Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Không cần cám ơn tôi, Thiên Trì tiên sinh vẫn luôn là thư pháp gia mà tôi kính nể nhất, phong phạm làm người của ông ta vẫn luôn khiến tôi kính ngưỡng, tuy rằng tiên sinh lúc sinh tiền quan hệ rất bình thường với tôi, nhưng cái này không hề ảnh hưởng tới địa vị của ông ta trong mắt tôi, hiện tại tiên sinh cưỡi hạc về tây, lại có người bôi nhọ ông ta, tôi tất nhiên không thể đồng ý. Tôi chỉ là xuất phát từ thân phận của một người yêu thích thư pháp, cầu một phần công đạo cho tiên sinh, không có ý gì khác cả."
Văn Quốc Quyền lại nói: "Tôi hiểu."
Kiều Chấn Lương không nói gì tiếp, y sao mà không hiểu chứ? Văn Quốc Quyền đột nhiên tới Tân Hải thị sát, tuyệt đối không phải là đơn giản làm việc công, điểm xuất phát của mình rốt cuộc là gì thì sao có thể qua được mắt của Văn Quốc Quyền.
Văn Quốc Quyền nói: "Làm quan quan trọng nhất chính là hai chữ trong sạch, cũng chỉ có hai chữ này mới có thể giúp chúng ta có thể ưỡn thẳng lưng."
Bật cười bật cười: "Nhưng trên đời tràn ngập quá nhiều người lẫn lộn đen trắng, bọn họ không thể gặp ánh mặt trời, cho nên trong sạch đối với bọn họ mà nói thì như lâm đại địch, bọn họ sẽ bất chấp tất cả thủ đoạn để bôi nhọ người khác, làm lẫn lộn sự nghe nhìn của người khác."
Văn Quốc Quyền nói: "Chính bởi vậy mà chúng ta mới càng phải tiến tới phía trước, chúng ta phải ưỡn thẳng lưng, bởi vì cái mà quốc gia cần là một số người đường đường chính chính, là một đám người trong sạch!
Kiều Chấn Lương nhìn mặt biển dậy sóng, vẻ mặt của y tuy rằng bình tĩnh, nhưng tâm tình của y lúc này lại bởi vì những lời này của Văn Quốc Quyền mà nhộn nhạo, Văn Quốc Quyền không chỉ biểu đạt tín niệm của y, cũng đang biểu lộ lòng tin siêu cường của y một cách triệt để, Kiều Chấn Lương nói: "Lúc tôi mới quyết định tòng chính, cha tôi từng hỏi tôi, con làm quan là vì cái gì? Anh đoán xem lúc ấy tôi trả lời ông ta thế nào?"
Văn Quốc Quyền dùng nụ cười và sự trầm mặc của mình để biểu đạt sự chờ mong.
Kiều Chấn Lương nói: " Tôi nói, làm quan là để kế thừa sự nghiệp của ông ta, để chứng minh tôi có môt ngày sẽ vượt qua ông ta. Tôi vẫn nhớ rõ những lời mà ông ấy nói lúc đó, làm quan không phải vì kế thừa gì cả, cũng không phải là để chứng minh gì cả, làm quan là một loại trách nhiệm, quyền lực nặng bao nhiều thì trách nhiệm nặng bấy nhiêu, làm cán bộ đảng thì đầu tiên phải có tín niệm kiên định." Y ngẩng đầu nhìn Văn Quốc Quyền: "Trong Chúng ta đa số người đều luôn miệng muốn thực hiện đường lối của đảng, nhưng rất nhiều người trong lòng thậm chí không có nổi một khái niệm tối thiểu, tôi thủy chung cho rằng tín ngưỡng là nhân tố chủ yếu để thúc đẩy hành động." Nói tới đây y bật cười: "Nhìn ra được anh rất rõ ràng và kiên trì tín ngưỡng, ở phương diện này thì chúng ta có một điểm chung."
Văn Quốc Quyền cũng cười, y tới Tân Hải chính là để tìm kiếm điểm chung này.
Kiều Chấn Lương nói: "Trong thể chế luôn sẽ gặp những địch nhân bất ngờ, bất kể anh cẩn thận tới cỡ nào, bất kể anh quang minh chính đại không thẹn với lương tâm tới cỡ nào thì luôn luôn sẽ có người tìm anh gây phiền toái, bởi móc sai lầm của anh, thất phu vô tội hoài bích có tội, ở trong quan trường sẽ diễn biến thành một loại pháp khác, một khi có người nhìn trúng vị trí của anh, như vậy hắn sẽ coi anh là chướng ngại. Để thuận lợi đi tiếp trên con đường này, hắn sẽ tìm cách loại bỏ chướng ngại này."
