Tống Hoài Minh nói: "Khu Vườn công nghiệp quốc tế cách thành phố chính quá gần, lại dựa vào sông Thoan, hoàn cảnh địa lý của nó quyết định, vườn công nghiệp không thích hợp để ngành công nghiệp nặng, xí nghiệp hóa chất gây ô nhiễm nặng vào, nhưng mà căn cứ vào công tác thống kê của chúng tôi, ở trong khu vườn công nghiệp quốc tế xí nghiệp gây ô nhiễm nhiễm nặng tổng cộng có bẩy nhà, đây là một con số cực kỳ kinh người, tôi tin phía thành phố Đông Giang cũng đã chú ý tới vấn đề này, cho nên ở khu vườn công nghiệp quốc tế đã xây dựng nhà máy xử lý nước bẩn cỡ lớn, nhưng mà nhà máy xử lý nước bẩn cũng không đủ để thay đổi toàn bộ tình trạng của vườn công nghiệp quốc tế, ô nhiễm nước chỉ là một trong số đó, các vấn đề khác chưa lộ ra không có nghĩa là không tồn tại, ô nhiễm không khí, khói bụi, những xí nghiệp gây ô nhiễm nặng này đang hủy diệt hoàn cảnh sinh tồn của chúng ta, tôi cho rằng chúng ta nên một lần nữa cân nhắc lại việc định vị vườn công nghiệp quốc tế, mượn cơ hội lần này, tiến hành đánh giá toàn phương diện đối với xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế, đối với xí nghiệp gây ô nhiễm nặng, phải quyết đoán đóng cửa hoặc là di dời."
Kiều Chấn Lương không nói gì, y cảm thấy được chuyện này sẽ dẫn tới chấn động bên trong thường ủy, vấn đề ô nhiễm nước đã tăng lên thành phải lựa chọn vì hoàn cảnh hay là xí nghiệp, vấn đề vườn công nghiệp quốc tế tồn tại đã lâu này cũng bởi vì chuyện ô nhiễm nước mà được đề lên thành chương trình nghị sự, mà vấn đề này tất nhiên sẽ đụng chạm tới thần kinh mẫn cảm của một bộ phận người.
Phó tỉnh trưởng Thường vụ Triệu Quý Đình từ sau chuyện của Âu Dương Như Hạ đã rất ít khi lên tiếng, tình nhân bị giết, con trai bị bắt, Triệu Quý Đình đã trải qua mấy năm tăm tối nhất trong đời người, sau khi Kiều Chấn Lương tới Bình Hải đối với y cũng tính là không tồi, nhưng trạng thái đêm mê trên chính trị của Triệu Quý Đình đã bắt đầu khiến Kiều Chấn Lương mất đi lòng tin đối với y, Triệu Quý Đình có một loại dự cảm, vị trí của mình càng lúc càng lung lay. Cho nên Triệu Quý Đình gần đây cũng tận lực có biểu hiện, trên cuộc họp thường ủy cũng thường xuyên lên tiếng hơn. Chuyện vườn công nghiệp quốc tế Triệu Quý Đình cũng có quyền lên tiếng, lúc trước Lương Thiên Chính muốn làm vườn công nghiệp quốc tế,chiêu thương thời kỳ đầu gặp khó khăn rất lớn, vẫn là Triệu Quý Đình đã giúp y giải quyết không ít vấn đề, tuy rằng Lương Thiên Chính là người có khả năng thay thế vị trí của mình nhất, nhưng trong chuyện vườn công nghiệp quốc tế, trận tuyến của Triệu Quý Đình và y là nhất trí, bởi vì lợi ích chính trị của bọn họ có chút giống nhau, bọn họ đều được lợi từ vườn công nghiệp quốc tế, phủ định vườn công nghiệp quốc tế chính là phủ định thành tích chính trị của bọn họ.
