Hiện trường truyền đến vài tiếng cười khẽ, Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Hoan nghênh thủ tướng Văn tới tìm sai lầm, lời thật thì khó nghe, tôi luôn luôn đề xướng cán bộ chúng ta phải tăng mạnh phê bình bản thân, nhưng phương diện phê bình vẫn làm chưa đủ, thủ tướng Văn lần này đến nhất định phải phê bình chúng tôi một trận thất tốt."
Tống Hoài Minh vỗ tay trước.
Văn Quốc Quyền cười ha ha nói: "Tự tin, từ những lời này của đồng chí Chấn Lương tôi biết rằng, trình độ quản lý của Bình Hải rất cao, đồng chí Chấn Lương tràn ngập tự tin đối với Bình Hải, anh ấy không sợ tôi tìm sai lầm. Ấn tượng đầu tiên mà Bình Hải lần này tạo cho tôi chính là rất đẹp, tôi hy vọng tôi sẽ nghe thấy, tôi sẽ nhìn thấy Bình Hải chân thật nhất, tôi hy vọng khi tôi rời khỏi Bình Hải, tôi có thể thật lòng nói một tiếng cám ơn, nói với tất cả những người có mặt ở đây rằng các vị đã vất vả rồi."
Tiếng vỗ tay như sấm, Văn Quốc Quyền trong tiếng vỗ tay trở lại vị trí của mình, Tống Hoài Minh lớn tiếng tuyên bố: "Tôi tuyên bố, tiệc tối chính thức bắt đầu."
Bởi vì Trương Dương không phải là nhân viên được mời, cho nên hắn được an bài ngồi cùng bàn với đám nhân viên công tác Lý Vĩ, Trương đại quan nhân cũng hiểu rõ trường hợp này tối nay, không có dư địa cho mình múa may, hắn thành thực ngồi ở đó uống vài chén rượu, ánh mắt quan sát hiện trường chung quanh, nhìn thấy phó bí thư Ngô Minh của thị ủy thành phố Lam Sơn, đãi ngộ của hắn và Ngô Minh cũng như nhau, một đám quan viên hạ cấp ngồi ở một bàn trong góc, cách trung tâm còn xa hơn cả Trương Dương, đừng nhìn đám người này ở địa phương thì đều là nhân vật nổi danh, nhưng đến trường hợp này, chỉ có thể sắm vai một phiến lá không bắt mắt, còn hoa hồng chân chính là Văn Quốc Quyền.
Khi yến hội tiến hành được một nửa thì La Tuệ Ninh bảo Lý Vĩ gọi Trương Dương đến, Trương Dương đi tới bên cạnh La Tuệ Ninh, bàn này của bọn họ trừ vợ chồng Văn Quốc Quyền ra còn có ba vị bộ trưởng đi theo, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đều ở đây, La Tuệ Ninh nhìn thấy Trương Dương tới, nắm tay Trương Dương giới thiệu với mọi người: "Đây là Trương Dương, con nuôi của tôi, mọi người chắc hẳn đều biết rồi."
Tống Hoài Minh mỉm cười, nghĩ thầm La Tuệ Ninh ở trước mặt mọi người nói rõ quan hệ của bà ta với Trương Dương, rõ ràng là đang muốn mượn cơ hội này để giúp Trương Dương.
Kiều Chấn Lương cười nói: "Trước đây tôi có nghe nói tới, nhưng cho rằng là lời đồn, không ngờ là thật." Kiều Chấn Lương còn có một suy nghĩ khác, lúc trước Trương Dương bị quân đội đá ra khỏi hạng mục sân bay mới Giang Thành, không thấy vợ chồng Văn Quốc Quyền nói một câu, nếu lúc đó bọn họ nguyện ý đứng ra, sân bay mới tuyệt không sẽ không xảy ra nhiều vấn đề như vậy, chắc hẳn nguyên nhân chân chính mà lúc ấy Văn Quốc Quyền bảo trì trầm mặc là để tránh mâu thuẫn, hiện tại sự kiện đó đã nguôi đi rồi, phong đầu cũng đã hết, La Tuệ Ninh ở trước mặt mọi người tuyên bố Trương Dương là con nuôi của bọn họ, tuyệt không chỉ là muốn đám người ở đây nể tình. Ánh mắt của Kiều Chấn Lương dừng ở trên mặt Văn Quốc Quyền, phát hiện Văn Quốc Quyền thản nhiên mỉm cười, từ trên mặt ông ta không nhìn ra được biến hóa quá nhiều, Kiều Chấn Lương cho rằng đến loại cấp bậc như Văn Quốc Quyền, cho dù là mỗi một sự kiện đều có mục đích của ông ta. La Tuệ Ninh cường điệu quan hệ mẹ con với Trương Dương, rốt cuộc là để làm lớn hay là có mục đích khác?"
