Trương Dương nói: "Anh đừng cười, tôi rất nghiêm túc, nếu như hắn không chịu quỳ xuống nhận sai với tôi, tôi sẽ không tha cho hắn, gặp ở đâu thì đánh ở đó, cái này còn chưa tính, tôi còn muốn đem chuyện tối hôm qua của hắn thông báo lên tỉnh, đùa giỡn với người Hoa quốc tịch Mỹ, quán quân thế giới, hai tội danh này đủ để cho hắn vui vẻ một lúc"
Trương Đức Phóng nói: "Tôi chuyển lời giúp cậu, hắn có muốn quỳ xuống hay không, tôi cũng không thể làm chủ"
Trương Dương cười nói: "Anh cứ nói thẳng với hắn, một con chó ngu si, không cho hắn một bài học, thì sau này hắn sẽ tiếp tục kiêu ngạo"
Trương Đức Phóng đứng dậy muốn chạy, gã ta càng ngày càng nhìn không thấu phong cách làm việc của Trương Dương, biết rõ là bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên đang có thành kiến với hắn, mà còn dám làm việc rêu rao như thế, gây thù chung quanh, thằng nhãi này thật sự không sợ người khác trả thù sao?
Gã còn chưa kịp đi ra ngoài, thì Trương Dương lại nói: "Anh đừng vội đi, tôi còn có một việc muốn hỏi anh"
Trương Đức Phóng nói: "Chuyện gì vậy?"
Trương Dương cầm lấy hộp nhân sâm đưa lại cho Trương Đức Phóng: "Đồ của Đoạn Kim Long tôi không cần, đó là một tiểu nhân"
Trương Đức Phóng thấy hắn không muốn, cũng không miễn cưỡng, cầm lấy hộp nhân sâm nói: "Tốt, trở về tôi sẽ trả cho ông ta"
Trương Dương nói: "Hải Thiên có phải là có phục vụ sắc tình không?"
Trương Đức Phóng bị hỏi sửng sốt, cười cười nói: "Không rõ lắm, phỏng chừng là khó tránh khỏi, sao thế? Cậu có việc?"
Trương Dương cười nói: "Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi"
Trương Đức Phóng cười nói: "Tôi đi đây!" Vừa ra khỏi phòng làm việc, nụ cười trên mặt gã liền nhanh chóng thu lại.
.....................
Trong cuộc họp thường ủy, thường vụ phó thị trưởng Trần Hạo đưa ra một vấn đề, chính là về đại hội thể dục thể thao tỉnh, Trương Dương mời Quan Chỉ Tình về đảm nhiệm đại sứ hình tượng của đại hội tỉnh rốt cục là có thích hợp hay không? Trần Hạo nói: "Quan Chỉ Tình tuy rằng rất có tiếng, cũng là quán quân thế giới, nhưng mà cô ta là quốc tịch Mỹ, để cho một người nước Mỹ đến phát ngôn cho đại hội của chúng ta, các người có thấy thích hợp không?"
Thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: "Danh tiếng của Quan Chỉ Tình rất lớn, đã từng lên tạp chí thế giới nhiều lần, hơn nữa người ta biểu thị là không nhận một đồng nào khi đảm nhiệm đại sứ hình tượng của đại hội, cái này đã thể hiện đầy đủ tấm lòng của cô ta"
Trần Hạo nói: "Tôi không phải là cố ý tìm khuyết điểm, các vị suy nghĩ một chút đi, đại hội tỉnh của chúng ta chọn đại sứ hình tượng cũng phải có tính đại biểu, Nam Tích chúng ta cũng không phải là không có quán quân thế giới, vì sao quán quân trong nước chúng ta lại không cần, mà phải đi mời một người Mỹ, lúc cô ta đoạt giải quán quân thế giới, treo lên là cờ Mỹ, chứ không phải là cờ Trung Quốc"
Bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng nói: "Không nghiêm trọng như vậy chứ, chỉ là một người phát ngôn hình tượng mà thôi, không cần phải làm đến trình độ này. Quan Chỉ Tình cũng là vận động viên đi ra từ Nam Tích chúng ta, mắt đen tóc đen da vàng, cũng là long truyền nhân!"
Bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi tán thành cái nhìn của lão Lương, đại hội lần này không nên có thêm nhiều màu sắc chính trị, chủ yếu là toàn dân tham dự, làm một đại hội thuộc về nhân dân Nam Tích. Quan Chỉ Tình tuy rằng là người Hoa quốc tịch Mỹ, nhưng mà các người ai có thể nói cô ta không phải là người Nam Tích? Người ta sửa quốc tịch, chúng ta cũng không thể sửa luôn quê quán của người ta được"
Các thường ủy đều nở nụ cười.
Trần Hạo cảm thấy trong tiếng cười này tràn ngập mùi vị trào phúng, mặt không khỏi nóng lên.
Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên cũng thấy Trần Hạo có vẻ giống chuyện bé xé ra to, căn bản là tự tìm xấu xí. Từ Quang Nhiên nói: "Quan Chỉ Tình rất nổi tiếng, ủy ban thể dục có thể mời được cô ta về làm đại sứ hình tượng, cũng không dễ dàng, cũng nhìn ra được bọn họ đã tốn không ít công phu, có Quan Chỉ Tình tham dự, lực ảnh hưởng của đại hội sẽ trở nên rộng hơn. Tôi thấy là chuyện tốt, nhưng mà đồng chí Trần Hạo cũng nói đúng, Quan Chỉ Tình đại biểu cho Nam Tích về mặt chính trị có chút không thông, có một số việc chúng ta cần lo lắng một chút, tôi thấy không bằng như vậy, đại sứ hình tượng có thể mời thêm mấy người, mời quán quân thế giới đi ra từ Nam Tích chúng ta, như vậy trong nước có quốc tế cũng có, các người có chịu không?"
Các thường ủy đều gật đầu, bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi nói:" Tôi thấy đề nghị của bí thư Từ rất tốt, nhiều người lực lượng lớn, Nam Tích chúng ta cũng có quán quân thế giới, Đổng Lệ Na của đội thể thao cũng không phải là vận động viên sinh trưởng tại địa phương Nam Tích chúng ta sao?"
Từ Quang Nhiên nói: "Quyết định như vậy đi" Ông ta nói với Trần Hạo: "Chuyện cảng nước sâu gần đây có tiến triển gì không?"
Trần Hạo nói: "Tổng tài của tập đoàn Tinh Nguyệt Singapo Phạm Tư Kỳ cuối tuần này sẽ đến Nam Tích, thương lượng về vấn đề xuất hiện gần đây, tôi tin là có thể nhanh chóng giải quyết"
Từ Quang Nhiên cười gật đầu nói: "Tốt, chuyện này cần chuẩn bị đầy đủ, lúc những nhà đầu tư đến nhất định phải để cho bọn họ không ocn2 lo lắng, tranh thủ đưa đầu tư đến đúng chổ"
..................................
Mạnh Sĩ Cường rốt cục đã không chịu nổi áp lực, em trai vừa mới gọi điện thoại đến nói ủy ban kỷ luật có thể sẽ không bỏ qua chuyện này, Trương Dương muốn đem chuyện này báo lên tỉnh, Mạnh Sĩ Xung cũng rất bất đắc dĩ, trong lời nói còn ám chỉ đại ca nên cúi đầu nhận lỗi với Trương Dương.
Trong lòng Mạnh Sĩ Cường nói, thằng nhãi này không phải là bắt anh cúi đầu, mà là hắn muốn anh phải quỳ xuống, dưới gối nam nhi có lót vàng, anh không thể quỳ! Không quỳ thì hai căn nhà này không cách nào dở bỏ, mà để ở đó, chính là bằng chứng rõ ràng! Nếu như ủy ban kỷ luật thật sự vì áp lực mà điều tra triệt để chuyện này, khẳng định sẽ tra ra vấn đề, đến lúc đó người không may không chỉ có một mình ông, sợ rằng ngay cả em trai cùng những người khác cũng bị dính vào. Mạnh Sĩ Cường đã đặt quyết tâm, ông chơi không lại người ta, thì đành phải cúi đầu nhận sai với người ta. Ông cho rằng chỉ cần mình thành tâm nhận sai, thì Trương Dương hẳn là sẽ không bắt mình quỳ xuống, làm gì cũng phải có đường lui, không thể nào làm tuyệt tình như vậy được.
Mạnh Sĩ Cường ôm tâm lý này đi đến ủy ban thể dục, đi đến trước phòng làm việc của Trương Dương, ông đã chuẩn bị tâm tình rồi, đang chuẩn bị gõ cửa, thì thấy một thanh niên mang kính râm cũng đi tới hướng này. Mạnh Sĩ Cường không nhận ra là ai, nhưng người thanh niên kia nhìn ông một chút, rồi lớn tiếng kêu el6n: "Anh Mạnh!"
Mạnh Sĩ Cường sửng sốt một chút.
Đối phương thấy Mạnh Sĩ Cường không nhận ra mình, lại nói: " Em là Thắng Lợi nè!"
Mạnh Sĩ Cường lúc này mới nhận ra đây là Thạch Thắng Lợi, ông có nghe nói rằng, ngày hôm qua Thạch Thắng Lợi bị Trương Dương đánh cho một trận, không ngờ rằng lúc này lại gặp mặt nhau trước cửa phòng làm việc của Trương Dương, coi như là có duyên. Mạnh Sĩ Cường thấy Thạch Thắng Lợi bị đánh thành đầu heo, trong lòng cũng cân đối lại một chút, xem ra còn có khối người bi thảm hơn mình. Mạnh Sĩ Cường nói: "Làm gì vậy?"
Thạch Thắng Lợi cười rất miễn cưỡng: "Đi dạo, còn anh?"
"Anh cũng đi dạo!" Mạnh Sĩ Cường xoay người muốn đi xuống lầu, dù sao thì loại chuyện xin lỗi mất mặt như vậy cũng không thể để người khác thấy, Thạch Thắng Lợi cũng ôm tâm tư như vậy, cũng chuẩn bị đi xuống lầu.
...............................