Trương Dương cười cười, giới thiệu Cao Liêm Minh cho Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh lúc trước đã Thường Hải Tâm rồi.
Trương Dương nói: "Tiểu Tĩnh, anh còn có việc, tẹo nữa về sẽ nói chuyện với em."
Triệu Tĩnh nói: "Anh làm viêc của anh đi, em sắp phải về trường rồi."
Trương Dương biết cô ta tới đây là vì chuyện nghiệp vụ của công ty, không nhịn được dặn dò cô ta: "Nghiệp học quan trọng hơn, trăm ngàn lần đừng vì nghề phụ mà ảnh hưởng tới việc chọ."
Đinh Triệu Dũng cười nói: "Những lời này của cậu có ý gì? Tôi đây cũng không phải là nghề phụ gì cả, Triệu Tĩnh giúp cho công ty của tôi không ít việc, tôi đang nghĩ chờ sau khi nó tốt nghiệp sẽ mời nó tới đây làm chủ quản bộ phận thị trường của công ty."
Triệu Tĩnh nói: "Cũng sắp thực tập rồi, chờ thực tập xong thì em sẽ suy nghĩ."
Trương Dương nhớ tới mẹ nuôi La Tuệ Ninh còn đang ở bệnh viện chờ, lập tức hỏi mượn chìa khóa xe của Đinh Triệu Dũng, lái chiếc xe Jaguar của gã tới bệnh viện.
Khi Trương Dương tới bệnh viện đã là năm giờ rưỡi chiều, La Tuệ Ninh bởi vì buổi tối phải tham gia bữa tiệc tẩy trần mà tỉnh Bình Hải cử hành cho bọn họ, cũng không thể tiếp tục chậm trễ nữa, nói với Liễu Ngọc Oánh một tiếng rồi cùng Trương Dương rời khỏi bệnh viện, bảo tiêu Lý Vĩ của bà ta vẫn ở bên ngoài chờ, La Tuệ Ninh và Lý Vĩ đều lên xe của Trương Dương, bảo lái xe của bọn họ lái chiếc Audi đi trước dẫn đường.
Trương Dương giao vô lăng cho Lý Vĩ, cùng La Tuệ Ninh ngồi ở ghế sau, La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương, nói khẽ: "Gầy và đen quá!"
Trương Dương cười nói: "Sau khi rời khỏi Giang Thành, con tăng cường rèn luyện, tiêu hao đi hết chỗ rượu tích lũy trước kia, hiện tại trên quốc tế không phải lưu hành da màu đồng cổ ư? Con cả ngày phải chạy ra công trường phơi nắng đấy!"
La Tuệ Ninh nói: "Phơi nắng giống như than tổ ong thì có gì hay, da phải trắng thì mới có vẻ hào hoa phong nhã."
Trương Dương bật cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
La Tuệ Ninh nói: "Buổi tối tỉnh lý tổ chức yến hội tẩy tần, con đi cùng nhé."
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, con đi có thích hợp không?"
La Tuệ Ninh nói: "Có gì mà không thích hợp, tối nay người tham dự yến hội không chỉ có lãnh đạo tỉnh, còn có không ít xí nghiệp gia, nhà đầu tư, tài tuấn trẻ tuổi, thục nữ danh môn cũng có không ít, đối với con mà nói là một cơ hội tốt."
Trương đại quan nhân cười ha ha nói: "Mẹ nuôi, mẹ chắc không phải tạo cơ hội cho con, định để con quen một vị khuê tú danh môn nào đấy chứ."
La Tuệ Ninh tức giận nói: "Còn còn cần mẹ giới thiệu à? Người mẹ thích nhất chính là Yên Nhiên, mẹ sớm đã coi nó là con dâu nuôi của mẹ rồi."
Trương Dương nói: "Lời này mẹ nên trực tiếp nói với cô ấy, con đã rất lâu rồi chưa liên hệ với cô ấy."
La Tuệ Ninh ý vị thâm trường nói: "Chém không đứt mà rối thêm mới đúng, mẹ thấy hai đứa hay là tìm cơ hội nói chuyện tử tế với nhau đi, đừng có găng mãi như vậy, thế không hay ho gì đâu, người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì sáng, chúng ta đều có thể nhìn ra con vẫn còn tình cảm với Yên Nhiên."
Trương Dương cười nói: "Mẹ nuôi, lần sau con gặp cô ấy nhất định sẽ nói chuyện tử tế với cô ấy."
La Tuệ Ninh thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Dương cảm thấy được tâm tình của bà ta cũng không tốt, nói khẽ: "Mẹ nuôi, gặp chuyện gì không hài lòng à?"
La Tuệ Ninh nói: "Hạo Nam muốn chuyển nghề, cha nuôi của con định cho nó tới Tân Cương, tạo dựng cơ sở."
Trương Dương nói: "Chuyện tốt mà, tới địa phương gian khổ để rèn luyện, làm ít công to, vài năm sau trở về, có thể lên thẳng mây xanh."
La Tuệ Ninh trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Hư thân, các con lúc nào cũng chỉ muốn thăng quan, mẹ không muốn các con làm quan to, chỉ cần bình an, chỉ cần có thể để mẹ gặp được các con là được rồi."
Trương Dương cười nói: "Nam nhi chí ở bốn phương, mẹ cũng không thể nào chiếu cố cho con cái cả đời được, dù sao cũng phải cho bọn con chút tự do, để chúng con thể hiện năng lực của mình chứ."