Văn Quốc Quyền nói: "Trương Dương, giúp cha rót rượu cho các chú các bác đi." Những lời này của Văn Quốc Quyền có thể lý giải là sự ủng hộ của ông ta đối với hành vi của vợ.
Kiều Chấn Lương có chút nhìn không thấu, cao thủ chính trị cũng có lúc phạm phải sai lầm hồ đồ ư?
Trương Dương giống như một đứa trẻ ngoan kính rượu một vòng, thật ra hắn không thích như vậy, chuyện hắn là con nuôi của La Tuệ Ninh trước đây có rất ít người biết, La Tuệ Ninh cường điệu như vậy chẳng khác nào để người khắp thiên hạ đều biết, Trương đại quan nhân thầm nghĩ, làm người phải khiêm tốn, tôi thật ra sinh ra trong một gia đình nghèo, thế này chẳng phải bỗng dưng biến thành Thái tử đảng ư?
Khi La Tuệ Ninh đứng dậy đi kính rượu, Trương Dương vội vàng đi theo, hắn không khỏi có chút xấu hổ nói: "Mẹ nuôi, có cần thiết phải cường điệu việc này như vậy không?"
La Tuệ Ninh mỉm cười nói: "Mẹ sợ con ở Bình Hải lại bị người ta khi dễ."
Trương Dương nói: "Trước giờ luôn là con khi dễ người khác, ai dám khi dễ con chứ."
La Tuệ Ninh đi tới bàn của Hà Trường An và Tra Tấn Bắc, bà ta trước đây đã đáp ứng giúp Hà Trường An điều hòa quan hệ với Tra Tấn Bắc, hôm nay vừa hay là một cơ hội,
Nhìn thấy La Tuệ Ninh đến, đám người Hà Trường An tất cả đều đứng dậy, La Tuệ Ninh cầm chén rượu, nói: "Hà tổng, Tra tổng, mọi người đều là bạn bè, tôi thì không thể kính rượu từng người một, mọi người cùng nhau cạn hai chén vậy.”
Tất cả mọi người đều hưởng ứng, La Tuệ Ninh uống rượu cũng chỉ là nhấp môi, đương nhiên chẳng có ai đi tính toán với bà ta làm gì, thân phận địa vị của người ta sờ sờ ra đó, đến kính rượu đã là nể mặt họ rồi.
La Tuệ Ninh nói: "Hà tổng mấy ngày trước có ý rời khỏi buôn bán trang sức, không biết có tìm được người tiếp nhận thích hợp chưa?"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Tra Tấn Bắc nghe thấy những lời này của La Tuệ Ninh, tai dựng đứng cả lên, y sao chưa hề nghe nói Hà Trường An có ý rời khỏi giới trang sức, nếu thật sự là vậy thì phải tạ thiên tạ địa rồi.
Hà Trường An mỉm cười nói: "Văn phu nhân, nói thật, tôi đối với buôn bán trang sức có chút chán ghét, hiện tại hạng mục trên đầu nhiều như vậy, đã không có nhiều tinh lực để chiếu cố tới chuyện của phương diện này, một mực vẫn định chuyển nhượng Kim Toản Thế Gia."
La Tuệ Ninh cười nói: "Tra tổng có hứng thú không?"
Tra Tấn Bắc đang định lên tiếng thì Hà Trường An lúc này đột nhiên thêm một câu: "Có điều, tôi hiện tại lại đổi ý rồi, chẳng ai hiềm tiền cắn tay cả, tuy rằng ngành trang sức kiếm hơi ít một chút nhưng dẫu sao thì mạo hiểm cũng ít, tôi sau khi cân nhắc thận trọng vân định giữ lại Kim Toản Thế Gia, tạm thời chưa nghĩ tới chuyện chuyển nhượng."
La Tuệ Ninh cười nói: "Suy nghĩ của thương nhân luôn thiên biến vạn hóa."
