Y Đạo Quan Đồ

Chương 516-1: Đại nghĩa diệt thân (1)

Nhân duyên của Trương đại quan nhân đúng là không tồi, ngoại trừ Chung Duệ Dung biểu thị là mặc kệ ra, thì Tần Bạch cũng giống như vậy, Tần Bạch nói: "Thành phố sao có thể như vậy, cái này không phải là muốn ăn cháo đá bát sao?"

Trương đại quan nhân nghe mà cũng không dễ chịu, tên nhóc này đúng là không biết cách ăn nói: "Sao lại nói là ăn cháo đá bát? Nói như vậy là nói thế nào?"

Tần Bạch có chút ngượng ngùng: "Em cũng chỉ là kích động nhất thời, không có ý nhằm vào anh, anh nói xem, đám lãnh đạo cấp trên kia dựa vào cái gì? Công trình sân bay mới có thể thuận lợi khởi công cũng là bởi vì có sự nỗ lực của anh, bây giờ xảy ra vấn đề, lập tức đem tất cả công lao của anh gạt bỏ, đổ mọi trách nhiệm lên trên đầu của anh, bắt anh ra làm người chịu tội, việc này thật là đáng giận, nếu như anh mà mặc kệ, em cũng không làm đâu"

Trương Dương nói: "Không có ý nghĩa gì cả, em là một công an giữ gìn trị an xã hội, làm loạn theo anh làm gì? Thành thật làm việc đi, đừng xem thường công tác trị an bên này, chổ đó sau này là tiền đồ vô lượng đấy, chờ sau khi sân bay xây dựng xong, em chính là nguyên lão khai quốc, phân cục trưởng sân bay không thể thiếu phần em"

Tần Bạch nói: "Em không muốn làm cục trưởng gì cả, lúc đầu tới chổ này cũng là vì thay đổi hoàn cảnh thôi"

Trương Dương nói: "Làm cho tốt vào, đừng làm chị của em lo lắng"

Nhắc đến chị gái Tần Thanh, Tần Bạch nhất thời im lặng không nói, chuyện tình cảm của hắn không chỉ xúc phạm đến bản thân hắn, mà còn xúc phạm đến người nhà, đến nay cha vẫn không muốn trở về Giang thành, bởi vì chuyện của hắn, đã làm cho cha phải đi đến Lam Sơn ở, rời khỏi mảnh đất mà ông thật tình yêu thương, cha sợ bị người khác cười nhạo, cảm thấy mặt mũi không ngẩng dậy nổi.

Trương Dương nói: "Thật ra trái đất có thiếu ai đi nữa thì nó vẫn quay thôi, vô luận là anh có phụ trách công tác của sân bay mới hay không, thì các người vẫn có thể hoàn thành viên mãn và thuận lợi nhiệm vụ xây dựng sân bay mà"

Lúc hai người nói chuyện, Tạ Quân Xước đã lái xe đến trước mặt bọn họ, Tạ Quân Xước cũng nghe tin Trương Dương bị miễn chức, chuyện tốt không lan chuyện xấu thì đồn ầm lên, bởi vì chuyện sân bay cho nên Trương Dương bị thành phố xử lý, tin tức này hầu như là mọi người đều biết.

Tạ Quân Xước nói: "Thị trưởng Trương, tôi nghe nói rồi, tôi dự định liên hợp địa biểu bên thi công cùng đi đến thành phố, chúng tôi kiên quyết không tiếp thu đãi ngộ không công bằng của thành phố đối với anh"

Trương Dương cười nói: "Đừng hồ đồ, chuyện này đã đủ loạn rồi, các người cũng đừng có gây thêm phiền nữa"

Tạ Quân Xước nói: "Không phải là gây thêm phiền, là bất bình cho anh, từ khi sân bay mới khởi công đến nay, công lao cực khổ của một mình anh vẫn còn đó, thành phố sao có thể đối đãi với anh như vậy được chứ"

Trương Dương nói: "Nghe tôi khuyên một câu, là bạn của tôi, muốn tốt cho tôi thì đừng quản chuyện này, lần cải cách và chỉnh đốn này đích thật là do cá nhân tôi dựng lên, tôi phải gánh vác trách nhiệm" Nói xong hắn cười cười với Tần Bạch, lại gật đầu với Tạ Quân Xước, xoay người đi đến chiếc xe cách đó không xa.

Tần Bạch và Tạ Quân Xước nhìn bóng lưng của Trương Dương, trong mắt hai người đều toát ra vẻ không muốn, Tạ Quân Xước nói: "Anh là bạn của anh ấy, tại sao lại không khuyên nhủ anh ấy?"

Tần Bạch nói: "Cô cũng là bạn của anh ấy, cô khuyên có tác dụng ao?"

