Phạm Tư Kì lần này đến Nam Tích là lần đầu tiên bước vào đất Trung Quốc sau khi Hứa Gia Dũng chết, lúc trước Tinh Nguyệt đầu tư vàocảng Nước Sâu, một bộ phận nguyên nhân rất lớn trong đó là bản kế hoạch của Hứa Gia Dũng, mà lúc đó Phạm Tư Kì vẫn bị Hứa Gia Dũng áp chế, cô ta không nắm rõ hoàn toàn kế hoạch đầu tư này, đoạn thời gian này gián đoạn đầu tư, một là bởi vì cái chết đột ngột của Hứa Gia Dũng đã mang tới chấn động trong tập đoàn Tinh Nguyệt, hai là cô ta muốn tìm hiểu lại hạng mục cảng Nước Sâu. Trong khoảng thời gian này, Phạm Tư Kì đã hiểu rõ được mất chuyện, cảng Nước Sâu hiển nhiên có tiền cảnh lợi ích cực lớn, còn nữa, chính phủ thành phố Nam Tích rất là coi trọng tập đoàn Tinh Nguyệt, đã như vậy, Phạm Tư Kì muốn lợi dụng cơ hội này, tận hết khả năng thu được lợi ích lớn hơn trong lần đầu tư này.
Tuy rằng Trương Dương tối nay dùng thân phận bạn bè để mở tiệc chiêu đãi Phạm Tư Kì, nhưng Phạm Tư Kì đối với hắn vẫn vẫn duy trì cảnh giác, dù sao bọn họ đại biểu cho cho đoàn thể lợi ích khác nhau, thậm chí Phạm Tư Kì cho rằng ở sân bay gặp được Trương Dương cũng không phải là ngẫu nhiên.
Trương Dương cũng không hề chủ động đề cập tới cảng Nước Sâu, hắn không phụ trách khối đó, chỉ vận hội tỉnh thôi cũng đủ cho hắn bận rộn rồi, hắn đối với cảng Nước Sâu không có hứng thú gì cả.
Trong bữa cơm này bọn họ đều có biểu hiện vô cùng khách khí, nói chuyện với nhau rất cẩn thận, hơn một tiếng sau, tiệc tối cũng chấm dứt, Phạm Tư Kì đứng dậy cáo từ rời đi, Trương Dương cũng không giữ cô ta lại, tiễn cô ta ra ngoài cửa nhà khách, lại nhìn thấy hai người Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử cùng nhau đi tới, hai người bọn họ tới đây ăn cơm cũng chỉ là ngẫu nhiên, vừa rồi ở công trường thị sát tình huống xong, Lương Thành Long đặc biệt thích ăn thịt gà mái ở nơi này, cho nên đề nghị Kiều Bằng Cử cùng nhau tới đây, không ngờ lại gặp Phạm Tư Kì ở cửa.
Hai người bọn họ trước đây từng có giao tiếp với Phạm Tư Kì, cũng đều biết Phạm Tư Kì là chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt, nhìn thấy Phạm Tư Kì, Kiều Bằng Cử vô cùng vui mừng, gã cười nói: "Chị Phạm, tới Nam Tích lúc nào thế? Sao không nói với tôi muột tiếng."
Phạm Tư Kì lạnh lùng cười nói: "Hôm nay vừa tới!" Khi nói câu này, cô ta không nhịn được mà nhìn Trương Dương một cái, Trương Dương cười khổ, hắn biết Phạm Tư Kì tính chuyện này lên đầu mình, cho rằng là hắn thông tri cho Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử, nhưng chuyện này không liên quan gì tới hắn, ở trước mặt hai người bọn Kiều Bằng Cử, Trương Dương cũng không tiện giải thích.
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Các anh nói chuyện đi, tôi hôm nay vừa tới Nam Tích, có chút mệt mỏi rồi, về khách sạn nghỉ ngơi trước."
Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long nhìn Phạm Tư Kỳ rời đi, đợi khi xe của cô ta đi xa rồi, Kiều Bằng Cử không nhịn được chỉ vào Trương Dương nói: "Trương Dương, cậu đúng là không có hậu đạo, Phạm Tư Kì đến đây mà cậu cũng không nói cho chúng tôi một tiếng."
Trương Dương cười khổ nói: "Vì sao phải nói? Tôi đi ăn cơm với ai cũng phải thông tri cho các anh à, các anh là ai? Là lãnh đạo của tôi chắc!"
Kiều Bằng Cử và Lương Thành Long xông lên phía trước, mỗi người bẻ một cánh tay của Trương Dương: "Nói! Cậu và Phạm Tư Kì có quan hệ gì?"