Triệu Quý Đình nói: "Tỉnh trưởng Tống nói rất có đạo lý, nhận thức trong phát triển, phát triển trong nhận thức, nhưng chúng ta không ai có bản sự tiên tri cả, muốn làm kinh tế, ví dụ cổ kim nội ngoại có rất nhiều, nhưng cái mà chúng ta đang xây dựng là xã hội chủ nghĩa Trung Quốc đặc sắc, cổ kim nội ngoại không có tiền lệ nào để theo cả, không có bất kỳ ai có thể cam đoan quyết sách của mình là vĩnh viễn chính xác, ánh mắt và tầm nhìn của mỗi người đều có tính cực hạn, đây là do thời đại quyết định, cho nên chúng ta dùng quan điểm hiện tại để bình luận chuyện đã phát sinh trước đây là không công bình, chúng ta không thể chỉ nhìn vào khuyết điểm mà xem nhẹ tác dụng thúc đẩy của bản thân quyết sách đối với kinh tế Bình Hải, bất kỳ chuyện gì cũng có hai mặt của nó, cải cách của chúng ta là một quá trình không ngừng phát triển đi lên, trong quá trình này, chúng ta cũng đang không ngừng hoàn thiện và thay đổi mình, khiến chính sách của chúng ta càng thêm phù hợp với hiện thực, càng thêm nhân tính hóa, nhưng nếu không có kinh nghiệm tích lũy được trong phát triển quá khứ, không ai có thể một bước lên trời đạt được nhận thức như bây giờ, ít nhất tôi không làm được. Nếu trưng cầu ý kiến của tôi đối với vườn công nghiệp quốc tế, tôi cho rằng bản thân vườn công nghiệp quốc tế đối với tỉnh Đông Giang là công lớn hơn tội, chúng ta không thể bởi vì hiện tại xảy ra sự kiện ô nhiễm nước mà hoàn toàn phủ định tác dụng của nó."
Những lời này của Triệu Quý Đình chẳng khác nào công nhiên đối kháng lại Tống Hoài Minh, Lương Thiên Chính liếc qua Triệu Quý Đình, trong ánh mắt tràn ngập cảm kích, vào những lúc như thế này, y sợ nhất chính là bị tường đổ người dẩy, y vốn là người có uy hiếp lớn nhất đối với vị trí của Triệu Quý Đình, nhưng vào thời khắc mấu chốt, Triệu Quý Đình lại đứng ra nói đỡ cho y, điểm này là rất đáng quý, tuy rằng Lương Thiên Chính trong lòng hiểu rõ, điểm xuất phát của Triệu Quý Đình không phải vì giúp Lương Thiên Chính, mà là giúp chính bản thân y, vườn công nghiệp quốc tế không chỉ đại biểu cho lợi ích của một người, Tống Hoài Minh đứng ra phủ định vườn công nghiệp quốc tế, chẳng khác nào phủ định chính tích của cả một đám người, phủ định những cán bộ đã từng cố gắng vì sự phát triển và xây dựng Bình Hải như họ.
Lương Thiên Chính thừa nhận vườn công nghiệp quốc tế đã mang đến sự ô nhiễm, nhưng sâu trong lòng y vẫn kiên trì cho rằng công lao của mình không thể phủ định, vườn công nghiệp quốc tế nếu như không được dựng lên, kinh tế Đông Giang sao có thể trong vài năm gần đây phát triển nhanh chóng như vậy.
Tống Hoài Minh cười nhạt một tiếng, vấn đề vườn công nghiệp quốc tế vừa được nhắc tới đã gặp phải sự phản đối kịch liệt như vậy, đây cũng là điều mà y không ngờ tới, Tống Hoài Minh không có ý nhằm vào cá nhân Lương Thiên Chính hoặc là Triệu Quý Đình, y là đang luận sự, y là nhằm vào hiện trạng của Đông Giang để đàm luận vấn đề. Nhưng y trong lúc vô tình đã xúc phạm đến lợi ích chính trị của người, trong mắt Triệu Quý Đình và Lương Thiên Chính, Tống Hoài Minh hiện tại đang công khai làm khó dễ bọn họ, chính là đang phủ định sự vất vả và cố gắng của họ trong quá khứ, phủ định chính tích quang huy mà bọn họ từng giành được.
