Tin tức chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt Phạm Tư Kì tới Nam Tích được lặng lẽ truyền bá ra, phó thị trưởng thường vụ Nam Tích Trần Hạo cảm thấy có chút khó hiểu, cô ta sau khi tới không hề liên hệ với chính phủ thành phố, thậm chí còn không chủ động tiếp xúc với người phụ trách công trình cảng Nước Sâu là y, rốt cuộc là trong hồ lô của cô ta bán thuốc gì? Trần Hạo có chút thiếu kiên nhẫn, công trình cảng Nước Sâu chẳng những liên quan tới sự phát triển trong tương lai của Nam Tích, cũng liên quan tới sĩ đồ của y, trong đoạn thời gian gần đây, áp lực quá lớn khiến cho y ăn ngủ mất ngon, so với Thường Lăng Không tiền nhiệm của y, năng lực của Trần Hạo ở các phương diện kém cỏi hơn nhiều.
Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đối với điều này cũng biết rất rõ, y tuy rằng biết năng lực của Trần Hạo hữu hạn, khả phóng mắt khắp Nam Tích, trước mắt không có nhân tuyển nào thích hợp để thay thế cho y.
Trần Hạo một mình tiến hành báo cáo những tình hình gây đây lại với Từ Quang Nhiên, y là người giữ quy củ, xảy ra bất kỳ chuyện gì, y đều sẽ ngay lập tức báo cáo lại cho Từ Quang Nhiên, đây cũng là điểm mà Từ Quang Nhiên thích nhất ở y, bất kỳ lãnh đạo nào cũng đều thích cấp dưới nghe lời, Từ Quang Nhiên cũng không ngoại lệ.
Từ Quang Nhiên nghe Trần Hạo báo cáo xong, không khỏi nhíu mày nói: "Anh nói là Phạm Tư Kì đã tới Nam Tích rồi ư?"
Trần Hạo gật gật đầu: "Chính xác trăm phần trăm, tôi nghe nói cô ta đã tới từ ngày hôm qua rồi, còn ăn cơm cùng với Trương Dương nữa."
Từ Quang Nhiên ngây ra, lại là Trương Dương! Thằng ôn này đúng là không có chỗ nào là không có mặt, chuyện trung tâm thể dục mới đã dày vò y đến long trời lỡ đất, lần này lại muốn thọc gậy bánh xe vào chuyện cảng Nước Sâu ư? Từ Quang Nhiên thấp giọng nói: "Quan hệ giữa cô ta và Trương Dương tốt lắm à?"
Trần Hạo lắc lắc đầu nói: "Cái này cũng không rõ, có điều cái chết của chồng cô ta là Hứa Gia Dũng có chút liên quan tới Trương Dương, theo lý mà nói thì phải là kẻ thù của nhau mới đúng."
Từ Quang Nhiên nói: "Loại chuyện này rất khó nói, đúng rồi, vì sao không trực tiếp tìm Trương Dương mà hỏi?"
Trần Hạo nói: "Thằng ôn này là hạng giảo hoạt, chắc gì đã chịu nói thật." Y vẫn còn có thành kiến đối với Trương Dương.
Từ Quang Nhiên bật cười: "Có cần thiết phải giấu diếm không?" Y phát hiện Trần Hạo luôn dùng đầu óc vào những chỗ không nên dùng.
Trần Hạo nói: "Phạm Tư Kì là theo lời mời của tôi mà đến Nam Tích, cô ta vì sao sau khi đến lại không thông báo? Mà lại đi gặp Trương Dương trước?"
Từ Quang Nhiên nói: "Có lẽ cô ta cho rằng tài chính của cho chúng ta hiện tại đang khẩn trương, cần sự rót vốn của cô ta, tự cho rằng mình chiếm quyền chủ động, có lẽ cô ta muốn trước tiên thông qua Trương Dương để hiểu thêm gì đó."
Trần Hạo nói: "Trương Dương sẽ không bán đứng lợi ích của Nam Tích chúng ta chứ?" Lúc này y lại chơi trò luận âm mưu.
Từ Quang Nhiên nói: "Cảng Nước Sâu không có liên quan gì tới Trương Dương, hắn đối với chuyện của cảng Nước Sâu cũng không rõ ràng lắm, theo lý sẽ không đâu." Y có chút mất kiên nhẫn với Trần Hạo: "Anh vì sao không đi hỏi hắn trực tiếp?"
