Y Đạo Quan Đồ

Chương 673-3: Không thể kiêm cả hai (3)

Lương Thiên Chính nói: "Tỉnh trưởng Tống, các vị thường ủy, tôi cũng không phải là phản đối chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế, ý của tôi là, chỉnh đốn cũng cần thời gian, chúng ta phải giải quyết vấn đề này từng bước một, cố gắng vừa có thể giải quyết vấn đề bảo vệ môi trường đang làm khó chúng ta lại vừa có thể tránh được tổn thất lớn nhất trên kinh tế."

Tống Hoài Minh nói: "Cá và tay gấu không thể kiêm được, trên thế giới này vốn không có chuyện lưỡng toàn tề mĩ."

Lương Thiên Chính mấp máy môi, nhưng không nói gì nữa, thái độ muốn chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế của Tống Hoài Minh là cực kỳ cường ngạnh, y tiếp tục tranh cãi cũng không có ý nghĩ gì.

Kiều Chấn Lương uống một ngụm trà, nhẹn nhàng đặt chén trà xuống, mắt quét một vòng rồi nói: "Mọi người nói đều có lý, tuy rằng quan điểm có chút bất đồng, nhưng đều là vì phát triển tương lai của Bình Hải." Y tạm dừng một chút rồi nói: "Lần vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang làm ô nhiễm nước không phải là ngẫu nhiên, mà là kết quả tất yếu của phát triển công nghiệp mù quáng, tôi có thể nói cho các vị biết, trước khi tôi về đã đặc biệt tới bờ sông Thoan xem, mùi tanh hôi từ rất xa đã có thể ngửi được, tôi không muốn nói ô nhiễm nghiêm trọng như thế nào nữa, nhưng nước như vậy, lại là nguồn nước của người dân thành phố Nam Tích, người ta có thể mấy ngày không ăn cơm, nhưng một ngày cũng không thể rời khỏi nước, khiến người dân Bình Hải không có nước dùng, chúng ta có phải quá nhẫn tâm không!"

Ánh mắt của Lương Thiên Chính nhìn chằm chằm vào mặt bàn, Kiều Chấn Lương vừa mở miệng y đã rõ, lần này Kiều Chấn Lương không nghi ngờ gì nữa đã có quan điểm nhất trí với Tống Hoài Minh, chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế đã là không thể tránh khỏi.

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi đồng ý với quan điểm của đồng chí Hoài Minh, phát hiện sai lầm nhất định phải lập tức sửa chữa sai lầm, phát triển kinh tế tuyệt không thể lấy hy sinh hoàn cảnh ra làm cái giá, cho dù là một học sinh tiểu học cũng rõ tầm quan trọng của bảo vệ hoàn cảnh, mảnh đất dưới chân chúng ta chính là tài phú mà tổ tiên của chúng ta để lại cho chúng ta, thân là đời sau, chúng ta có tư cách gì mà phá hoại nó? Nếu chúng ta hôm nay phá hoại hoàn cảnh, sau này, chúng ta sẽ phải đối mặt với con cháu của chúng ta như thế nào?"

Sau khi cuộc họp thường ủy chấm dứt, Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh đi cùng nhau, Kiều Chấn Lương thở dài nói: "Bình Hải không biết gần đây làm sao nữa, ngay cả một khắc cũng không khiến tôi được yên."

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều, những người như chúng ta chính là luôn phải lao lực, thật sự được nhàn hạ mới là không bình thường."

Kiều Chấn Lương cười ha ha một tiếng, y nói khẽ: "Hoài Minh à, hôm nay cách dùng từ của anh có chút cứng rắn quá, vẫn phải để ý tới cảm thụ của các đồng chí một chút, khu vườn công nghiệp quốc tế đối với sự phát triển của Đông Giang, thậm chí Bình Hải vẫn có cống hiến, tuy rằng vấn đề ô nhiễm rất nghiêm trọng, chúng ta phải chỉnh đốn điểm này, nhưng vẫn cần thời gian."

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều không phải vừa rồi đã tỏ thái độ rõ ràng phải chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế sao?"

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Chỉnh đốn là phải làm rồi, tôi là nói anh phải cân nhắc tới cảm thụ của các đồng chí khác!" Nói xong y bật cười: "Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi, năm đó các đồng chí vì vườn công nghiệp quốc tế mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, hôm nay chúng ta quyết định chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế, chẳng khác nào phủ định thành tích của bọn họ, trong lòng bọn họ khẳng định sẽ khó chịu."

Tống Hoài Minh gật đầu, những lời này của Kiều Chấn Lương thật ra y cũng đã nghĩ tới.

Kiều Chấn Lương nói: "Lần này xử lý nước ô nhiễm tôi cũng tìm hiểu một chút, phía Đông Giang phản ứng chậm chạp, sau khi phát sinh ô nhiễm nước không quyết đoán đình chỉ sản xuất của các xí nghiệp gây ô nhiễm nặng, khiến nước bẩn vẫn không ngừng chảy vào sông Thoan, mang đến thương tổn nghiêm trọng đối với sông Thoan, lý do của Lương Thiên Chính không đầy đủ."

Tống Hoài Minh trêm điểm này vẫn hộ Lương Thiên Chính, y nói khẽ: "Điểm này tôi cũng có trách nhiệm, tôi không ý thức được ô nhiễm lại nghiêm trọng như vậy."