Văn Quốc Quyền thở dài nói: "Từ xưa đến nay phân tranh quyền lực trên quan trường là không thể tránh khỏi, tuy rằng nói phát triển và đấu tranh thường thường là không thể tách rời, nhưng rất nhiều đấu tranh trên quan trường lại mang đến một loại nội háo, chính là một loại tụt hậu, rất nhiều quan viên trong chúng ta đã trút xuống quá nhiều tinh lực vào loại phân tranh quyền lực này, lại xem nhẹ cái bọn họ phải làm là dùng quyền lực trong tay để làm chút gì đó cho xã hội? Mưu cầu gì đó cho người dân? Trong mắt chỉ nhìn thấy quyền lực mà xem nhẹ trách nhiệm cũng quan trọng như quyền lực."
Kiều Chấn Lương tràn đầy cảm xúc thở dài: "Quyền lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng, cây cao thì gió cả, nhớ rõ trước đó tôi cũng từng gặp phải một trận nguy cơ, nguy cơ lần đó khiến tôi nản lòng thoái chí, cơ hồ muốn vứt bỏ kiếp sống chính trị của tôi."
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Để ba phần gió êm sóng lặng, lui một bước là biển rộng mênh mông, những lời này không phải là nói với những người triệt để rút lui, trong quan trường nhường và lui đều nói một cách tương đối thôi, đại biểu cho một loại kỹ xảo chứ không phải là triệt để bỏ quyền, bỏ quyền chính là nhận thua rồi." Y ý vị thâm trường nhìn Kiều Chấn Lương một cái rồi nói: "Tôi vẫn cho rằng anh không phải là người dễ dàng chịu thua, sự thật chứng minh anh quả nhiên đã vượt qua giai đoạn gian nan nhất trong sĩ đồ."
Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Nhường nhịn tuyệt không có nghĩa là nhận thua, nhận thua và trốn tránh không chỉ hy sinh quyền lực của mình, đồng thời cũng hy sinh lợi ích của người dân, đây là vì sao chúng ta phải giữ vững nguyên tắc."
Văn Quốc Quyền ngẩng đầu lên rồi nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng sóng biển vỗ bờ, giọng nói của y trầm thấp: "Đi trong quan trường lâu như vậy, có những lúc trong lòng tôi cũng sinh ra sự mệt mỏi, đến vị trí của tôi rồi, thật ra nhân sinh cũng không cần chứng minh quá nhiều nữa, tôi thậm chí cũng từng muốn về hưu, nhưng tôi sau khi có ý niệm này thì lập tức hỏi lại bản thân, nếu tôi từ bỏ thì có ai thích hợp với vị trí này hơn tôi, có ai sẽ làm tốt hơn tôi?" Văn Quốc Quyền lắc đầu: "Tôi không tìm thấy." Y mở mắt ra, gió biển tựa hồ lại to hơn.
Vẻ mặt của Văn Quốc Quyền vô cùng kiên nghị: "Có lẽ có người sẽ nói tôi tự đại, tôi không phải là tự đại, mà là tự tin, tôi có gan nói ra những lời này là thành lập trên cơ sở hiểu rõ bản thân, tôi biết rõ tương lai nên làm gì!" Ánh mắt sắc bén của Văn Quốc Quyền tựa hồ có thể xuyên thấu mây đen trên không trung.
Kiều Chấn Lương từ trong ánh mắt của Văn Quốc Quyền tìm được lòng tin đó, y trong khoảnh khắc đã đọc hiểu được tín niệm của Văn Quốc Quyền, nói khẽ: "Tôi tin!"
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Anh cũng là người tràn ngập tự tin, chúng ta có mục tiêu và tín niệm giống nhau."
Hạt mưa to như hạt đậu theo gió lốc quấn tới, Kiều Chấn Lương nói: "Trong thời kỳ đặc thù này, chúng ta chẳng những tín niệm giống nhau mà còn cùng phải trải qua một trận mưa gió."
Một đạo thiểm điện xé rách mây đen trên trời, đồng thời chiếu sáng khuôn mặt của Văn Quốc Quyền và Kiều Chấn Lương, vẻ mặt của bọn họ lúc này tràn ngập sự vui mừng.
