Trương Dương nói: "Tiểu Hoan càng lúc càng hiểu chuyện, với tuổi của nó mà một mình ở hải ngoại, thật sự là khiến cho người ta không yên lòng." Trương đại quan nhân là cố ý nói ra những lời này, Tần Manh Manh nghe thấy vậy, mắt không khỏi đỏ lên, cô ta cúi đầu xuống.
Trương Dương nói: "Nhớ nó à?"
Tần Manh Manh không nói gì, nhưng hai mắt của cô ta đã hoàn toàn để lộ ra tâm sự của mình.
Trương Dương thở dài nói: "Không giấu gì em, đối với cách làm hiện tại của em, anh cũng không ủng hộ. Mặc kệ Hà tiên sinh là bị ai làm hại, em hiện tại vì báo thù cho ông ta mà không tiếc hy sinh tất cả của mình, nhưng em có nghĩ tới hay không, có lẽ anh để báo thù không chỉ hy sinh hạnh phúc và sinh mệnh của mình mà còn cả của tiểu Hoan nữa, nếu em có bất trắc gì, nó sẽ ra sao? Nó từ nhỏ đã không có cha, hiện giờ vừa mới có được tình thương của mẹ, chẳng lẽ em lại tàn nhẫn cướp đoạt đi tất cả ư!" Ngữ khí của Trương Dương nghiêm khắc trước giờ chưa từng có.
Tần Manh Manh cắn cắn môi nói: "Anh, em có thể làm gì được nữa? Cha em bị Tra Tấn Bắc hại chết, chứng cớ vô cùng xác thực, chẳng lẽ em trơ mắt nhìn kẻ thù tiêu dao mà thờ ơ ư?"
Trương Dương nói: "Điểm đáng ngờ trong việc Hà tiên sinh bị hại rất nhiều, Tra Tấn Bắc đối với hai mỏ vàng trong tay em đúng là mơ ước từ lâu, chuyện này sớm đã là sự thật mà mọi người đều biết, hai ngày trước anh đã gặp mặt Tra Tấn Bắc, hắn không phải kẻ ngốc, hắn trước mặt nói thẳng với anh rằng, không biết chuyện Hà tiên sinh bị hại, nếu hắn biết Hà tiên sinh bị hại, là nói gì cũng sẽ không tiếp nhận mỏ vàng châu Phi, trong chuyện này hắn rất có thể là bị Vu Đông Xuyên chơi xỏ."
Tần Manh Manh nói: "Nhưng mỏ vàng cuối cùng vẫn lọt vào tay hắn, Tra Tấn Bắc tính tình âm hiểm, hắn làm chuyện xấu đương nhiên sẽ không thừa nhận."
Trương Dương nói: "Vốn anh cho rằng cái chết của Hà tiên sinh chỉ là một sự kiện ngẫu nhiên, nhưng hiện tại lại phát hiện chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ, gần đây có một số người đang làm văn quay chung quanh ông ta, cũng không phải là muốn điều tra bản thân Hà tiên sinh mà là nhắm vào Văn gia."
Tần Manh Manh nói: "Cha em đã từng nói, giữa ông ta và Văn gia vẫn luôn phân rất rõ ràng, ông ta là thương nhân, bác Văn là người có chí hướng rất cao, kết giao giữa bọn họ chỉ giới hạn trong tình bạn, không có bất kỳ quan hệ kinh tế nào cả."
Trương Dương nói: "Anh cũng tin điểm này, nhưng có người đang muốn lợi dụng tình bạn giữa bọn họ để làm văn, bọn họ không ngừng tra Hà tiên sinh, hy vọng tra ra vấn đề, vấn đề tra ra càng nhiều thì càng có thể tạo thành ảnh hưởng lớn hơn đối với cha nuôi của anh."
Tần Manh Manh nói: "Chuyện Rõ ràng không có cơ sở mà bọn họ vì sao cứ muốn bàn lộng thị phi?"
Trương Dương nói: "Chính trị không chú ý thủ đoạn." Hắn quay lại đề tài vừa rồi." Phó Chính Thanh tuy rằng là bạn tốt của cha em lúc sinh tiền!" Nhưng hắn dù sao cũng là một thương nhân, thương nhân vĩnh viễn sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu."
Tần Manh Manh nói: "Bác Phó giúp em không ít, nếu không có ông ta thì em cũng không thể thuận lợi trở lại trong nước, ông ta rất chú ý tới sự an toàn của em."