Trương đại quan nhân nản vô cùng, đám người này có tư tưởng gì vậy? Chẳng lẽ cứ có một nữ nhân đi ăn cơm với mình là có điều ám muội à, hắn hận không thể ném hai tên này ra ngoài, chỉ cần hắn muốn, khẳng định có thể làm được, có điều Trương Dương cũng chỉ nghĩ mà thôi, cười nói: "Vào bên trong nói chuyện đi, thức ăn cơ bản còn chưa được đụng đến."
Lương Thành Long vừa nghe thấy vậy liền không vui: "Làm cái trò gì thế? bảo chúng tôi đi ăn cơm thừa à?"
Trương Dương cười nói: "Lãng phí là không tốt, bao nhiêu đồ đều chưa đụng tới, tôi sẽ bảo đầu bếp làm cho anh các anh ít canh thịt chó để tẩm bổ."
Lương Thành Long cũng chỉ nói đùa vậy thôi, gã cười bảo: "Đừng để ý, gần đây tôi đang nóng lắm, không thể tẩm bổ thêm nữa, bổ nữa là phun máu đấy!"
Ba người nói nói cười cười đi vào trong phòng, lại ngồi xuống, Trương Dương bảo Từ Hoành Yến đi sai đầu bếp làm thêm mấy món thức ăn, sau khi rượu thịt đầy bàn, Kiều Bằng Cử nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, Phạm Tư Kì là vợ của Hứa Gia Dũng, người chồng đã chết của cô ta lại là kẻ thù của cậu, không ngờ hai người lại có thể ngồi xuống cùng ăn cơm."
Trương Dương nói: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, chúng ta không nói tới chuyện này nữa, hôm nay thật sự là trùng hợp, tôi ra sân bay tiễn người, cô ta vừa hay xuống máy bay, thế nên gặp nhau. Tôi đã quen cô ta từ trước, người ta từ xa tới nên tôi cũng phải khách khí chút, thuận miệng nói muốn đón gió tẩn trần cho cô ta, không ngờ cô ta đồng ý thật."
Lương Thành Long nói: "Bốc phét!"
Trương đại quan nhân có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Tôi ức chế lắm, vì sao khi tôi nói thật luôn không có ai tin?"
Kiều Bằng Cử nói: "Bởi vì ngươi cậu căn bản không nói thật."
Trương Dương nói: "Trời đất chứng giám, tất cả những gì tôi nói đều là thật, cô ta nhận lời mời của tôi, đồng thời cũng đưa ra một điều kiện, chính là không được tiết lộ hành tung của cô ta cho người khác, vừa rồi nhìn ánh mắt của cô ta khi gặp các anh, cô ta chắc chắn nghĩ rằng là tôi đã tiết lộ cô ta đã đến Nam Tích rồi. Tôi con mẹ nó sao đen thế, hai bên đều không phải là người."
Kiều Bằng Cử lúc này có chút tin lời Trương Dương, thấp giọng nói: "Cô ta nếu đã đến đây, cần gì phải cần gì phải thần bí như vậy?" Trong lòng bắt đầu suy đoán mục đích lần này Phạm Tư Kì tới Nam Tích, nếu tập đoàn Tinh Nguyệt có thể khôi phục đầu tư cho cảng Nước Sâu, như vậy công trình cảng Nước Sâu sẽ khởi động toàn diện, điều này đối với gã mà nói là một tin tức tốt.
Trương Dương nói: "Có thể cô ta tới thăm quan."
Kiều Bằng Cử nói: "Tinh Nguyệt tay nắm tài chính, là mấu chốt quan trọng khiến công trình cảng Nước Sâu có thể tiếp tục khởi động hay không, cô ta liệ ucó lợi dụng khốn cảnh về tài chính trước mắt của Nam Tích để đưa ra nhiều điều kiện tốt cho mình hơn hay không?"
Lương Thành Long gật gật đầu: "Rất có khả năng, cò kè mặc cả là thiên tính của thương nhân, nếu cô ta biết tài chính của Nam Tích đang khẩn trương, cô ta khẳng định sẽ nhân cơ hội này đòi thêm nhiều lợi ích hơn."
Trương Dương thở dài nói: "Có mệt hay không, nói chuyện với đám người làm sinh ý các anh, cả ngày chỉ bàn những chuyện này, tôi nghe mà đau cả đầu."
Kiều Bằng Cử mỉm cười nói: "Trương Dương, quan hệ giữa cậu và Phạm Tư Kì xem ra không tồi, giao tình giữa cậu và Hà Trường An cũng khá tốt, vì sao không lợi dụng cơ hội này, giành quyền quản lý cảng Nước Sâu vào tay?"