Tống Hoài Minh nói: "Vườn công nghiệp quốc tế trong lịch sử phát triển của Đông Giang rốt cuộc sẽ có vị trí như thế nào, tôi không muốn bình phán, cũng không cần tôi phải bình phán, lịch sử sẽ cho nó một đánh giá công chính nhất, cái tôi muốn nói là hiện tại, hiện giờ vườn công nghiệp quốc tế đã trở thành một nguồn ô nhiễm lớn nhất Đông Giang, sự tồn tại của nó không chỉ gây nguy hiểm cho bản thân Đông Giang, cũng gây nguy hiểm cho cả địa khu hạ du sông Thoan, chuyện ô nhiễm nước đã được nghiệm chứng, chúng ta không thể lật qua chuyện này một cách đơn giản, cho dù hôm nay khống chế được nước bị ô nhiễm, ngày mai thì sao? Ai có thể bảo đảm về sau chuyện tương tự sự không phát sinh nữa? Lần sau chuyện xảy ra liệu có nghiêm trọng hơn hay không? Người dân Bình Hải Chúng ta không chịu nổi sự mạo hiểm lớn như vậy, là người lãnh đạo của Bình Hải, chúng ta cũng không thể để người dân phải chịu đựng trái đắng như vậy. Vấn đề của vườn công nghiệp quốc tế phải giải quyết nhanh một chút, bất kỳ sự do dự nào cũng sẽ là vô trách nhiệm đối với nhân dân Bình Hải, đều là vô trách nhiệm đối với mảnh đất ở dưới chân, đều là vô trách nhiệm đều là đối với con cháu đời sau của chúng ta!"
Lương Thiên Chính cuối cùng cũng lên tiếng, y nói khe: "Tỉnh trưởng Tống, tôi thừa nhận, vườn công nghiệp quốc tế lần này đã mang tới thương tổn rất lớn đối với thành thị huynh đệ Nam Tích, sai lầm đã xảy ra, nhưng sữa chữa cũng cần phải có thời gian, chúng tôi lúc trước khi thành lập vườn công nghiệp quốc tế, quy hoạch ban đầu là năm mươi năm, khi chiêu thương cũng đã ký hợp đồng như vậy với xí nghiệp đầu tư bên ngoài, nếu chúng tôi vi phạm hợp đồng, chúng tôi sẽ phải trả một cái giá khá đắt."
Tống Hoài Minh nói: "Lợi ích lâu dài tuy rằng không bằng lợi ích trước mắt, nhưng nhìn từ góc độ phát triển, lợi ích trước mắt vĩnh viễn không thể đánh đồng với lợi ích lâu dài, khi hai cái đứng cạnh nhau căn bản không cần phải lựa chọn. Mỗi một quốc gia đều có tiêu chuẩn bảo vệ môi trường của mình, chúng ta không thể bởi vì nguyên nhân kinh tế mà hy sinh mảnh đất mà chúng ta đang sinh tồn, đối với xí nghiệp gây ô nhiễm nặng, bọn họ không phù hợp với tiêu chuẩn bảo vệ môi trường của quốc gia, đóng cửa là điều tất nhiên, nếu bọn họ có thể phù hợp với tiêu chuẩn bảo vệ môi trường của chúng ta, chúng ta hoan nghênh bọn họ tiếp tục ở Bình Hải, nếu không, bọn họ phải đi, muốn đi đâu thì cứ tới đó, nói tới đây tôi mới nhớ ra một vấn đề, vì sao rất nhiều xí nghiệp gây ô nhiễm nặng của nước ngoài lại tìm được thổ nhưỡng để sinh tồn ở nước ta? Chính là bởi vì một số đồng chí nào đó của chúng ta chỉ nhìn thấy lợi ích kinh tế trước mắt, mà bỏ qua sự tổn hại mà những xí nghiệp này sẽ gây ra, tôi xin đưa ra một ví dụ nhé, ai cũng biết buôn lậu thuốc phiện là việc có lợi nhuận cao nhất trên thế giới, nếu có tên buôn lậu ma túy nào muốn mở một nhà máy sản xuất thuốc phiện ở nước ta, các vị có đáp ứng không?"
Không ai trả lời vấn đề này, bởi vì không cần trả lời, không ai dám đáp ứng cả.
Tống Hoài Minh nói: "Xí nghiệp gây ô nhiễm nặng từ bản chất mà nói thì cũng chính là những nhà xưởng sản xuất thuốc phiện, chỗ khác nhau lớn nhất chính là nhà máy sản xuất ma túy sẽ biến ma túy thành thương phẩm cho vào thị trường, mà bọn họ thì miễn phí đưa chất độc vào bầu không khí của chúng ta, thổ nhưỡng của chúng ta, hà lưu của chúng ta, gây độc hại cho sức khỏe của tất cả mọi người chúng ta, có lẽ mọi người cảm thấy những lời nói của tôi là nói quá, nhưng sự thống trị của ô nhiễm không thể thả lỏng được, khu vườn công nghiệp quốc tế phải lập tức chỉnh đốn."]