp sư thở dài nói: "Oan nghiệt, cậu nhập phật môn nhiều năm như vậy, vẫn không bỏ được ân cứu, không bỏ được nghiệt duyên ư?"
Tang Khôn hai mắt đỏ bừng nói: "Nó là con tôi, tứ chi của nó bị người này bẻ gãy, tôi phải báo thù cho nó."
Ân Thiện pháp sư nói: "Trời tác nghiệt thi có thể tha, tự tác nghiệt thi không thể sống, những năm nay nó đã làm quá nhiều việc xấu rồi."
Tang Khôn nói: "Phật lấy từ bi làm gốc, phật pháp của huynh tuy tinh thâm, nhưng vì sao thấy chết không cứu, huynh có thể lấy hắc ngọc đoạn tục cao chưa cho những người xa lạ lạ này, nhưng vì sao lại không chịu cứu con tôi!"
Ân Thiện pháp sư nói: "Ta nếu cứu hắn, hắn sẽ lại đi hại người!"
Tang Khôn thu hồi bàn tay bị trật khớp! Một kéo một một đẩy, tự nhiên liền khớp, sau đó lại một quyền đánh vào ngực Ân Thiện pháp sư, rầm một tiếng, giống như đánh vào cây mục, Ân Thiện pháp sư vẻ mặt không thay đổi, thở dài nói: "Cậu đi đi!"
Tang Khôn điên cuồng gào thét: "Trừ phi cho tôi hắc ngọc đoạn tục cao!"
Ân Thiện pháp sư nói: "Reo cây nào rào cây đó, vạn sự vạn vật trên đời này đều tồn tại hai chữ nhân quả, cậu nhập phật môn hơn ba mươi năm, lại thủy chung không phá được hai chữ nhân quả, thôi thôi!" Ông ta từ trong ngực lấy ra một hộp gỗ ném cho Tang Khôn.
Tang Khôn cuối cùng cũng có được hắc ngọc đoạn tục cao, quả nhiên là cảm động đến rơi nước mắt, nghĩ tới con trai cuối cùng cũng có thể được cứu chữa, kích động đến nỗi khó có thể hình dung được, khi đang vui mừng khôn xiết thì hữu quyền khô héo của Ân Thiện pháp sư chậm rãi đẩy ra, ấn một cái lên đan điền của Tang Khôn, tốc độ ra quyền của ông ta tuy rằng không nhanh, nhưng Tang Khôn rõ ràng nhìn rõ lại không thể nào tránh thoát được, một cỗ uy áp chi thế cường đại khiến y không thể nhúc nhích nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn một quyền này đánh lên người mình, kinh mạch trên người đau đớn như bị nổ tung, cả người trở nên suy yếu vô lực, uể oải ngã xuống đất.
Ân Thiện pháp sư nói: "Nếu đã không nhìn thấu nhân quả, võ công đối với ngươi cha con đối với ngươi mà nói cũng là trói buộc, ngươi sau khi trị khỏi tay chân cho hắn thì ở lại Ni lặc tự tu tâm tụng phật đi."
Tâm tình c trong thời gian ngắn từ đại hỉ tới đại bi, vui là vì cuối cũng có được hắc ngọc đoạn tục cao, thương thế của con trai có thể được chữa lành, buồn là võ công của mình đã bị phía, con trai cũng phải theo y ăn chay niệm phật trong chùa.
Tang Khôn cầm hắc ngọc đoạn tục cao không nói câu nào rời khỏi thiện phòng.
Tiểu lạt ma Đa Cát cũng bởi vì hít phải mê hương mà ngã khuỵu xuống đất, Ân Thiện pháp sư nhìn tình cảnh bên trong, không khỏi thở dài, ông ta kéo ba người bọn Trương Dương tới thiện phòng ở bên cạnh, mê hương này chỉ có tác dụng gây mê chứ không có hại gì đối với thân thể, Trương Dương dựa vào nội lực hùng hậu nên là người khôi phục tự do đầu tiên. Tiểu lạt ma Đa Cát là người thứ hai, An Ngữ Thần thì thủy chung ngủ say.
Ân Thiện pháp sư vừa rồi đã kiểm tra sức khỏe cho bọn họ, ông ta lại líu lo nói một hồi.