Trương Dương không ngờ lão Trang lại tìm tới hắn, lão Trang và Chu lão tam đi cùng nhau, lão Trang ở trên chương trình thời sự nhìn thấy Trương Dương, cho nên mới biết người tối hôm đó cứu vợ của ông ta là chủ nhiệm Trương Dương của Ủy ban thể dục thể thao, cho nên đặc biệt tới tặng diện cẩm kỳ, lại đặc biệt làm hai con vịt hun khói, tới đăng môn cảm tạ.
Khi bọn họ tới, Trương Dương vừa mới họp hội đảng tổ xong, từ trong phòng họp đi ra, nhìn thấy Chu lão tam và lão Trang đứng chờ ở đó, Chu lão tam mở diện cẩm kì ra, bên trên thêu hàng chữ phấn đấu quên mình, xả thân cứu người!
Lão Trang xách hai con vịt xông khói đứng ở bên cạnh.
Tất cả tạo thành viên đảng tổ nhìn thấy tình cảnh trước mắt đều có chút hồ đồ, một lát sau mới hiểu, thì ra là chủ nhiệm Trương cứu người ta, hơn nữa còn là cứu người mà không để lại tên.
Lão Trang đưa vịt hun khói cho Chu lão tam, bước nhanh lên trước, hai tay nắm chặt tay Trương Dương, kích động nói: "Chủ nhiệm Trương, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã cứu vợ tôi."
Trương Dương bật cười: "Lão Trang, các ông sao lại tìm tới đây?"
Chu lão tam ở bên cạnh nói: "Chúng tôi xem thời sự trên tivi thấy có ngài, cho nên tìm tới đây."
Đám thành viên của đảng tổ nghe thấy Trương Dương cứu người, đều nhao nhao tán dương, cho rằng đây là loại tinh thần đáng để học tập.
Trương đại quan nhân cũng không coi cứu người là chuyện gì lớn, mình vừa hay có mặt ở đó, nói chung không thể thấy chết mà không cứu, hắn cũng cảm thấy diện cẩm kì này quá gây chú ý, gọi Phó Trường Chinh tới, bảo gã nhận lấy cờ và vịt hun khói, Phó Trường Chinh cười nói: "Tôi treo cờ ở trên tường văn phòng của ngài nhé."
Trương Dương nói: "rêu rao làm cái gì, hay là treo trong phòng họp đi."
Đám thành viên đảng tô nghe thấy treo ở trong văn phòng thì là rêu rao, vậy treo trong phòng họp chẳng lẽ không phải à? Rõ ràng là thích khoe khoang thể hiện mà.
Trương đại quan nhân có các giải thích của hắn, cười tủm tỉm nói: "Tôi sao có thể một mình độc chiếm vinh dự được, mọi người cùng hưởng, mọi người cùng hưởng!"
Trương Dương mời lão Trang và Chu lão tam tới văn phòng của mình ngồi, lão Trang không nói gì, chỉ luôn miệng cảm ơn. Chu lão tam nói: "Chủ nhiệm Trương, lão Trang lần này tới đây là muốn mời ngài ăn cơm, cuối tuần này nếu ngài rảnh thì tới Sa oa cư của tôi ăn cơm đi."
Trương Dương cười nói: "Không cần đâu, tâm ý của các vị tôi xin nhận, cơm thì không ăn đâu, gần đây công việc của tôi bận bịu lắm, không có thời gian rảnh."
Lão Trang nói: "Chủ nhiệm Trương, chỉ cần ngài muốn ăn vịt thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức cho ngươi đưa tới."
Trương Dương biết lão Trang muốn thông qua phương thức này để biểu đạt lòng biết ơn đối với mình, nếu mình cự tuyệt, ngược lại sẽ không hay, hắn mỉm cười gật gật đầu nói: "Được, chỉ cần tôi muốn ăn vịt hun khói, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông."
Vừa nhắc đến điện thoại, điện thoại trên bàn liền đổ chuông, Trương Dương nhấc máy, là thư ký Lưu Hạ của phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo gọi tới, Lưu Hạ nói: "Chủ nhiệm Trương, thị trưởng Trần bảo anh lập tức tới văn phòng của ông ấy một chuyến." Ngữ khí lộ ra vẻ ra lệnh.
