Chuyện này phải lập tức xử lý, quyết không thể kéo dài, nếu không tất nhiên sẽ tạo thành tổn thất rất lớn, lần này người bị hại trực tiếp của nước bị ô nhiễm là Nam Tích, trên vấn đề này Đông Giang không nghi ngờ gì nữa đã làm tổn hại tới lợi ích thiết thân của Nam Tích.
Tống Hoài Minh ăn xong cơm đó cũng từ chỗ Trương Dương nắm rõ tất cả đều tình huống, chuyện này mà ngoài mặt mà nhìn thì không phức tạp, ống nước bẩn của vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang bị vỡ, một lướng lớn nước bẩn chưa qua xử lý chảy vào sông Thoan, tạo thành ô nhiễm đối với địa khu hạ du sông Thoan, người chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Nam Tích, nhà máy hệ thống cung cấp nước uống khu bắc Nam Tích bởi vì nước bị ô nhiễm mà đình chỉ cung cấp nước, trong thành phố xuất hiện sự căng thẳng về cung cấp nước. Dựa theo phương pháp xử lý thường quy, phía Đông Giang nên quyết đoán đình chỉ thải nước bẩn, tránh tạo thành tổn thất lớn hơn nữa cho thành thị huynh đệ. Nhưng căn cứ từ tình huống hiện tại cho thấy phía Đông Giang không hề làm như vậy, đa số xí nghiệp của vườn công nghiệp quốc tế không đình công mà là vẫn tiếp tục sản xuất, tiếp tục thải nước bẩn vào sông Thoan, Tống Hoài Minh đương nhiên hiểu rõ vị trí quan trọng của vườn công nghiệp quốc tế trong kinh tế Đông Giang, nếu tất cả xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế đình công, tổn thất tạo thành khẳng định sẽ là cực lớn, người lãnh đạo phía Đông Giang chính là bởi vì vậy cho nên mới từ chối đình công.
Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, cậu về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này tôi sẽ tự mình xử lý!"
Trương Dương biết Tống Hoài Minh là người nói được làm được, y nói đã đáp ứng sẽ hỏi chuyện này thì nhất định sẽ làm.
Bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính cho dù có bận hơn nữa thì buổi trưa mỗi ngày cũng phải đảm bảo có nửa tiếng nghỉ ngơi, buổi chiều vừa đi làm y đã gọi điện thoại cho Liêu Bác Sinh để hỏi tình huống sửa ống nước của vườn công nghiệp quốc tế.
Liêu Bác Sinh dùng ngữ khí vô cùng thoải mái nói: "Bí thư Lương, tình huống trước mắt đang có chuyển biến tốt, điểm vỡ của ống nước đã tìm được rồi, các công nhân đang chuẩn bị hàn."
Lương Thiên Chính nói: "Nhất định phải phải nắm chắc tiến hành tu sửa, thời gian kéo dài càng lâu, càng khó ăn nói với phía Nam Tích."
Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Lương yên tâm, tôi đang ở hiện trường, nhất định sẽ tổ chức tốt công tác tu sửa lần này, tranh thủ trước tám giờ tối nay khiến tất cả đều khôi phục bình thường."
Lương Thiên Chính nhìn đồng hồ, hiện tại đã là hai giờ mười phút chiều, cách thời gian mà Liêu Bác Sinh nói còn gần sáu tiếng nữa, nếu thật sự có thể trong thời gian này khôi phục tất cả lại như ban đầu, thì nên nói là khá lý tưởng và thuận lợi.
Lương Thiên Chính dập máy.
Vừa mới dâp máy thì lại có người gọi, Lương Thiên Chính nhíu mày, bình thường người có thể trực tiếp gọi điện thoại tới văn phòng của y hoặc là điện thoại đặc biệt khẩn cấp, hoặc là điện thoại từ lãnh đạo thượng tầng, y nhấc máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Thiên Chính, tôi là Tống Hoài Minh!"
Lương Thiên Chính vội vàng nói: "Chào Tỉnh trưởng Tống, có chỉ thị gì vậy?"
]Tống Hoài Minh đi thẳng vào vấn đề: "Vấn đề nước Sông Thoan bị ô nhiễm xử lý thế nào rồi?"
