Trương Dương nghe Phó Đạo Cường nói như vậy cũng biết Phó Đạo Cường chỉ nói cho có lệ, có điều có một điểm mà hắn nhận tức rõ, Phó Đạo Cường thân là thính trưởng thuỷ lợi, gã không có quyền lực bắt vườn công nghiệp quốc tế phải đình công.
Trương Dương và Triệu Bảo Quần rời khỏi thính thuỷ lợi, hai người từ sau khi đến Đông Giang luôn không ngừng bôn ba, đến bây giờ mà vẫn chưa được ăn cơm trưa. Triệu Bảo Quần nói: "Chủ nhiệm Trương, chúng ta ăn chút cơm đã rồi tính tiếp."
Trương Dương không để ý tới y, cầm điện thoại gọi cho Cung Kì Vĩ, tin tức mà phía Nam Tích đưa tới cho thấy, xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế vẫn đang không ngừng thải nước bẩn vào sông Thoan, Cung Kì Vĩ, Lý Trường Vũ cũng không ngừng giao thiệp với thị chính phủ thị ủy Đông Giang, nhưng câu trả lời đều là bọn họ đang tổ chức nhân lực tận lực sửa chữa, Cung Kì Vĩ đối với chuyện này cũng có chút bất lực, quyền chủ động nằm trong tay người ta, phía Đông Giang không muốn ngừng sản xuất, bọn họ lo xí nghiệp khu vườn công nghiệp quốc tế ngừng sản xuất toàn diện sẽ tạo thành tổn thất kinh tế cực lớn.
Trương đại quan nhân cáu lắm rồi, đám quan liêu Đông Giang này quá ích kỷ, bọn họ sợ tạo thành tổn thất, biết rõ nước bẩn chưa xử lý nhưng vẫn kiên trì thải vào sông Thoan, đây căn bản là hại người lợi ta, Trương Dương mặc dù có cách liên hệ với Lương Thiên Chính, nhưng không thể nào liên hệ được với y, chứng tỏ Lương Thiên Chính đang trốn tránh mình, Trương Dương sau khi đến Đông Giang, đã lần lượt chạy tới khu khai phá, thị chính phủ, thính thuỷ lợi tỉnh, nhưng cho đến bây giờ đâu vẫn hoàn đấy, phía Đông Giang vẫn làm chuyện mà họ cho rằng nên làm, Trương Dương đề nghị với Triệu Bảo Quần, bọn họ chia binh làm hai đường, Triệu Bảo Quần thì tới cục bảo vệ môi trường tỉnh tố cáo, còn hắn thì trực tiếp tới chính phủ tỉnh tỉnh ủy khiếu nại, lúc ban đầu Trương Dương cũng không muốn làm tuyệt tình đến vậy, nhưng hành vi ích kỷ của phía Đông Giang đã chọc giận hắn.
Kiều Chấn Lương mấy ngày nay đang thị sát ba thành thị bắc bộ Bình Hải, Trương Dương trực tiếp đi tìm tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, bằng vào quan hệ của hắn và Tống Hoài Minh, muốn gặp tỉnh trưởng Tống cũng không khó. Nhật trình buổi sáng của Tống Hoài Minh rất kín, không có bao nhiêu thời gian rảnh giành cho Trương Dương, nhưng sau khi biết được Trương Dương có việc gấp muốn gặp mặt mình, Tống Hoài Minh bảo thư ký Chung Bồi Nguyên an bài cho Trương Dương cùng ăn cơm trưa với y. Phóng mắt khắp tỉnh Bình Hải, rất ít có cán bộ hạ cấp có được vinh hạnh này.
Chung Bồi Nguyên an bài Trương Dương tới phòng căn tin cơ quan tỉnh trước, hôm nay Tống Hoài Minh có rất nhiều việc, phải bận đến mười hai rưỡi mới đến căn tin ăn cơm. Trương Dương ngồi ở trong phòng vừa uống trà vừa đợi y, trong thời gian này gọi mấy cú điện thoại về Nam Tích, tình huống ô nhiễm vẫn đang tiếp tục, cũng có nghĩa là, cho tới hiện giờ phía Đông Giang vẫn không hề áp dụng biện pháp hữu hiệu nào để dừng thải nước bẩn.