Tạ Quân Xước có chút bất mãn nhìn Tần Bạch, nhỏ giọng nói ; "Thị trưởng Trương không có coi tôi là bạn"

Tần Bạch nói: "Chuyện mà anh ấy đã quyết định, thì không ai có thể khuyên được anh ấy đâu, lần này anh ấy vì Giang thành mà phải mang tiếng xấu"

Tạ Quân Xước nó: "Đám lãnh đạo Giang thành bị mù hết rồi sao?"

Tần Bạch nói: "Con mắt của lãnh đạo bình thường đều ngó lên cao cả, bọn họ rất ít khi nào nhìn xuống dưới, phía dưới rốt cục là xảy ra cái gì, bọn họ cũng không quan tâm, lúc làm việc thì có người phía dưới đi làm, xảy ra chuyện thì đương nhiên cũng có người phía dưới gánh chịu"

Tạ Quân Xước nói: "Nhìn không ra cậu còn hiểu cách làm quan hơn tôi"

Tần Bạch nói: "Đó là đương nhiên"

Tạ Quân Xước đối với vị sở trưởng mới tới này cũng có nghe nói qua một ít, cô nhỏ giọng nói: "Chị của anh là phó thị trưởng Lam Sơn sao?"

Tần Bạch đột nhiên cảnh giác lên: "Cái này có liên quan gì đến cô?"

Tạ Quân Xước liếc hắn ta một cái: "Hừ, không phải là có một chị gái làm thị trưởng sao? Cô ta không quản được tôi, đừng có yêu cầu tôi làm cái gì cả"

Tần Bạch bị lời nói của cô ta làm cho đỏ mặt, nói: "Tôi không có ý gì cả"

Tạ Quân Xước nói: "Nhờ anh một việc!"

Tần Bạch lại lập tức cảnh giác lên.

Tạ Quân Xước nói: "Đám công an các anh sao lúc nào cũng cảnh giác hết vậy? Hình như là biến đổi thành hai người hoàn toàn khác nhau. Tôi chỉ muốn kêu anh giúp tôi mời thị trưởng Trương đi ăn, tôi muốn đưa tiễn anh ấy"

Tần Bạch nói: "Cô cũng không phải là không quen anh ấy đâu, vì sao không trực tiếp nói với anh ấy""

Tạ Quân Xước nói: "Tôi sợ tâm tình của anh ấy không tốt, sợ anh ấy sẽ từ chối tôi. Thị trưởng Trương trong khoảng thời gian này đã giúp tôi rất nhiều việc, về tình về lý tôi cũng phải biểu thị một chút, sở trưởng Tần, có giúp tôi hay không?"

Tần Bạch suy nghĩ một lát, rốt cục nói: "Được rồi, để tôi thử xem!"

.......................................

Miễn trừ đi tất cả chức vụ hành chính, đại biểu cho việc Trương Dương không chỉ rời khỏi hạng mục sân bay Giang thành, hơn nữa tất cả chức vụ của hắn tại Phong Trạch cũng bị lấy lại sạch sẽ, lần thứ hai đi vào trong tòa thị chính Phong Trạch, Trương đại quan nhân có một loại cảm giác là vật còn mà người đã mất.

Trương Dương đi đến phòng làm việc của mình, Phó Trường Chinh đang giúp đỡ thu dọn đồ cho hắn, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, thấp giọng nói: "Thị trưởng Trương!"

Trương Dương cười nói: "Bây giờ tôi đã không còn là thị trưởng gì nữa rồi, cậu cũng không còn là thư ký của tôi"

Phó Trường Chinh nói: "Đã làm một lần, vĩnh viễn vẫn vậy!"

Trương Dương vỗ vỗ vai của hắn, nói: "Chờ chuyện này qua rồi, cấp trên an bài cho tôi một công tác khác, cho cậu làm thư ký của tôi nữa"

Phó Trường Chinh gật đầu: "Một lời đã định!"

Trong đám lãnh đạo Phong Trạch, Tôn Đông Cường là người đầu tiên biết tin Trương Dương bị miễn chức, gã cũng biểu thị sự đồng tình với tao ngộ của Trương Dương, gã cảm thấy khá khó hiểu, Đỗ Thiên Dã và Trương Dương có thể nói là tình như thủ túc, vì sao ông ta lại làm như vậy với Trương Dương? Lẽ nào chuyện của sân bay Giang thành thật sự nghiêm trọng đến nổi phải bắt Trương Dương đứng ra gánh chịu trách nhiệm như vậy sao? Cha vợ Triệu Dương Lâm cũng không có nhiều bình luận về việc này cho lắm, chỉ là kêu gã làm tốt công tác của mình, không nên bị người khác làm ảnh hưởng. Việc cấp bách của Tôn Đông Cường bây giờ chính là nhận công tác bàn giao, trở thành bí thư thị ủy Phong Trạch, làm cho con đường làm quan của gã bay vọt lên. Cái này là điểm then chốt nhất, có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng đến sự phát triển sau này của gã.