Trương Dương nói: "Anh không biết hắn, cho nên không có quyền bình luận, nhưng có chuyện anh muốn nói với em, Phó Chính Thanh và An Đạt Văn của Thế Kỉ An Thái đi lại rất gần, anh rất hiểu An Đạt Văn, người này tuy rằng trẻ tuổi nhưng tính tình âm hiểm, lãnh khốc vô tình, hắn là người nắm quyền của An gia hiện tại, cha hắn An Đức Uyên là lãnh tụ của tín nghĩa xã Đài Loan, An Đức Uyên trước mắt đang lợi dụng tiền đen trong tay hắn để tham gia tổng tuyển cử bên kia, quan hệ của hắn và Hồng Ân Chính rất tốt, ở phía sau màn giúp Hồng Ân Chính thanh trừ không ít đối thủ chính trị, nghe nói Hồng Ân Chính rất có hy vọng được chọn làm tổng thống nhiệm kỳ tới."
Tần Manh Manh nói: "Chuyện này có liên quan gì tới Bác Phó."
Trương Dương nói: "Đối thủ lớn nhất của Hồng Ân Chính là Khưu Tác Lương. Mà Khưu Tác Lương đến từ gia tộc Khưu thị của Đài Loan, anh trai hắn Khưu Chỉ Đống là tổng tài đương nhiệm của Vương Triều Kim Cương, Khưu Chỉ Đống tại thương giới và chính giới đều từng phong quang vô hạn, mà Vương Triều Kim Cương có quan hệ mật thiết với Tra Tấn Bắc."
Tần Manh Manh nói: "Anh là nói bác Phó đang lợi dụng em để thu mua cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương, ngoài mặt là báo thù, nhưng trên thực tế lại là muốn thông qua muốn thông qua em để đả kích gia tộc Khưu thị, từ đó giúp Hồng Ân Chính?"
Trương Dương nói: "Mục đích chân chính của họ thì anh không biết, nhưng anh biết trận thương chiến mà em đang khơi mào đang bị người có dụng tâm kín đáo nào đó lợi dụng."
Tần Manh Manh nói: "Không có trận thương chiến này thì không thể tìm được kẻ hữu tâm kia!"
Ánh mắt Trương Dương sáng ngời, Tần Manh Manh thì ra không phải là không có phát giác gì, có lẽ cô ta đã sớm ý thức được Tra Tấn Bắc không phải hung phạm hại chết cha mình, cũng cảm thấy được nhóm người Phó Chính Thanh này mục đích giúp cô ta cũng không đơn thuần, nhưng cô ta vẫn nghĩa vô phản cố dấy lên trận thương chiến này, mục đích là muốn dụ hung thủ chân chính trồi lên mặt nước. Trương Dương biết Tần Manh Manh làm như vậy thì rất mạo hiểm. Hắn nói khẽ: "Chuyện Bảo hổ lột da không thích hợp với em, tình thế trước mắt vô cùng ác liệt. Tra Tấn Bắc cho rằng em một lòng muốn đối phó hắn, nếu tình trạng của Vương Triều Kim Cương bởi vì sự thu mua của em mà trở nên ác liệt thì hắn có lẽ sẽ làm ra chuyện bất lợi với em. Dụng tâm và mục đích của đám người đó Phó Chính Thanh không trong sáng, nếu bọn họ chỉ muốn từ giữa mưu lợi bất chính thì không tính là gì, nhưng nếu sau lưng bọn họ có người khác sai khiến thì tình cảnh của em sẽ vô cùng nguy hiểm. Ở trong nước không chỉ một mình anh biết thân phận chân chính của em, nếu chuyện này để lộ ra thì có thể sẽ gia tăng thêm rất nhiều phiêu lưu."
Tần Manh Manh nói: "Em đã cân nhắc hết rồi."
Trương Dương nói: "Anh không phải muốn khuyên em từ bỏ việc báo thù, nhưng tiểu Hoan trên thế giới này chỉ có một thân nhân là em, em nếu xảy ra chuyện gì thì có nghĩ tới sẽ tạo thành thương tổn như thế nào tới nó hay không? Nếu Hà tiên sinh vẫn còn sống thì anh tin ông ta cũng sẽ không tán thành ý muốn báo thù của em, ông ta từng nói với anh, ở trong lòng ông ta nguyện vọng lớn nhất chính là có thể nhìn thấy hai mẹ con em bình an, Manh Manh, anh có thể đáp ứng em, anh sẽ giúp em tìm ra hung phạm sát hại Hà tiên sinh, anh sẽ đòi lại công đạo này cho ông ta, em chỉ cần mau chóng mau chóng bên cạnh tiểu Hoan."