Tâm tình gần đây của Tống Hoài Minh rất tốt, con trai đã đầy tháng, sức khỏe ngày một tốt hơn, nhìn con trai, Tống Hoài Minh cảm giác mình tựa hồ như quay lại tuổi thanh xuân. Nhưng trên đời không có chuyện gì thập toàn thập mỹ, trên chính trị Tống Hoài Minh đang đứng trong một thời kỳ thoái trào, cách đại hội đảng tỉnh còn một đoạn thời gian nữa, nhưng cục diện chính trị của tỉnh Bình Hải trên cơ bản đã được xác định, sẽ có thường ủy tỉnh mới trong đại hội đảng lần này, khiến Tống Hoài Minh cảm thấy mất mát là nhân tuyển của bí thư Ủy ban kỷ luật, y vẫn ủng hộ Lưu Diễm Hồng, nhưng không ngờ kết quả lại không như y mong muốn. Y cho rằng công tác của Kiều Chấn Lương trước đại hội đảng lần này quá đầy đủ, những thường ủy mới sắp được tuyển đều là dựa theo ý của Kiều Chấn Lương, Tống Hoài Minh cho rằng tình trạng này rất không tốt, sự chuyên quyền quá độ của Kiều Chấn Lương rất dễ biến Bình Hải thành sân sau nhà y, điều này khá là bất lợi đối với sự phát triển trong tương lai của Bình Hải.
Trong khoảng thời gian này rất nhiều người đều cho rằng Tống Hoài Minh thay đổi rồi, y không còn phong mang tất lộ như lúc mới tới Bình Hải, trong rất nhiều chuyện, y tận lực bảo trì nhất trí với Kiều Chấn Lương, đa số người không bất ngờ đối với loại thay đổi này, dù sao người lãnh đạo số một của Bình Hải cũng là Kiều Chấn Lương, mà vị bí thư Kiều này so với Cố Doãn Tri trước kia thì càng cường thế hơn, giữa lãnh đạo đảng muốn phối hợp tốt, nhất định phải có người chủ động nhượng bộ.
Tống Hoài Minh biết mình không thay đổi, y chỉ dồn nhiều tinh lực hơn để chú ý tới xây dựng kinh tế Bình Hải, trên chính trị tận lực tránh phát sinh tranh chấp với Kiều Chấn Lương, dù sao đối với y hay là đối với Kiều Chấn Lương mà nói, cả hai đều có một mục đích chung, đó là muốn Bình Hải trở nên tốt hơn, mạnh hơn.
Tống Hoài Minh đi vào phòng, đầu tiên là nhìn thấy trên bàn đặt một bình nước khoáng, chính xác mà nói thì trong bình nước khoáng đựng nước bẩn. Nước là Trương Dương mang từ Nam Tích tới, hắn mang theo không ít bình, một bình trong đó đã hắt thẳng lên người phó chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Lưu Bảo Toàn.
Tống Hoài Minh hỏi: "Gì thế, sao lại để nước bẩn lên bàn?"
Trương Dương nói: "Đây là nước của hồ Thúy Vân Nam Tích, chất nước của hồ Thúy Vân trước đây phù hợp với tiêu chuẩn chất nước cấp hai của quốc gia, hiện tại đã biến thành thế này rồi."
Tống Hoài Minh nghe ra ẩn ý trong lời nói của Trương Dương, thằng ôn này không có việc gì sẽ không tự dưng mang một bình nước bẩn tới đây, Tống Hoài Minh chưa biết chuyện hồ Thúy Vân Nam Tích bị ô nhiễm, y thân là tỉnh trưởng Bình Hải có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, chuyện nước sông Thoan bị ô nhiễm có lẽ là ngành tương quan coi trọng không đủ, có lẽ là có người muốn cố ý che giấu, tóm lại Tống Hoài Minh đến bây giờ vẫn chưa biết. Tống Hoài Minh cầm bình nước bẩn đó lên nhìn, thật ra Trương Dương là từ một bộ phận đặc biệt lấy nước mang đến, toàn bộ hồ không phải đều bị ô nhiễm như thế này.
Tống Hoài Minh mở nắp ra ngửi, một mùi tanh ùa vào mũi, y nhíu mày, lại đóng nắp lại: "Sao thế? Nói tôi nghe thử xem nào.”
