Y Đạo Quan Đồ

Chương 549-1: Quỳ xuống (thượng - 1)

Lúc Lâm Quang Minh rời đi, Thạch Trọng Hằng lập tức gọi điện cho cậu em vợ Trần Hạo, Trần Hạo vừa nghe được chuyện này cũng lấy làm kinh hãi, ông ta cũng vô cùng hiểu rõ thằng cháu ngoại của mình, biết Thạch Thắng Lợi là một đứa gây chuyện, Trần Hạo nói: "Anh rể, không phải em đã nói với anh rồi sao, bình thường vợ chồng anh cưng chiều Thắng Lợi quá, em đã nói cứ để nó như vậy thế nào cũng xảy ra chuyện, bây giờ thì hay rồi, cả ngày thích gây sự, bây giờ gặp người có nắm đấm cứng hơn nó, có hại phải không?"

Thạch Trọng Hằng nói: "Bình thường anh bận công tác, làm sao có thời gian quản nó, đều là chị của chú, cưng nó như cưng trứng vậy, khi còn bé thì chỉ bướng bỉnh, nhưng ai ngờ lớn lên rồi càng lúc càng không giống ai"

Trần Hạo nói:" Thắng Lợi bị thương có nặng không?"

Nhắc đến thương tích của con trai, Thạch Trọng Hằng không khỏi có chút đau lòng, ông thở dài nói: "Mặt bị đánh như một đầu heo vậy, anh thiếu chút nữa là không nhận ra nó, tên Trương Dương này ra tay cũng quá độc ác"

Trần Hạo nói: "Cháu trai của bí thư Từ cũng bị hắn đánh, tên Trương Dương này, không biết buông tha người"

Thạch Trọng Hằng nói: "Hắn là người của ai?"

Trần Hạo lập tức rõ ràng ý tứ của Thạch Trọng Hằng, ông ta muốn tìm người đỡ đầu của Trương Dương, chỉ có thể thông qua loại chuyện này mới có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề, Trần Hạo nói: "Hắn còn muốn gây chuyện?"

Thạch Trọng Hằng nói: "Thắng Lợi uống say đi quấy rầy Quan Chỉ Tình, cho nên mới gây ra chuyện này!"

Trần Hạo nói: "Hạ Bá Đạt!" Trong mắt của Trần Hạo, Trương Dương là người của Hạ Bá Đạt, nếu như không có Hạ Bá Đạt, thì Trương Dương sẽ không từ Giang thành đến Nam Tích, Trần Hạo bây giờ vẫn chưa nghĩ sâu về vấn đề này, đây là vấn đề thiếu nhãn giới, cũng là vấn đề nhận thức.

Thạch Trọng Hằng nói:"Hèn chi!"

Trần Hạo đề nghị: "Hay là đi tìm Trương Đức Phóng, hắn ta có quan hệ cá nhân không tồi với Trương Dương, chuyện này nếu đã kinh động đến công an, thì cứ để cho công an giải quyết là tốt nhất!"

Thạch Trọng Hằng nói: "Anh cũng không muốn làm chuyện này to ra"

........................................

Sáng ngày hôm sau Trương Dương đã đi đến Hải Thiên, muốn tiễn Quan Chỉ Tình ra sân bay, chỉ là đến nơi rồi mới biết sáng sớm Quan Chỉ Tình đã rời đi rồi, Chung Hải Yến tối hôm qua cũng không rời khỏi khách sạn, nhìn thấy Trương Dương đến, vội vàng ra chào đón: "Chủ nhiệm Trương, ngày hôm nay đến thật sớm"

Biểu hiện của Trương Dương ngày hôm nay đã hòa nhã hơn rất nhiều:" Tôi đến tiễn Quan tiểu tỷ, không ngờ cô ấy đã đi rồi"

Chung Hải Yến đưa cho Trương Dương một bức thư: "Quan tiểu tỷ đặt lại tại sảnh!"

Trương Dương xé thư ra, bên trong có một mẩu giấy, trong mẫu giấy có viết một từ tiếng Anh xinh xắn: I will be back!

Trương đại quan nhân tuy rằng dốt tiếng Anh, nhưng mà cũng nhận ra được, bởi vì lúc trước hắn có xem phim Kẻ Hủy Diệt, đây là lời thoại bên trong được dịch ra, khóe môi của hắn lộ ra một nụ cười hiểu ý, hắn vẫn lo rằng trải qua chuyện tối hôm qua, Quan Chỉ Tình sẽ thay đổi suy nghĩ đảm nhiệm đại sứ cho đại hội, nhưng bây giờ xem ra, Quan Chỉ Tình vẫn quyết định chấp hành hiệp ước, Trương Dương gấp mẫu giấy lại, bỏ vào trong túi.

Chung Hải Yến nói: "Chủ nhiệm Trương, có ăn sáng chưa?"

Trương Dương nói: "Ăn rồi, tôi còn phải đi làm, chào!"