Trương Dương vừa nghe gã nói như vậy, lắc đầu như đánh trống bỏi, nói: "Đánh chết tôi cũng không làm, loại chuyện làm hết sức mà không được lòng này, tôi chẳng muốn dính vào làm gì, hiện tại một cái vận hội tỉnh đã đủ khiến tôi mệt chết rồi. Cảng Nước Sâu ư? Làm tốt thì chiến tích là của người khác, làm hỏng thì trách nhiệm đổ lên đầu tôi, tôi điên à mà làm?"
Lương Thành Long nói: "Trước mắt vẫn chưa biết mục đích của Phạm Tư Kì, có lẽ cô ta không chuẩn bị tiếp tục đầu tư vào công trình cảng Nước Sâu đâu."
…
Sau khi Phạm Tư Kì rời khỏi nhà khách Ủy ban thể dục thể thao, cũng không về ngay, cô ta bảo Phí Ân Phổ lái xe đi quanh một vòng sân thể dục cũ của Ủy ban thể dục thể thao, dừng lại trước cửa lớn sân thể dục, Phạm Tư Kì mở cửa xe bước xuống.
Phí Ân Phổ đi theo sau, khoác áo da lên người cho cô ta.
Phạm Tư Kì nói: "Khối đất này thế nào?"
Phí Ân Phổ nói: "Ánh mắt của chị quả nhiên là nhất đẳng, khối đất này nên là khu vực hoàng kim của thành phố Nam Tích, Nam Tích hai năm nay nơi nào cũng làm xây dựng, trong trong phạm vi trung tâm thành phố cũng không tìm được nơi nào thích hợp hơn nơi này."
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Thật ra tôi lần trước đến Nam Tích, đã nhìn trúng khối đất này rồi, nếu như lấy được nơi này, mở quảng trường thương nghiệp, hồi báo sẽ cực kỳ tốt."
Phí Ân Phổ nói: "Giá đất nơi này không rẽ, hơn nữa ở đây lại có sân thể dục, có Ủy ban thể dục thể thao, di dời là cả một vấn đề lớn, nếu chính phủ không gật đầu, căn bản là không thể làm được."
Phạm Tư Kì nói: "Cậu nghĩ tôi thật sự muốn ăn cơm của Trương Dương ư? Tôi là muốn tới xem khu đất này, sang năm trung tâm thể dục mới của thành phố Nam Tích sẽ được xây xong, sân thể dục cũ trên thực tế đã bỏ không, chúng ta lấy khối đất này mở quảng trường thương nghiệp cũng là cống hiến cho Nam Tích."
Phí Ân Phổ nói: "Chị đã tính toán hết rồi ư?"
Phạm Tư Kì cười nói: "Cảng Nước Sâu có vấn đề về tài chính, khiến chính phủ thành phố Nam Tích gặp khó khăn, hiện tại là bọn họ cầu tôi, tiền, không phải là vấn đề, nhưng mỗi một phân tiền mà chúng ta đầu tư vào đều phải cố gắng giành được sự hồi báo lớn nhất, tôi thừa nhận cảng Nước Sâu là một hạng mục có tiền cảnh cực lớn, nhưng thời gian hồi báo lại rất dài, tôi có thể chờ đợi nhưng các cổ đông của công ty lại muốn trong thời gian ngắn nhất nhìn thấy được hiệu quả và lợi ích lớn nhất."
Phí Ân Phổ thấp giọng nói: "Áp lực của chị rất lớn."
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Tôi, một người chấp chưởng một tập đoàn tài chính lớn như vậy, rất nhiều người đều không tin tưởng tôi, tuy rằng hai năm nay tôi làm cũng không tệ lắm, nhưng bọn họ vẫn tràn ngập nghi ngờ đối với tôi, đầu tư cảng Nước Sâu, khiến tôi gặp phải nguy cơ mất tín nhiệm chưa từng có, tôi phải làm tốt một việc khác để di dời sự chú ý của họ."
Phí Ân Phổ nói: "Lợi dụng đầu tư cảng Nước Sâu làm điều kiện, có lẽ chính phủ thành phố Nam Tích sẽ đồng ý nhượng lại khối đất này cho chúng ta."
Phạm Tư Kì nói: "Tôi chẳng những muố khối đất này mà còn muốn một cái giá lý tưởng nhất, lợi dụng khối đất này để giảm bớt mạo hiểm của đầu tư cảng Nước Sâu." Cô ta khoác chặt áo da, nhìn đèn đuốc bên trong sân thể dục, không khỏi lộ ra một nụ cười vui vẻ.