Lúc này nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, hai món mặn hai món rau, còn có một bát canh trứng chim. Tống Hoài Minh bình thường ăn uống khá là đơn giản, bởi vì có Trương Dương ăn cùng, cho nên đặc biệt bảo căn tin làm thêm hai món, đây không phải là Tống Hoài Minh muốn ở trước mặt người khác khoe khoang sự thanh liêm của mình, mà là thói quen sinh hoạt cá nhân của y là thế rồi, không thích phô trương lãng phí. Kể ra, trên điểm này y và bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương rất giống nhau, Kiều Chấn Lương cũng là một người khá tùy ý trên sinh hoạt, y nếu như ở căn tin cơ quan ăn cơm thì còn đơn giản hơn, thường thường đều là ăn đồ chay.
Dưới sự lôi kéo của hai vị lãnh đạo, các cán bộ tỉnh ủy đều rất tự giác, không ai dám ở căn tin cơ quan ăn nhiều ăn đặc biệt.
Tống Hoài Minh dùng khăn ướt lau tay, nói: "Trước tiên ăn đi đã, vừa ăn vừa nói chuyện."
Trương Dương một đường từ Nam Tích tới đây, bôn ba tới tận trưa, đến bây giờ mới được ngồi thảnh thơi một chút, bụng quả thật đã hơi đói rồi, hắn cũng không coi Tống Hoài Minh là người ngoài, ở trước mặt y cũng không cần phải câu nệ, học theo Tống Hoài Minh lau tay trước rồi cầm đũa nói: "Tỉnh trưởng Tống, chuyện nước sông Thoan bị ô nhiễm ngài đã nghe nói chưa?" Ở đơn vị công tác, Trương Dương đều dùng chức quan để xưng hô với Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh nói: "Chưa! Nghe cậu nói mới biết, có chuyện gì vậy?" Y bảo nhân viên phục vụ đưa thêm một đĩa dưa muối nhỏ.
Trương Dương kể lại chuyện hôm nay nước sông bị ô nhiễm, Tống Hoài Minh nghe nói Nam Tích ngay cả nguồn nước dùng của thị dẫn cũng bị ô nhiễm, bất giác nhíu mày, có điều Tống Hoài Minh cũng không lập tức phát biểu ý kiến.
Trương Dương lại kể lại tao ngộ của mình hôm nay ở Đông Giang, Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Tống, tôi không phải là muốn mách lẻo ai, cũng không muốn truy cứu trách nhiệm của ai, tôi chỉ muốn đốc thúc phía Đông Giang mau chóng dừng thải nước bẩn vào sông Thoan, nhưng các cấp lãnh đạo Đông Giang đều trốn không muốn gặp tôi, bọn họ luôn miệng nói là sẽ coi trọng sự kiện nước bị ô nhiễm, luôn miệng nói sẽ lập tức giải quyết chuyện này, chẳng lẽ thế này là giải quyết à? Nước bẩn vẫn đang cuồn cuộn không ngừng chảy vào sông Thoan, tôi không rõ rốt cuộc là sự phát triển của kinh tế quan trọng, hay là tính mạng và sức khỏe của người dân quan trọng hơn?"
Tống Hoài Minh nói: "Bọn họ trả lời cậu như thế nào?"
Trương Dương nói: "Tất cả đều nói đang khẩn cấp xử lý, đã phái công nhân sửa chữa ống dẫn, nhanh chóng khôi phục quá trình tinh lọc nước bẩn, phía khu khai phá đưa ra mười hai tiếng đồng hồ, tỉnh trưởng Tống, chỉ cần các nhà xưởng không ngừng sản xuất, nước bẩn vẫn sẽ tiếp tục chảy vào sông Thoan,nếu mọi người đều biết sự tai hại của ô nhiễm, đều biết sự nguy hại tạo thành đối với địa khu hạ du trong sông Thoan, vì sao không ra lệnh cưỡng chế nhà xưởng khu vườn công nghiệp quốc tế ngừng sản xuất? Chỉ cần đợi ống dẫn sửa xong, tất cả sẽ lại hoạt động lại bình thường, thế mới tính là phù hợp với điều kiện sản xuất, mới không tạo thành ảnh hưởng lớn hơn nữa đối với sinh thái sông Thoan."
Tống Hoài Minh so với Trương Dương thì nhìn xa hơn nhiều, sau khi y tới Bình Hải đã vài lần khảo sát khu vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang, y cho rằng sự tập trung của các xí nghiệp gây ô nhiễm ở khu vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang đã không thể thích ứng với sự phát triển thành thị hiện đại, y sớm đã có ý định di dời vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang ra ngoài, có điều ý tưởng này còn chưa hoàn thiện thì không ngờ vấn đề ô nhiễm đã tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy, cũng xảy ra ngay trước mặt tất cả nhân dân Bình Hải.]