Tiểu lạt ma Đa Cát phiên dịch lại: "Sư phụ tôi nói anh nói anh võ công cao cường."
Trương Dương áy náy nói: "Mang tới phiền phức cho đại sư rồi!"
Ân Thiện lắc đầu, lại nói: "Nếu tôi nhìn không lầm, cô gái này trời sinh tuyệt, mạng không còn lâu nữa!"
Đa Cát phiên dịch lại lời nói của cho Trương Dương nghe, nội tâm Trương Dương chấn động, Ân Thiện pháp sư không ngờ có thể nhìn ra bệnh chứng của An Ngữ Thần chẳng lẽ chẳng lẽ ông ta có phương pháp cứu chữa ư?
Trương Dương cung kính xin Ân Thiện pháp sư: "Đại sư nói không sai, cô ấy trời sinh tuyệt, tôi đến giờ vẫn chưa nghĩ ra được cách chữa trị cho cô ấy."
Ân Thiện nói: "Tôi đã xem xét tình trạng của cô ta rồi, cô ta trời sinh mạch, nhìn tình trạng của cô ta thì có lẽ không sống được tới hai mươi tuổi, nhưng có người đã dùng nội lực lâm thời khai kinh thác mạch trong cơ thể của cô ta, trì hoãn thời gian kinh mạch của cô ta đóng hẳn, cho nên cho nên cô ta mới sống đến bây giờ." Ân Thiện tạm dừng một chút rồi nhìn Trương Dương, nói: "Là anh làm ư?"
Trương Dương không hề giấu diếm, hắn gật đầu nói: "Vãn bối cũng hiểu chút y lý, mấy năm nay dùng nội lực cùng đan dược trì hoãn sinh mệnh của cô ta, nhưng chung quy vẫn không thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh."
Ân Thiện nói: "Trời sinh tuyệt mạch thường thường chết non vào lứa tuổi thiếu niên, phương pháp chữa khỏi duy nhất chính là trong cơ thể có kinh mạch mới sinh, dùng âm dương thúc đẩy, cô ta nếu kết hôn sinh con, có lẽ mới có một đường sinh cơ."
Trương Dương sau khi nghe Đa Cát phiên dịch lại, lúc này mới khâm phục kiến giải của Ân Thiện trên y học tới cực điểm, không ngờ trong núi tuyết này lại có một vị cao thủ y đạo như vậy, xem ra trong bóng tối tất cả đều được chú định, An Ngữ Thần lựa chọn tới Châu Phong, hắn đuổi theo tìm tới, hai người rơi vào hố băng, gặp tuyết lở, cho đến được cứu vớt bởi Ni Lặc tự, tựa hồ đều có trời cao chỉ dẫn bọn họ.
Trương Dương quỳ rạp xuống đất, chân thành nói: "Cầu đại sư từ bi vi hoài, chỉ điểm đướng sáng cho vãn bối, cứu cô ấy với!"
Ân Thiện pháp sư đỡ Trương Dương dậy, ông ta nói khẽ: "Căn cứ vào phán đoán của ta, sinh mệnh của cô ta nhiều nhất không vượt qua được ba tháng."
Đây cũng đang là vấn đề mà Trương Dương lo lắng, cho dù An Ngữ Thần như ước nguyện được mang bầu, nhưng ba tháng sau cô ta lại gặp tử vong, đến lúc đó chẳng những là cô ta, ngay cả thai nhi trong bụng cũng phải chết, Trương Dương không những không cứu được cô ta, ngược lại còn bồi thêm tính mạng của đứa bé
Ân Thiện pháp sư nói: "Tôi nhìn ra được, bất kể y thuật hay là nội lực của anh đều mạnh hơn tôi."
Trương Dương nói: "Thuật nghiệp có chuyên công, y học võ công chi đạo như biển cả, những gì mà tôi nắm được chỉ là một giọt nước trong đó mà thôi."
Ân Thiện pháp sư nói: "Tôi cũng không cứu được cô ta, nhưng tôi có thể cho anh một đề nghị."
Trương Dương cung kính nói: "Vãn bối xin chăm chú lắng nghe."
"Anh chắc có nghe nói tới thuật Du già chứ."