Y Đạo Quan Đồ

Chương 516-2: Đại nghĩa diệt thân (2)

Bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa cũng không có cảm thấy hả hê gì cho lắm, ông ta làm người lãnh đạo đệ nhất tại Phong Trạch cũng không quá lâu, tuy rằng quan hệ của ông và Trương Dương cũng không được tốt đẹp, nhưng mà ông cũng có cảm giác khó tránh số kiếp với tao ngộ của Trương Dương, chính trị chính là cái dạng như vậy đó, mặc kệ là trước đó bạn có nỗ lực như thế nào, vô luận là bạn đã làm ra bao nhieu chuyện, nhưng mà nói xui xẻo một chút là nếu một ngày nào đó tai nạn rơi xuống đầu bạn, lãnh đạo muốn truy cứu trách nhiệm của bạn, thì bạn không thể nào chối từ được. Thẩm Khánh Hoa nhìn khung cảnh yên bình lặng lẽ của Phong Trạch qua màn cửa sổ, thấy con đường làm quan của mình đã đi đến cuối đường rồi. Trên chính trị không ai nói tình cảm cả, với quan hệ của Trương Dương và Đỗ Thiên Dã mà còn gặp phải kết cục này, còn mình thì sao? Thẩm Khánh Hoa suy nghĩ đến nổi nhập thần, nghe tiếng gõ cửa phòng vang lên, vẻ mặt tươi cười của Trương Dương đi vào.

Thẩm Khánh Hoa cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tình cảnh hiện tại của Trương Dương như vậy mà còn có thể cười được sao, tố chất tâm lý của tên nhóc này đúng không phải bình thường.

Trương Dương mỉm cười nói: "Bí thư Thẩm, tôi đến đây là để đặc biệt cáo biệt ông" Thẩm Khánh Hoa gật đầu, chỉ vào cái ghế đối diện, nói: "Ngồi đi!"

Trương Dương ngồi xuống.

Thẩm Khánh Hoa nói: "Chuyện của cậu tôi đã nghe qua rồi, người thanh niên bị một ít ngăn cản cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, chỉ cần trải qua bài học này, sau đó còn có cơ hội"

Trương Dương cười nói: "Cảm ơn lời vàng ý ngọc của bí thư Thẩm"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Cậu đến Phong Trạch tuy rằng không lâu, nhưng cũng làm ra không ít chuyện, cống hiến của cậu đối với Phong Trạch sẽ không bị lãng quên..."

Trương đại quan nhân trêu chọc: "Bí thư Thẩm, ông đừng nói như vậy được không? Nghe thế nào cũng giống điếu văn quá"

Thẩm Khánh Hoa không nhịn được cười, nói: "Chuyện mẹ của tôi còn chưa chính thức nói lời cảm ơn với cậu!"

Trương Dương nói: "Chỉ là một cái nhấc tay, không cần khách khí đâu bí thư Thẩm, thật ra lúc trước tôi cũng có nhiều chổ đắc tội với ông, nhưng mà con người của tôi từ trước đến giờ đều là nhìn việc không nhìn người, ông ngàn vạn lần đừng để trong lòng!"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Lúc trước không biết cậu, nhưng bây giờ đã hiểu biết về cậu một ít rồi, thật là luyến tiếc cậu!"

Trương đại quan nhân cười nói: "Nếu bí thư Thẩm luyến tiếc tôi, hay là để tôi báo cáo với thành phố, xin thành phố cho phép tôi đi theo bên cạnh ông làm việc?"

Thẩm Khánh Hoa vừa nghe xong trong lòng liền nao nao, Phong Trạch chỉ là một cái miếu nhỏ, không chứa nổi một đại bồ tát đâu, hắn ta có ở lại cũng không thể làm được gì cả, Thẩm Khánh Hoa cười nói: "Tôi thật sự muốn giữ cậu lại, chỉ là thành phố không muốn!"

Trong đáy lòng của Trương Dương mắng to một tiếng dối trá, chỉ là nghĩ lại dù sao thì mình cũng không phải là dối trá sao, nếu thật sự muốn ở lại thì sẽ bị giáng cấp, hắn cũng không muốn thấy tình cảnh đó đâu, nói lời này ra chẳng qua là chọc ghẹo lão Thẩm một chút thôi. Trương Dương nói: "Bí thư Thẩm, tôi đến Phong Trạch không lâu, nhưng mà đã sản sinh ra tình cảm rất sâu với nơi này, rất nhiều đầu tư là do tôi mời vào, tôi mong rằng sau khi tôi đi, bí thư Thẩm không nên thay đổi chính sách hiện tại, thay đổi lời hứa hẹn ban đầu của chúng ta, chúng ta chỉ có biểu hiện ra thành tín, thì mới có thể lưu lại những nhà đầu tư này, mới có thể làm cho kinh tế của Phong Trạch phát triển thịnh vượng..."

Thẩm Khánh Hoa nghe được, trước khi hắn đi mà vẫn còn quan tâm đến Phong Trạch, không khỏi có chút cảm động, xem ra lúc trước mình đã có quá nhiều thành kiến đối với Trương Dương rồi, tuy rằng biểu hiện của hắn là bất cần đời, chỉ là làm việc rất tập trung chăm chú, Thẩm Khánh Hoa nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ đặc biệt quan tâm đến chuyện này"

Trương Dương đứng dậy nói: "Bí thư Thẩm, tôi đi!"