Trong hai mắt Tần Manh Manh ánh lệ quang, trong lòng cô ta bởi vì những lời này của Trương Dương mà cảm động. Cô ta lắc đầu nói: "Anh Dương, anh đã giúp em quá nhiều rồi, hơn nữa chuyện này là gia sự của em, em không thể để anh làm thay." Trương Dương nói: "Đừng quên em là em gái nuôi của anh, tiểu Hoan lại là con nuôi của anh, chuyện của em chính là chuyện của anh."
" Không, chuyện này phải do em tự đi làm."
Trong mắt Người ngoài thì Văn gia gần đây bị những sự kiện xấu quấn vào thân, Văn Quốc Quyền đang ở trong thời khắc mấu chốt nhất lại lâm vào trong phiền toái không đáng có, cho tới bây giờ, Văn gia vẫn không hề tỏ tỏ thái độ, chẳng lẽ Văn Quốc Quyền thực sự bởi vậy mà không gượng dậy nổi ư?
Ở khu mới của thành phố Tân Hải, Văn Quốc Quyền và bí thư thị ủy Tĩnh Hải Kiều Chấn Lương sóng vai đi trên đi lớn, lúc hoàng hôn đột nhiên mây đen dầy đặc, mây đen buông xuống sát mặt biển, khiến cho người ta từ đáy lòng cảm thấy áp lực, mặt biển gió rất lớn. Gió thổi sóng dậy, sóng biển tầng tầng lớp lớp ùa vào đường ven biển, những đợt sóng lớn đập lên đê, hắt lên những bọt nước màu trắng. Hơi nước theo gió biển tràn khắp cả không khí, trong hô hấp cũng mang theo nhi ẩm thấp đặc hữu của gió biển.
Văn Quốc Quyền đứng trên đê lớn, nhìn biển vô biên vô hạn, nói khẽ: "Xây dựng khu mới của Tân Hải đã có quy mô ban đầu, Chấn Lương, anh sau khi đến đây thực sự đã mang đến biến hóa rất lớn cho nơi này."
Kiều Chấn Lương bật cười: "Thời gian tôi đến đây rất ngắn, trước mắt vẫn đang trong quá trình làm quen với tình huống. tôi đối với Tân Hải vẫn chưa tiến hành cải cách dứt khoát hẳn hoi, thật ra tôi trước khi tới Tân Hải. Các mặt công tác của Tân Hải vẫn được tiến hành không tồi, cho nên điều tôi cần phải làm chính là noi theo phương châm chính sách trước đây, bảo đảm chính sách đã được quy hoạch của Tân Hải có thể được thực hiện. Đây cũng không phải là tôi khiêm tốn, là của tôi tôi quả thực không có công lao gì."
Văn Quốc Quyền nói: "Làm việc khiêm tốn vẫn luôn là phong cách của anh, hiện tại cán bộ giống như anh dã càng lúc càng ít."
Kiều Chấn Lương nói: "Khiếm tốn cũng phân làm hai loại, một loại khiêm tốn khi thấy ý, một loại là khiêm tốn khi đắc ý, cái trước là hành động bất đắc dĩ, cái sau mới là được thực sự hiếm có, tôi sở dĩ khiêm tốn là vì tôi cảm thấy mình không có vốn để làm cao."
Cười ha ha cười ha ha, y chắp hai tay, nheo mắt lại nhìn về phía xa, muốn nhìn thấy điểm cuối của mặt biển.
Kiều Chấn Lương thuận theo ánh mắt của y mà nhìn, nói khẽ: "Vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối, tầm mắt của mỗi người đều có hạn."
Văn Quốc Quyền nói: "Cho nên muốn nhìn ra chỗ xa thì không thể dừng bước được, nếu chúng ta dừng lại không tiến tới thì tầm mắt của chúng ta sẽ trì trệ không tiến."
Kiều Chấn Lương nói: "Một ngày nào đó sẽ không đi được nữa."
Văn Quốc Quyền tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Chỉ cần đi được thì nhất định phải đi tiếp." Nói xong câu đó, y tạm dừng một chút rồi quay sang nhìn Kiều Chấn Lương nói: "Cám ơn!"