Trong lòng Lương Thiên Chính trầm xuống, y lập tức ý thức được khẳng định là phía Nam Tích đã vòng qua y, trực tiếp tới tỉnh lý cáo trạng. Nếu Tống Hoài Minh đã biết vấn đề này, hơn nữa còn gọi điện thoại cho mình, Lương Thiên Chính cũng không cần thiết phải tiếp tục giấu diếm nữa, y nói khẽ: "Tỉnh trưởng Tống, chuyện này phía khu khai phá đã ngay lập tức tiến hành xử lý, trước mắt đường ống nước bị vỡ đang được sửa chữa, căn cứ vào tiến triển trước mắt chắc có thể vào mười hai giờ tối sẽ khôi phục bình thường." Lương Thành Long là người thích lưu lại lối thoát cho mình! Tuy rằng Liêu Bác Sinh đã cam đoan với y, trước tám giờ có thể sửa xong, nhưng ở trước mặt Tống Hoài Minh để lại một chút dư địa thì vẫn tốt hơn, rất nhiều chuyện trên đời này rất khó nói, vạn nhất y ba hoa, mà sau cùng trong thời gian quy định lại không kịp hoàn thành, như vậy y sẽ trở nên bị động.
Tống Hoài Minh nói: "Còn mười tiếng nữa cơ à, trong mười tiếng này, các anh định để mặc cho nước bẩn chưa qua xử lý của khu vườn công nghiệp quốc tế không ngừng chảy vào sông Thoan ư?"
Lương Thiên Chính thở dài, nói: "Tỉnh trưởng Tống, chuyện này tôi cũng khó xử, muốn triệt để ngừng thải nước bẩn, nhất định phải đình chỉ sản xuất của tất cả xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế, nếu làm như vậy, tổn thất của khu vườn công nghiệp quốc tế là cực lớn, có thể là là mấy trăm triệu cho tới vài tỉ, hơn nữa trong khu vườn công nghiệp quốc tế đa số đều là xí nghiệp hùn vốn và đầu tư bên ngoài, quan hệ rất phức tạp, không khéo có thể khiến cho xí nghiệp phản cảm, thậm chí sinh ra tình tự đối kháng."
Tống Hoài Minh nói: "Anh cân nhắc đến cảm thụ của xí nghiệp đầu tư bên ngoài, chẳng lẽ không cân nhắc đến cảm thụ của thành thị huynh đệ ư? Hiện tại hạ du sông Thoan đã bị ô nhiễm, nhà máy nước khu bắc Nam Tích vì ô nhiễm mà phải đóng cửa, hơn một trăm vạn thị dân Nam Tích đã gặp phải cục diện khó khăn không có nước dùng."
Lương Thiên Chính nói: "Tỉnh trưởng Tống, tôi đã đặc biệt người tới tìm hiểu tình huống rồi, Nam Tích tổng cộng có năm nhà máy nước, trước mắt bị ô nhiễm chỉ là một trong số đó, dân cư thành thị của bọn họ tổng cộng có bao nhiêu chứ? Sao có thể vì vấn đề nước dùng của hơn một trăn vạn người mà chịu ảnh hưởng? Tôi thấy phía Nam Tích không khỏi có chút khoa trương rồi, tỉnh trưởng Tống. Tôi nói những lời này không phải là muốn trốn tránh trách nhiệm, tôi đã gọi điện thoại cho đồng chí Lý Trường Vũ, bí thư thị ủy Nam Tích rồi, tôi đại biểu Đông Giang xin lỗi bọn họ, Đông Giang chúng tôi nguyện ý gánh vác tổn thất mà ô nhiễm lần này đã gây ra cho Nam Tích."
Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Thiên Chính, chỉ xin lỗi thôi là không đủ, tôi biết ngừng sản xuất tất nhiên sẽ khiến xí nghiệp bản địa chịu tổn thất rất lớn, nhưng nếu so sánh với tính mạng và sức khỏe của nhân dân thì điều này căn bản có tính là gì đâu? Một xí nghiệp thực sự có lương tâm thì phải có trách nhiệm với xã hội, người làm quan viên như chúng ta cũng vậy." Những lời này của Tống Hoài Minh rất nặng, tuy rằng không trực tiếp phê bình Lương Thiên Chính, nhưng với tu vi chính trị của Lương Thiên Chính, y làm sao mà không lĩnh ngộ được?