Thẩm Khánh Hoa đứng dậy đưa Trương Dương ra ngoài cửa, cái này đối với Trương Dương mà nói thì đúng là chưa từng có, Trương Dương đi ra ngoài cửa thì gặp bí thư trưởng thị ủy Tề Quốc Viễn, Tề Quốc Viễn nhìn thấy Trương Dương liền cười cười với hắn, cũng không còn gọi hắn là thị trưởng Trương hay là tiểu Trương giống như lúc trước nữa, Tề Quốc Viễn là một người rõ ràng, từ hôm nay trở đi, Trương Dương đã trở thành một người qua đường, hắn không có khả năng tiếp tục ở lại trong chính đàn Phong Trạch, đối với một người qua đường mà nói, ông cũng không cần phải tốn nước miếng để làm gì cả.

Con người thường hay thực tế như vậy đó. Trương Dương đi rồi, Tề Quốc Viễn đi theo Thẩm Khánh Hoa vào phòng làm việc, ông có chút tò mò hỏi:" Bí thư Thẩm, hắn đến đây làm gì?"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Đến chào từ biệt tôi!"

Tề Quốc Viễn không khỏi nở nụ cười: "Có cần phải vậy không?"

Thẩm Khánh Hoa biết Tề Quốc Viễn nghĩ cái gì trong bụng, có chút bất mãn nhìn ông ta một cái: "Nam tử hán đại trượng phu dù thắng hay thua cũng phải ưỡn ngực ngẩng đầu, tôi thấy tiểu Trương là một hảo hán.."

Tề Quốc Viễn ý thức được câu nói của mình đã chạm vào sợi dây thần kinh mẫn cảm của bí thư Thẩm, ông vội vàng giải thích: "Tôi cũng không có ý khác, tôi thấy là trong lòng hắn khẳng định là không dễ chịu, cần gì phải miễn cưỡng bản thân làm ra những trò này..."

Thẩm Khánh Hoa nói:" Lúc người còn tại vị, ai mà không diễn trò ngoài mặt, chỉ là người vừa đi, trà liền lạnh, cả một đám liền xé rách da mặt, ai cũng lười làm diễn trò ngoài mặt cả, lúc làm cháu trai thì ai mà không ngóng trông làm đương gia, chỉ là có nghĩ đến hay không? Không ai ép làm cháu trai cả"

Mặt của Tề Quốc Viễn đỏ lên, tuy rằng Thẩm Khánh Hoa không có nói họ tên ra, nhưng trên thực tế là đang mắng vào mặt của ông, Tề Quốc Viễn ho khan một tiếng, nói tránh đi: "Sân bay mới bị tạm dừng cải cách và chỉnh đốn, chuyện lớn như vậy thành phố đương nhiên muốn truy cứu trách nhiệm, nhưng mà quan hệ của hắn và bí thư Đỗ tốt như vậy, tôi thấy không cần bao lâu sau, hắn sẽ lại một lần nữa leo lên"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Làm tốt phận sự của mình là được rồi, chuyện của hắn không cần chúng ta quản"

............................

Chuyện chỉnh đốn sân bay mới Giang thành được lãnh đạo cao tầng của Bình Hải coi trọng, Kiều Chấn Lương ngoài mặt tuy không hỏi, nhưng đặc biết gọi điện với mấy cấp trên về chuyện của sân bay, buổi tối vừa về đến nhà, liền nhận được điện thoại của bí thư thị ủy Giang thành Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã báo cáo tình hình phát triển mới nhất cho ông, thông qua sự điều đình của ông, tổ kiêm tra của cấp trên sẽ đến Giang thành trong vòng một tuần nữa, công trường sân bay mới sẽ tiến hành kiểm tra lần thứ hai, ông ta tự tin là có thể thông qua lần kiểm tra này, khôi phục xây dựng toàn diện cho sân bay mới Giang thành.

Kiều Chấn Lương hỏi: "Không có vấn đề gì chứ?"

Đỗ Thiên Dã đáp: "Tôi đã trưng cầu ý kiến của mấy vị thường ủy, căn cứ theo mười hai chổ vi phạm trong thông báo của cấp trên mà tiến hành cải tiến tức khắc, nghiêm túc xử lý người có trách nhiệm tương quan..."

Kiều Chấn Lương nghe đến đó liền cắt lời của Đỗ Thiên Dã: "Nghiêm túc xử lý người có trách nhiệm tương quan? Xử lý ai? Xứ lý thế nào?"

Đỗ Thiên Dã căn bản là không muốn nói về chuyện này, không ngờ bí thư Kiều lại quan tâm đến chi tiết đó, ông cắn môi, nói: "Hội nghị thường ủy thảo luận và quyết định, mọi người nhất trí đồng ý miễn trừ quyền chỉ huy hiện trường sân bay của đồng chí Trương Dương, miễn trừ tất cả chức vụ hành chính và chức vụ trong đảng của hắn"

Kiều Chấn Lương đột nhiên nói một câu: "Thật là hay đấy, đại nghĩa diệt thân cơ à!"