Trần An Bang điều khiển một chiếc vương miện nàu đen rời khỏi bãi đỗ xe dưới đất của tòa nhà khoa học kỹ thuật Hoành Vũ, hắn rất ít khi xuất hành lặng lẽ như vậy, chỉ trong bãi đỗ xe đã đỗ một chiếc Ferrari, một chiếc Porche của hắn, nhưng hắn vẫn lựa chọn xuất hành trầm thấp.
Chiếc xe này không phải của Trần An Bang, sau khi hắn lái khỏi bãi đỗ xe thì rất cẩn thận quan sát phía sau mình một chút, xác định không có ai theo dõi thì lúc này mới yên tâm lái vào đường lớn.
Trần An Bang không biết trong bãi đỗ xe đã sớm có người đang ở đó ôm cây đợi thỏ, hắn vừa xuất hiện thì đã bị theo dõi.
Trương đại quan nhân từ chỗ Văn Linh biết được La Tuệ Ninh gặp phiền toái thì quyết định theo dõi Trần An Bang để tìm ra nơi hạ lạc của Diêu Hồng Hi. Trương đại quan nhân tuy rằng võ công cao siêu, nhưng ở phương diện theo dõi thì không phải là cường hạng, hiện tại hắn đã phân rõ giới hạn với phía Quốc An, cho nên Trương đại quan nhân nghĩ tới nghĩ lui liền tìm thám tử tư Lưu Minh, thằng cha này năm đó từng theo dõi mình và Cố Giai Đồng, sau khi bị Trương Dương trừng phạt cho một trận thì cũng học khôn ra không ít, đối với nhiệm vụ mà Trương Dương giao cho hắn thì tất nhiên dồn hết sức đi làm.
Sau khi Trần An Bang lái xe rời khỏi thì Lưu Minh lập tức gọi điện thoại cho Trương Dương, Trương Dương ở cửa ra thứ hai đuổi kịp xe của Trần An Bang.
Sau khi Lưu Minh xác định Trương Dương đã đuổi kịp xe vương miện của Trần An Bang thì cũng xuất phát theo, hắn rất nhanh đã xác định hai việc, một là Trần An Bang không hề có kinh nghiệm phản theo dõi, hai là trừ bọn họ ra thì không hề có người khác theo dõi Trần An Bang.
Trương Dương và Lưu Minh thay nhau theo dõi, ô tô của Trần An Bang cuối cùng cũng đỗ ở trạm tàu điện ngầm Chính Ngôn, nhìn ra được thằng ôn này khá cẩn thận, đã dùng tới tất cả thủ pháp phản theo dõi xem được trên điện ảnh.
Lưu Minh và Trương đại quan nhân sau khi xác định phương thức theo dõi thì để Lưu Minh tiếp tục theo dõi sát.
Trương Dương thì lái xe tới mục đích của Trần An Bang.
Trần An Bang cuối cùng cũng xuống xe ở Đông Lai các hạ, ra khỏi tàu điện ngầm.
Trương đại quan nhân điều khiển xe Santana đỗ sẵn ở lối ra, Lưu Minh mở cửa xe ngồi vào cười nói: "Xe taxi Phía trước đấy."
Trương Dương nói: "Có bị hắn phát hiện hay không?"
Lưu Minh nói: "Thằng ôn này không có kinh nghiệm, nhưng lại rất cẩn thận, kinh nghiệm phản theo dõi của hắn chắc là đều học được trong phim."
Trương Dương vừa lái xe vừa nói: "Từ hành động của hắn cho thấy thằng ôn này khẳng định có quỷ."
Lưu Minh nói: "Anh theo dõi hắn rốt cuộc là để tìm ai."
Trương đại quan nhân không hề giấu diếm, nói ra chuyện của Diêu Hồng Hi. Lưu Minh nghe xong thì có chút kỳ quái: "Đề cập liên quan tới chuyện lớn như vậy thì vì sao không có công an theo dõi hắn?"
Trương Dương lại nhìn rất thấu chuyện này, hội từ thiện của Thiên Trì tiên sinh tuy rằng xảy ra phiền toái lớn như vậy, nhưng đối phương không phải là nhắm vào Diêu Hồng Hi, bọn họ muốn thông qua chuyện này để chế tạo văn vẻ, cuối cùng chỉ về phía Văn gia!" Huống chi trong sự kiện này người ôm tiền bỏ trốn là Lý Khải Phàm, Diêu Hồng Hi chắc cũng là người bị hại.