La Tuệ Ninh thở dài nói: "Các con đều lớn rồi, mẹ muốn quản cũng không quản được."
Ô tô đi tới nhà khách chính phủ tỉnh, cảnh vệ trước cửa cẩn thận kiểm tra, nếu không La Tuệ Ninh cùng đi, Trương Dương rất khó vào được đây.
Lý Vĩ đỗ ô tô xong liền đưa trả chìa khóa cho Trương Dương.
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ về thay quần áo trước, con tới sảnh yến hội đi."
Trương Dương nói: "Vâng, con tới sảnh yến hội đợi mẹ!" Trương Dương dùng kính chiếu hậu chỉnh chu lại quần áo, cảm giác thiếu cái gì đó, hắn mở cốp xe, từ bên trong tìm được một cái cà vạt, dựng cổ áo rồi đeo lên, Trương Dương trước đây rất ít khi đeo cà vạt, chuyện sự đơn giản như vậy mà làm khó được hắn, làm mấy lần mà vẫn không được, hắn có chút ảo não tháo cà vạt ra, thầm oán: "Đinh Triệu Dũng sao không thắt sẵn nhỉ."
Khi Trương Dương đang chuẩn bị ném lại cà vạt vào cốp xe thì nghe thấy tiếng cười, hắn xoay người nhìn lại, thấy Tra Tấn Bắc mặc áo khoác da màu đen và Khưu Phượng Tiên mặc áo lông chồn màu trắng bước về phía hắn, Khưu Phượng Tiên dáng người thướt tha, eo giống như cành liễu lay trong gió, kéo tay Tra Tấn Bắc lả lướt bước về phía này.
Trương Dương đã lâu rồi không gặp bọn họ, nhếch môi bật cười: "Tra tổng, Khưu tiểu thư, thật sự là vô xử bất tương phùng."
Tra Tấn Bắc cười nói: "Ở trong xe dã nhìn thấy cậu, cái và vạt này không tồi, rất hợp với cậu." Xe Bentley của y đỗ cách đây không xa.
Trương Dương có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Tới trường hợp long trọng như vậy, nếu mặc tùy ý quá thì cũng ngại."
Khưu Phượng Tiên cười cười đi tới, cô ta từ trong tay Trương Dương giật lấy cái và vạt đó, rất thành thục giúp Trương Dương thắt vào, Trương Dương ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, cực kỳ mê người, loại nước hoa này vừa ngửi đã biết là cực kỳ đắt tiền, Khưu Phượng Tiên giúp hắn bẻ lại cổ áo sơ mi, lại nhớ tới một chuyện, quay lại chạy về xe Bentley, từ trong cốp lấy ra một hộp quà, bên trong có một cái kẹp cà vạt khảm đá quý, giúp Trương Dương kẹp vào.
Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Trông đẹp hơn nhiều rồi."
Trương Dương nói: "Các vị thực là cập thời vũ (mưa đúng lúc) của tôi, nếu không thắt được cái cà vạt này, tôi định treo lên cây rồi thắt cổ tự tử."
Khưu Phượng Tiên bị lời nói khoa trương của Trương Dương khiến cho bật cười khanh khách.
Nhìn thấy Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên tới đây, Trương Dương mới biết được những lời La Tuệ Ninh nói quả nhiên là thật, tối nay người tham dự yến hội chiêu đãi không chỉ là người trong quan trường.
Ba người sánh vai bước vào sảnh yến hội đi đến Trương Dương nói: "Tra tổng đến Đông Giang khi nào vậy?"
Tra Tấn Bắc nói: "Một tuần rồi, cửa hàng đá quý ở quảng trường nhân dân Đông Giang sắp khai trương, tôi tới xem tình huống."
Trương Dương nói: "Chúc mừng, lúc nào khai trương báo với tôi một tiếng nhé, tôi cũng tới tặng lẵng hoa."
Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Ngày mai rồi."
Khưu Phượng Tiên nói: "Nếu không phải bận việc khai trương cửa hàng, tôi và Trang tổng sớm đã đến Nam Tích bái phỏng anh rồi."
Trương Dương cười nói: "Những lời này của Khưu tiểu thư tôi vẫn không thể tin được, đến Đông Giang lâu như vậy mà không gọi được một cú điện thoại cho tôi, rõ ràng là quên tôi rồi mà."
Khưu Phượng Tiên cười quyến rũ nói: "Sao có thể như thế được, chỉ cần nhìn thấy chủ nhiệm Trương một lần thì không thể nào quên ngài được."
Tra Tấn Bắc nói: "Nghe thấy chưa, người có thể khiến Khưu đại mỹ nữ của chúng tôi nhớ mãi không quên chỉ có một mình Trương Dương cậu thôi."
Ba người cùng nhau bật cười, Trương Dương đối với hai người bọn họ vẫn có chút xa cách, dù sao lúc trước trong chuyện sân bay mới Giang Thành trù hoạch kiến lập, Tra Tấn Bắc đầu tiên là cạnh tranh với Hà Trường An, sau khi Hà Trường An rút lui, y cũng lập tức tử bỏ đầu tư sân bay mới, trên thực tế chẳng khác nào chơi Trương Dương một vố, chuyện cũ chưa quên, Trương đại quan nhân hiện tại khi ở chung với thương nhân luôn rất cảnh giác, những người này đều là lấy lợi ích làm đầu, đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không thể có bằng hữu vĩnh viễn.