Chung Hải Yến nhìn bóng lưng của Trương Dương rời đi, biểu tình có chút phức tạp, thái độ của Trương Dương đối với cô rõ ràng đã có thay đổi, phỏng chừng là vì chuyện tối hôm qua, hắn thậm chí cũng có thay đổi cái nhìn đối với Hải Thiên.

Trương Dương trở về ủy ban thể dục không bao lâu, cục trưởng cục công an Trương Đức Phóng đến tìm, gã ta vừa vào cửa liền cười, mang hộp nhân sâm đặt trước mặt của Trương Dương.

Trương Dương nhếch môi cười nói: "Gì vậy? Cục trưởng Trương đến tặng lễ cho tôi à?"

Trương Đức Phóng nói: "Không phải là tôi tặng cậu, mà là của Đoạn Kim Long tặng, tôi chỉ mang đến cho cậu thôi, sâm Cao Ly tốt nhất đấy, cả chục ngàn lận!"

Trương Dương nhìn hộp nhân sâm, nói: "Tên Đoạn Kim Long này vô sự xum xoe, không trộm thì cũng là cướp!"

Trương Đức Phóng nói:" Người ta có ý tốt, chủ yếu là vì xin lỗi chuyện ngày hôm qua thôi, cậu cũng đừng nghĩ người ta quá!"

Trương Dương nói: "Ngồi đi, tôi pha trà cho anh!"

Trương Đức Phóng ngồi xuống đối diện Trương Dương, lắc đầu nói: "Không cần, có nước chanh không? Tối qua tôi uống say quá, bây giờ còn chút khó chịu!"

Đồ uống trong phòng làm việc của Trương Dương thật ra cũng không ít, tìm một chai nước chanh đưa qua cho Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng mở ra uống một ngụm, nói: "Cậu thông minh như vậy, biết mục đích tôi tìm cậu là gì không?"

Trước mặt của Trương Đức Phóng thì Trương Dương cũng không cần phải giả ngu, hắn cười ha hả nói:" Anh đến làm thuyết khách cho Thạch Thắng Lợi à?"

Trương Đức Phóng gật đầu nói: "Thằng nhóc Thạch Thắng Lợi đó quả thật không phải thứ tốt, ỷ vào trong nhà có chút bối cảnh cả ngày đi gây chuyện thị phi, ngày hôm qua gặp phải cậu coi như hắn tới số, dù sao thì cậu cũng đã cho hắn một bài học rồi, chuyện này coi như xong đi"

Trương Dương không nói gì cả.

Trương Đức Phóng nói: "Ông già của hắn là bí thư khu Thiên Hối Thạch Trọng Hằng, cậu của hắn là thường vụ phó thị trưởng Trần Hạo, nếu cậu còn truy cứu nữa, thì mặt mũi của mọi người sẽ khó coi lắm"

Trương Dương nói: "Anh có biết hắn đùa giỡn với ai không? Là đại sứ hình tượng của đại hội chúng ta Quan Chỉ Tình, tôi mất sức của chín trâu hai cọp mới thuyết phục được cô ta ký hợp đồng, mà thằng chó này tự nhiên lại chạy đến đùa giỡn với người ta, bây giờ Quan Chỉ Tình giận dữ quay trở về nước Mỹ, có tiếp tục đảm nhiệm đại sứ hình tượng của chúng ta hay không còn rất khó nói, hắn đã làm ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi rồi. Nếu như Quan Chỉ Tình phủi tay mặc kệ, thì tràng diện tôi vất vả gầy dựng chẳng phải ngâm nước nóng hết sao"

Trương Đức Phóng thở dài nói: "Hắn có mắt không tròng, bây giờ cũng rất hối hận rồi, nế như hắn biết được thân phận của Quan Chỉ Tình, biết cô ta đi cùng cậu, thì có đánh chết hắn cũng không dám làm ra loại chuyện này!"

Trương Dương nói: "Đánh không chết hắn, hắn còn dám làm!"

Trương Đức Phóng nói: "Cậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, Thạch Thắng Lợi là một thằng trẻ trâu, tính toán với người như vậy cũng không có ý tứ, tôi thấy, cậu tha cho hắn một lần đi"

Trương Dương nói: "Tha cho hắn dễ dàng như vậy, sau này hắn lại còn có thể làm chuyện xấu, nhưng mà, nếu anh đã đứng ra, vậy thì tôi phải cho anh mặt mũi"

Trương Đức Phóng nghe hắn nói như vậy, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Trương Dương đổi giọng nói: "Nhưng mà hắn phải xin lỗi thỏa đáng tôi ngay mặt"

Trong lòng Trương Đức Phóng nói không phải chỉ là xin lỗi thôi sao? Cái này không có vấn đề, đang chuẩn bị đáp ứng, thì nghe Trương Dương nói: "Quỳ xuống nhận sai trước mặt tôi!"

Trương Đức Phóng cười khổ nói: "Lão đệ, bây giờ là thời đại nào rồi, mà cậu còn làm theo kiểu cũ!"

Trương đại quan nhân làm ra bộ dạng rất nghiêm túc: "Con người của tôi rất truyền thống!"

Trương Đức Phóng thiếu chút nữa đã phun sạch nước chanh trong miệng ra.