Tra Tấn Bắc nói: "Nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, đều không thoát khỏi chữ lợi." Y mắng thầm Hà Trường An cố lộng huyền hư, theo lợi nhuận lớn của ngành trang sức, xem ra về sau còn phải đấu tiếp trong lĩnh vực này.
La Tuệ Ninh biết Hà Trường An thay đổi ý định, tất nhiên cũng không định nói nhiều làm gì, bà ta nâng chén, nói: "Các vị tiếp tục nói chuyện đi, tôi đi một vòng." Bà ta cười nói với Trương Dương: "Giúp mẹ kính hai chú mấy chén."
Trương Dương ngồi xuống cạnh Khưu Phượng Tiên, Tra Tấn Bắc chủ động chạm cốc với hắn, uống một chén rượu, nói: "Trương Dương, tôi nghe nói khu đất sân thể dục Nam Tích sẽ bán đấu giá ra ngoài hả, chuyện này có phải đã được quyết định rồi hay không?"
Hà Trường An bất lộ thanh sắc, Tra Tấn Bắc sở dĩ hỏi như vậy, mười phần là muốn nói cho mình nghe, hiện tại khu đất đó của sân thể dục Nam Tích hấp dẫn không ít sự chú ý của thương nhân, Tra Tấn Bắc xem ra đã nghe nói mình có hứng thú với khu đất đó, cho nên lại giở trò cũ, y chắc muốn lợi dụng chuyện này để đối nghịch với mình. Bởi vì chuyện của Kim Toản Thế Gia, giữa Hà Trường An và Tra Tấn Bắc đã kết thù rất sâu, Hà Trường An lúc ban đầu quả thực là chiếm được không ít số định mức, y có ưu thế phía tài nguyên khoáng sán, nhưng ở phương diện thiết kế thì lại kém hơn hẳn, Kim Toản Thế Gia cũng bởi vì vấn đề thiết kế, độ phát triển rõ ràng chậm dần, mà Tinh Toản của Tra Tấn Bắc trên phương diện thiết kế có ưu thế, ở trong quần thể khách giàu thủy chung chiếm đại bộ phận số định mức, mà lợi nhuận từ quần thể này là nhiều nhất. Tinh Toản lúc ban đầu sau sự trùng kích của Kim Toản Thế Gia tổn thất không ít số định mức, nhưng hiện tại bọn họ chịu hạ thấp tư thái, cũng đặt tầm mắt ở quần thể tiêu phí bình thường, gần đây tình huống doanh tiêu có biến chuyển tốt. Hà Trường An tuy rằng là thương nhân thành công, nhưng trong ngành trang sức dù sao cũng là lần đầu chen chân vào, so với Tra Tấn Bắc thì vẫn còn kém nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà y lúc trước muốn từ bỏ Kim Toản Thế Gia.
Nhưng sự cường thế của Tra Tấn Bắc lại khơi dậy lòng háo thắng của Hà Trường An, y đã thôi không muốn từ bỏ Kim Toản, cho dù chuyển nhượng thì cũng không chuẩn bị chuyển nhượng cho Tra Tấn Bắc.
Sự cừu thị của Tra Tấn Bắc đối với Hà Trường An là vì y vượt quá giới hạn, cường thế tiến vào giới châu báu, muốn xin một chén canh. Tra Tấn Bắc là người kiêu ngạo, y cho rằng mình mới là lão đại xứng đáng của thị trường châu báu Trung Quốc, sự tham gia của Hà Trường An trong mắt y chính là một loại khiêu khích.
Trương Dương sớm đã hiểu rõ mâu thuẫn giữa hai người này, khi còn làm hạng mục sân bay mới của Giang Thành, hai người diễn ra một vở kịch trước tiên cùng nhau đòi đầu tư, về sau cùng nhau rút lui, suýt chút nữa thì đẩy Trương Dương vào khốn cảnh, Trương Dương không muốn tham gia vào sự phân tranh giữa thương nhân, nguyên tắc của hắn chính là bảo trì trung lập. Trương Dương nói: "Chuyện bán đấu giá đấu trên cơ bản đã được định ra rồi, gần đây sẽ công bố quy tắc chi tiết và cụ thể ra ngoài." Hắn mỉm cười nói: "Tra tổng cũng có hứng thú à?"