Trương Dương nói: "Đảng giáo dục chúng ta nếu không biết tiến thủ, thì vĩnh viễn không thể thỏa mãn bản thân, nếu không thỏa mãn được bản thân thì không có động lực đi tới, không có động lực đi tới làm sao mà có thể đạt được tiến bộ?"
Kiều Chấn Lương cười ha hả một tiếng, ông ngáp một cái, nhìn thời gian.
Trương Dương biết người ta đây là ý muốn tiễn khách, cho nên thức thời đứng dậy, nói chuyện phiếm với lãnh đạo cũng không phải là chuyện thoải mái gì, Trương đại quan nhân cảm thấy không được tự nhiên từ trong đáy lòng.
Kiều Chấn Lương khoát tay nói: "Đi thôi, đúng rồi, tôi không đồng ý quan điểm của cậu, tôi cho rằng Thường Tụng thích hợp đảm nhiệm bí thư thị ủy Lam Sơn hơn là Ngô Minh..."
Trương đại quan nhân ngạc nhiên dừng chân lại, hắn thậm chí là hoài nghi lổ tai của mình có nghe lầm không, Kiều Chấn Lương tự nhiên lại ủng hộ cho Thường Tụng, có thể được bí thư tỉnh ủy ủng hộ có ý nghĩa là chuyện này đã được quyết định rồi, Thường Tụng làm bí thư thị ủy Lam Sơn là chuyện không thể nghi ngờ nữa.
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Gừng càng già càng cay, Thường Tụng làm lãnh đạo nhiều năm, kinh nghiệm ông ta có thì Ngô Minh không cách nào có thể so được, những cán bộ trẻ tuổi như cậu cũng vậy, cần phải tôi luyện thật tốt một phen"
Ngô Minh từ chổ của Khổng Nguyên đã biết được quyết định cuối cùng của tỉnh, Thường Tụng tiếp nhận vị trí bí thư tỉnh ủy Lam Sơn, thường vụ phó thị trưởng Nam Tích Thường Lăng Không điều nhiệm về làm thị trưởng thành phố Lam Sơn, mà Ngô Minh bận việc chạy đôn chạy đáo, hoàn toàn không được gì, có thể nói cứ như là công dã tràng vậy, Ngô Minh trợn tròn mắt ra, gã vốn tưởng rằng mình được làm bí thư thị ủy Lam Sơn đã là chuyện chắc như ván đóng thuyền rồi, nhưng ai ngờ rằng đến thời khắc cuối cùng, tất cả đột nhiên thay đổi, sắc mặt của hắn cũng biến đổi, Ngô Minh xưa nay luôn trấn định đã mất đi vẻ bình tĩnh rồi, tay bưng tách trà mà cũng hơi run run.
Khổng Nguyên bình tĩnh nhìn Ngô Minh, tuy rằng Ngô Minh cũng đáng để đồng tình, nhưng mà Khổng Nguyên không khơi dậy nổi một chút tâm lý đồng tình nào cả, trên quan trường không ai lại đồng tình với kẻ yếu cả, Khổng Nguyên không khỏi nhớ đến tình cảnh nói chuyện với Thường Tụng, đối lập với Ngô Minh bây giờ, Thường Tụng quả thật là có can đảm hơn Ngô Minh nhiều.
Ngô Minh thấp giọng nói: "Bộ trưởng Khổng... là... là quyết định của tổ chức sao?"
Trong lòng Khổng Nguyên âm thầm thở dài một hơi, trả lời: "Toàn thể thường ủy tỉnh thảo luận, bí thư Kiều đưa ra quyết định cuối cùng" Ông rửa trôi trách nhiệm trên người một cách sạch sẽ, thuận tiện nhắc nhở Ngô Minh, cậu nên từ bỏ đi, chuyện mà bí thư Kiều đã quyết định rồi thì không có khả năng thay đổi nữa đâu.
Ngô Minh cũng biết tranh đấu chính trị là máu lạnh và vô tình, chỉ là hắn không ngờ mình lại trở thành một vật hy sinh trong tranh đấu chính trị này, hắn thật sự không nghĩ ra, mình rốt cục là có điểm nào làm không tốt?
Khổng Nguyên nói: "Tiểu Ngô à, cậu còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội, làm cho tốt, tích cực gia tăng thành tích, tôi cũng rất xem trọng cậu!"
Ngô Minh gật đầu, trong lòng nặng trịch, bị một tảng đá đè lên làm cho hắn thở không nổi, hắn cảm thấy mình không cách nào ngồi tiếp được nữa, thấp giọng nói: "Bộ trưởng Khổng, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ không làm phụ kỳ vọng của tổ chức, làm phụ kỳ vọng của lãnh đạo" Nói xong câu đó, hắn vội vã đứng dậy chào ra về, lời cần nói đã nói rồi, hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng thua không chịu nổi của hắn.