Kiều Chấn Lương nói: "Là trách nhiệm của ai, nên do ai gánh vác, Hoài Minh à, sự kiện ô nhiễm nước lần này không chỉ là sự kiện ô nhiễm bình thường, sau lưng còn tồn tại vấn đề quản lý khá nghiêm trọng, hôm nay trên cuộc họp tôi chưa nói là bởi vì trước mắt tôi chưa có đủ chứng cớ."

Trong lòng Tống Hoài Minh đột nhiên thắt lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Kiều Chấn Lương, vừa hay bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Kiều Chấn Lương, phía sau những lời này của Kiều Chấn Lương phía sau còn có thâm ý, chẳng lẽ y muốn lợi dụng cơ hội ô nhiễm nước lần này để dấy lên một cơn bão chính trị nữa ư? Nghĩ đến đây, Tống Hoài Minh cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Kiều Chấn Lương trở lại văn phòng của mình chưa được bao lâu thì bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính tới cầu kiến.

Màn đêm phủ xuống, Kiều Chấn Lương có chút bất đắc dĩ cười nói: "Anh chưa về à? Anh chưa về thì tôi cũng phải về đây!"

Lương Thiên Chính nhíu mày, y nói khẽ: "Bí thư Kiều, tôi tới là muốn nói vài câu với ngài, sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài đâu."

Kiều Chấn Lương nói: "Thế này đi, chúng ta tới hiện trường vườn công nghiệp quốc tế, vừa đi vừa nói chuyện." Kiều Chấn Lương đã bảo thư ký trưởng ủy an bài hành trình, Kiều Chấn Lương là một người muốn làm thực tế, hôm nay vừa mới từ Giang Thành gấp gáp trở về, còn chưa kịp về nhà, chuẩn bị tan ca còn muốn đích thân tới vườn công nghiệp quốc tế xem tình huống hiện trường sửa ống nước.

Lương Thiên Chính có chút hổ thẹn nói: "Mang thêm phiền phức cho bí thư Kiều rồi."

Kiều Chấn Lương nói: "Anh không phải mang thêm phiền phức cho tôi mà là tạo thêm phiền toái cho người dân Nam Tích."

Lương Thiên Chính lên xe hồng kỳ của Kiều Chấn Lương, y đến tìm Kiều Chấn Lương là vì y rất ủy khuất, lòng y cũng không yên, Kiều Chấn Lương hôm nay trên cuộc họp thường ủy đã công khai ủng hộ quan điểm của Tống Hoài Minh, nhưng Kiều Chấn Lương nói lại không quá rõ ràng, Lương Thiên Chính cần nói chuyện tử tế với vị chưởng môn nhân này của Bình Hải.

Lương Thiên Chính nói: "Bí thư Kiều, phương án chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế tôi sẽ tập hợp cán bộ thành phố Đông Giang hợp mưu hợp sức, nhanh chóng đưa ra."

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Chuyện này không thể trì hoãn được, phải nhanh một chút." Thái độ của Kiều Chấn Lương rất ôn hòa, điều này khiến cho Lương Thiên Chính yên lòng một chút. Lương Thiên Chính đối với Kiều Chấn Lương cũng coi như là có chút hiểu biết, con người của Kiều Chấn Lương rất khó nắm bắt, bề ngoài tươi cười của y rất dễ mê hoặc người khác, tác phong chính trị của y thì lại cực kỳ cứng rắn, hôm nay trên cuộc họp thường ủy, Kiều Chấn Lương tuy rằng nói không nhiều, nhưng y rõ ràng đã nắm được mấu chốt của sự kiện ô nhiễm nước lần này, cùng với Tống Hoài Minh đều chú ý tới vấn đề dân sinh do nước bị ô nhiễm mang đến, cùng với vấn đề cải tạo khu vườn công nghiệp quốc tế, cái mà Kiều Chấn Lương nhìn vào là vấn đề quản lý và trách nhiệm, y chú ý tới xử lý và ứng đối phát sinh sau khi nước bị ô nhiễm hơn.

Lương Thiên Chính hiện tại đã có chút hối hận rồi, y nên nhanh chóng làm ra quyết đoán, khi ô nhiễm vừa mới phát sinh, nếu có thể quyết đoán hạ lệnh bắt các xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế đình công, như vậy y sẽ không rơi vào tình cảnh bị động như vậy, y bắt đầu lo lắng tiền đồ chính trị của mình có thể bởi vì này sự kiện ô nhiễm nước lần này mà bị ảnh hưởng hay không.

Lương Thiên Chính rất không hài lòng đối với biểu hiện của Tống Hoài Minh hôm nay, y cho rằng mặc dù là mình ứng đối không thỏa đáng, nhưng Tống Hoài Minh cũng không nên trên cuộc họp thường ủy công khai đề xuất như vậy, vào thời khắc phi thường như thế này, Lương Thiên Chính rất cần sự ủng hộ, cho tới nay, y vẫn luôn kiên trì đứng trong trận tuyến của Tống Hoài Minh, nhưng vào thời điểm mình gặp khó khăn, Tống Hoài Minh không vươn tay ra giúp hắn, các làm như vậy khiến y rất lạnh lòng.]