Trương đại quan nhân nghe thấy ngữ khí của hắn thì có chút khó chịu, thật sự không hiểu, rất nhiều người làm lãnh đạo đều cố gắng bình dị dễ gần, nhưng đám thư ký này thì lại thích thể hiện mình to hơn trời, thật sự không biết là chúng khệnh cái gì, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, những lời này quả nhiên rất có đạo lý. Trương Dương không nói câu nào, dập máy luôn.
Lưu Hạ ngây ra, thằng ôn này có thái độ gì vậy, nhưng nhiệm vụ mà thị trưởng đại nhân giao cho hắn, hắn phải hoàn thành, Lưu Hạ chỉ đành gọi lại.
Trương Dương không nhấc, cũng không định nhấc, cười cười tiễn lão Trang và Chu lão tam ra khỏi cửa.
Vừa tiễn họ đi thì di động lại đổ chuông, Trương Dương bắt máy, lường biếng nói: "Ai vậy!"
Giọng nói mang theo vẻ tức giận của Lưu Hạ từ bên trong truyền ra: "Chủ nhiệm Trương…”
Trương Dương lại gác máy.
Lưu Hạ tức rồi, thư ký thường thường đều là rất có năng lượng, anh nếu đắc tội với bọn họ, bọn họ sẽ tìm chủ nhân của mình tố cáo, Lưu Hạ cũng không ngoại lệ, hắn đem chuyện Trương Dương từ chối bắt máy nói lại cho Trần Hạo.
Trần Hạo nhíu mày, giữa y và Trương Dương cũng không có mâu thuẫn gì, luận về cấp bậc thì mình so với hắn cao hơn nhiều, sao lại vô lễ như vậy? Mang theo sự khó hiểu, Trần Hạo tự mình gọi điện thoại cho Trương Dương.
Điện thoại vừa thông, Trần Hạo nói: "Trương à?"
Tuy rằng y không biểu lộ thân phận, nhưng cảm thấy gọi Trương như vậy chẳng khác nào là tỏ rõ thân phận của mình.
Trương Dương nghe ra là giọng của Trần Hạo, nhưng vẫn giả vờ giả vịt nói: "Ai thế?"
"Tôi là Trần Hạo đây!" Trần Hạo bất đắc dĩ đành phải biểu lộ thân phận của mình.
Trương Dương giả bộ kích động nói: "Thị trưởng Trần à, ngại quá, tôi vừa rồi không nghe ra."
Trần Hạo cũng không biết hắn là không nghe ra thật hay là giả vờ, nhưng trong lòng vẫn có chút mất hứng, nói: "Cậu giờ đến văn phòng của tôi một chuyến nhé, đến ngay đấy!" Nói xong y liền gác máy, thân phận của y sờ sờ ra đó, có tư cách để ra lệnh.
Một lúc sau, Trương Dương xuất hiện ở ngoài văn phòng của Trần Hạo, trước tiên gặp được thư ký Lưu Hạ, Lưu Hạ không nhịn được liền nói kháy: "Chủ nhiệm Trương, gọi điện cho anh khó thật đấy!"
Trương Dương mặt không hề có vẻ cười cợt, nói: "Anh là ai?"
Lưu Hạ hơi ngây ra một chút, nói: "Tôi.... Tôi là thư ký của thị trưởng Trần!"
"Thư ký à? Cấp bậc không thấp, cấp khoa phải không?"
Một câu này đã khiến cho mặt Lưu Hạ đỏ bừng, người ta đây là coi thường hắn.
Trương Dương cười lạnh một tiếng bước vào trong văn phòng của Trần Hạo, loại nhân vật như Lưu Hạ thích ỷ thế hiếp người, không dằn mặt hắn một chút thì hắn căn bản không biết Mã vương gia có ba con mắt.
Trần Hạo đang phê duyệt văn kiện, nhìn thấy Trương Dương đến liền dừng tay, cười nói: "Trương đến rồi đấy à!" Năng lực cá nhân của Trần Hạo mặc dù có hạn, nhưng khả năng thì vẫn có, nếu không thì cũng không thể nào bò lên được tới vị trí hiện tại.
Trương Dương mỉm cười gọi một tiếng thị trưởng Trần.
Trần Hạo nhiệt tình mời hắn ngồi, lại bảo Lưu Hạ đi pha trà. Còn chuyện hôm nay Lưu Hạ gọi điện thoại mà hắn không nhấc, Trần Hạo không hề nhắc đến, y thấy loại chuyện này mà nhắc đến thì cũng không có ý nghĩa gì.