Ngô Minh rời khỏi bộ tổ chức của tỉnh ủy, cũng không lên xe, một mình đi bộ về đại viện chính phủ tỉnh, đi đến một con đường cái, một cảm giác cô độc trước đây chưa từng có đã bao phủ lấy nội tâm của hắn, lúc này hắn cảm thấy mình như là tứ cố vô thân, trước đó nỗ lực rất là nhiều, đến cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, cũng không phải là hắn không muốn đi làm công tác tư tưởng với Kiều Chấn Lương, mà là hắn không đủ để leo lên tầng quan hệ này, chỉ là sự thật đã chứng minh, thứ có tác dụng chân chính nhất không phải là bộ tổ chức, cũng không phải là bất kỳ vị thường ủy nào, mà là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, mỗi một vị bồ tát Ngô Minh đều đi bái qua, chỉ riêng có Phật Tổ Như Lai là hắn không đến.
Ánh mặt trời chiều tím đỏ bao phủ lấy toàn thân Ngô Minh, nhưng mà hắn không hề cảm thấy có một chút ấm áp nào cả, hắn lạnh, lạnh từ đầu đến chân, Ngô Minh lạnh thấu tâm cốt lấy điện thoại ra, loay hoay một hồi lâu mới tìm thấy chính xác được số điện thoại của Trương Lập Lan, điện thoại vừa được chuyển, câu đầu tiên mà hắn nói chính là: "Chị Lan, trong lòng em rất loạn, em... em muốn..."
"Tôi đang họp!" Trương Lập Lan nói xong câu đó liền cúp điện thoại.
Ngô Minh cầm lấy điện thoại, nghe cái âm thanh tít tít kia, bỗng nhiên có một cảm giác muốn rống giận, chỉ là hắn không thể, hắn cảm thấy mình như bị một lớp vô hình nào đó bao vây, mỗi bộ phận trên người hắn đều bị bao phủ.
Một chiếc xe màu đen dừng lại bên người hắn, phó bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng hạ cửa sổ xe xuống, có chút tò mò nhìn Ngô MInh: "Ngô Minh, làm gì vậy?"
Ngô Minh cười cười với bà ta, nụ cười rất là đông cứng: "Bí thư Lưu, sao trùng hợp vậy?"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Đây là cửa lớn của đại viện tỉnh ủy, rất dễ gặp nhau mà"
Ngô Minh nói: "Có rãnh rỗi không? Tôi mời ăn!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi còn phải trở về báo cáo công tác!"
"Ngô Minh nói: "Tôi chờ cô!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Quên đi, để hôm khác!" Nói xong bà liền lái xe đi.
Lưu Diễm Hồng thật không ngờ Ngô Minh lại thật sự chờ mình, khi bà làm xong công tác của ngày hôm nay, đã là sáu giờ ba mươi tối rồi, lúc đi ra bãi giữ xe, phát hiện ra một bóng người đang ngồi bên bồn hoa, nhìn kỹ lại, người đó chính là Ngô MInh.
Ngô Minh đang hút thuốc, thấy Lưu Diễm Hồng liền vội vã dụi điếu thuốc tắt, đứng dậy, nụ cười vẫn đông cứng như cũ: "Bí thư Lưu, tan tầm rồi!"
Lưu Diễm Hồng có chút kinh ngạc gật đầu: "Cậu... vẫn chờ ở chổ này?"
Ngô Minh gật đầu nói: "Cùng nhau ăn cơm đi!"
Lưu Diễm Hồng thấy dáng vẻ của gã, vốn định từ chối, nhưng chữ ra đến miệng thì nuốt vào, bà cười nói: "Vậy được rồi, tôi mời, Ngự Vương Phủ!"
Ngô Minh chỉ vào chiếc xe màu đen của Lưu Diễm Hồng ; " Đi xe của cô đi!"
Lưu Diễm Hồng không biết vì sao tâm tình của Ngô Minh lại kém, nhưng mà coi như là bạn bè bình thường, trong khoảng thời gian ngày, mời người ta ăn một bữa cơm cũng hẳn là.
Ngô Minh nâng ly rượu lên nói: "Nào, cụng ly!"
Lưu Diễm Hồng nâng ly trà lên nói: "Cậu có phải là gặp chuyện gì không?"
Ngô Minh uống xong ly rượu mới nói: "Bí thư Lưu, cô có coi tôi trở thành bạn không?"
Lưu Diễm Hồng mỉm cười nói: "Bạn bè bình thường, thời gian chúng ta quen biết không lâu, cho nên hiểu biết cũng không nhiều"
Ngô Minh nói: "Vô luận là cô nghĩ thế nào, cô có thể ăn cơm với tôi, có thể nói chuyện với tôi, tôi cũng đã rất cảm động rồi, tôi đã xem cô thành bạn"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Bây giờ cậu có thể nói rốt cục là đã gặp chuyện gì không"
Ngô Minh nói: "Bộ trưởng Khổng của bộ tổ chức ngày hôm nay đã tìm tôi nói chuyện"
Lưu Diêm Hồng có nghe nói qua việc điều chỉnh ban lãnh đạo của thành phố Lam Sơn, nhưng mà đối với việc này thì bà không có hứng thú nhiều, công tác của ủy ban kỷ luật hiện nay rất là bận, nghe Ngô Minh nhắc đến, bà nhẹ giọng nói: "Nói cái gì?"
Ngón tay của Ngô Minh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Tỉnh quyết định để cho thị trưởng Thường tiếp nhận bí thư thị ủy, thường vụ phó thị trưởng Nam Tích Thường Lăng Không đồng chí điều nhiệm đến làm thị trưởng thành phố Lam sơn, ngày mai... ngày mai chuyện này sẽ được công bố ra"