Lương Thiên Chính nói: "Tỉnh trưởng Tống, tôi sẽ tận sức đi giải quyết chuyện này."
Loại lời nói biểu hiện quyết tâm này Tống Hoài Minh nghe nhiều rồi, càng nói là như thế này càng chứng tỏ trong lòng Lương Thiên Chính không ắm chắc. Tống Hoài Minh nói: "Trước năm giờ nếu vẫn không khống chế được tình trạng này thì hạ lệnh cho tất cả xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế ngừng sản xuất vô điều kiện!" Tống Hoài Minh nói xong những lời này liền gác máy.
Sắc mặt Lương Thiên Chính rất âm trầm, cho dù Tống Hoài Minh là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, nhưng biểu hiện của y trên chuyện này cũng thật sự là rất bá đạo, Lương Thiên Chính là phó tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, cũng là một trong những thành viên của ban thường ủy tỉnh Bình Hải, căn cứ với tình thế trước mặt, chuyện y thay thế Triệu Quý Đình đảm nhiệm chức phó tỉnh trưởng thường vụ cơ hồ đã thành định cục, mà quan trọng hơn là, y thủy chung là một trong những người ủng hộ kiên định của Tống Hoài Minh, hiện giờ khi Kiều Chấn Lương muốn có quyền lên tiếng tuyệt đối ở Bình Hải, sự ủng hộ của y đối với Tống Hoài Minh càng quan trọng hơn, Lương Thiên Chính cho rằng Tống Hoài Minh ít nhất cũng phải biểu hiện ra một ít sự tôn trọng đối với mình, nhưng biểu hiện vừa rồi của Tống Hoài Minh căn bản chính là ra lệnh từ trên cao xuống, y không cân nhắc đến tình huống thực tế của Đông Giang, Lương Thiên Chính không phải là không coi trọng sự kiện nước ô nhiễm, mà là y muốn tìm ra biện pháp lưỡng toàn tề mĩ, đồng thời vào lúc giải quyết nước ô nhiễm nhưng lại không khiến cho những xí nghiệp này của Đông Giang phải chịu tổn thất quá lớn, y là chưởng môn nhân của Đông Giang, y phải xuất phát từ lợi ích của thành thị.
Lương Thiên Chính và Tống Hoài Minh còn một chỗ rất ăn ý, bọn họ và phó thủ tướng Văn Quốc Quyền đi lại đều rất thân cận, điều này khiến bọn họ ở bên trong cục diện chính trị Bình Hải trước nay đi lại cũng rất gần, Lương Thiên Chính ngồi ngây ra đó năm phút đồng hồ mới trên cơ bản tiêu hóa xong những lời đó của Tống Hoài Minh, y cầm điện thoại lên, bấm cho thằng cháu Lương Thành Long, Lương Thiên Chính biết rất rõ, chuyện này sở dĩ ồn ào tới chỗ của Tống Hoài Minh, nguyên nhân căn bản chính là Trương Dương, nếu không bắt hắn im miệng, thằng ôn này vẫn sẽ tiếp tục lằng nhằng, cần phải lập tức chặn miệng Trương Dương, không thể để hắn tiếp tục tố cáo lên trên.
Khi Trương Dương nhận được điện thoại của Lương Thành Long đang trên đường tới vườn công nghiệp quốc tế, Lương Thành Long vừa mở miệng Trương Dương đã biết thằng ôn này có ý gì, Trương Dương lập tức ngắt lời gã: "Tôi bảo này, chuyện giữa chính phủ chúng tôi, anh đừng xen vào có được không?"
Lương Thành Long cười khổ nói: "Tôi nói người anh em, cậu hiện tại dày vò cho dư luận xôn xao, khiến cho chú tôi rất khó xử, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, nể mặt tôi, cậu đừng làm ầm ĩ nữa có được không?"