Bệnh viện nhân dân Tân Hải tổng cộng nhận và chữa trị cho hơn tám mươi thị dân bị thương trong trận thiên tai này, hiện giờ thương tình của những người này đều đã ổn định, bí thư thị ủy Trương Dương và nhân viên cùng nhau tới thăm hỏi và an ủi.
Trước mặt tình huống đột phát, chỉ dựa vào lực lượng chữa bệnh của bản thân Tân Hải là không đủ, cho nên thành thị huynh đệ chung quanh cũng ra sức ủng hộ, trong lúc Trương Dương tới thăm liền gặp đội ngũ chữa bệnh do Vu Tử Lương cầm đầu từ Giang Thành tới, lão bằng hữu gặp lại tất nhiên nói mãi không hết chuyện.
Vu Tử Lương giới thiệu đoàn đội chữa bệnh của bên mình với Trương Dương, Trương Dương biểu thị lòng biết ơn đối với Vu Tử Lương.
Vu Tử Lương nói: "Đừng cám ơn một mình tôi, chữa bệnh là phải dựa vào đoàn đội công tác, nếu chỉ có một mình tôi thì cũng không lo được nhiều việc như vậy, mỗi một đồng chí trong đoàn đội của chúng tôi đều có trình độ chữa bệnh và tố chất y đức cao, có một số đồng chí còn bởi vì ngày đêm không ngừng công tác mà ngã bệnh, đúng rồi, anh chắc biết, Tả Hiểu Tình, con gái của viện trưởng Tả."
Trương đại quan nhân nghe thấy tên của Tả Hiểu Tình thì nội tâm không khỏi chấn động, hắn thật sự là không ngờ Tả Hiểu Tình cũng tới Tân Hải, có điều Trương Dương không hề biểu hiện ra vẻ kích động của hắn trước mặt người khác, nói khẽ: "Cô ta cũng ở đây à?"
Vu Tử Lương nói: "Từ sau khi bên này phát sinh sóng thần, cô ta liền cùng chúng tôi tới đây, tính ra thì chúng tôi đã ở đây một tuần rồi, Hiểu Tình cơ hồ không hề nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay đột nhiên té xỉu, chủ yếu là do quá mệt mỏi, tôi bảo đồng sự đưa cô ta về nghỉ ngơi rồi."
Trương Dương gật đầu, hỏi rõ địa chỉ của Tả Hiểu Tình. Sau khi kết thúc chuyến viếng thăm bệnh viện thì Trương Dương giành thời gian tới khách sạn thương vụ hải Tinh ở đối diện bệnh viện.
Tả Hiểu Tình mở cửa phòng, cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình: "Trương Dương!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Thật ra cô không nên cảm thấy ngạc nhiên, nơi này là Tân Hải, người nên cảm thấy ngạc nhiên là tôi mới đúng!"
Tả Hiểu Tình mỉm cười, nụ cười của cô ta có chút yếu ớt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mệt mỏi, lui về phía sau một bước rồi nói khẽ: "Vào ngồi chơi đi."
Trương Dương đi vào trong phòng, phòng cũng không lớn, Trương Dương ngồi xuống một cái giường trong phòng: "Xem ra phía Tân Hải chúng tôi chưa an bài được điều kiện tốt cho tổ chuyên gia các cô."
Tả Hiểu Tình nói: "chúng tôi là tới cứu người chứ không phải là khách du lịch!" Cô ta rót cho Trương Dương trà, đưa vào tay hắn: "Anh sao biết tôi ở đây?"
Trương Dương nhin mặt Tả Hiểu Tình, có chút quan tâm nói: "Vừa rồi tới bệnh viện thăm người bị thương, nghe giáo thụ Vu nói cô bị bệnh."
Tả Hiểu Tình nói: "Không có bệnh gì cả. Chỉ là mấy hôm nay liên tục công tác nên có chút mệt mỏi, được nghỉ ngơi tới trưa là đỡ rồi. Tôi đang định buổi chiều quay lại làm."
Trương Dương nói: "Đừng vất vả như vậy, phải chú ý tới thân thể hơn, nếu mệt quá mà sinh bệnh...." Trương Dương tạm dừng một chút, cuối cùng vẫn dũng cảm nói ra: "Tôi sẽ rất đau lòng."
Trên khuôn mặt vốn tái nhợt của Tả Hiểu Tình phủ lên một tầng đỏ ửng, lông mi dài cụp xuống, không dám nhìn Trương Dương. Thần thái ngượng ngùng như vậy khiến Trương Dương không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc bọn họ mới quen ở Xuân Dương, tất cả chỉ như hôm qua. Nhưng mấy năm nay lại xảy ra quá nhiều chuyện, tâm tính của hắn và cô ta hiện giờ cũng rất khác khi đó.
Tả Hiểu Tình nói: "Anh cũng phải chú ý tới sức khỏe. Gần đây công tác khẳng định rất bận: "
Trương Dương nói: "Lúc bận nhất qua rồi, qua vài ngày nữa tôi chắc phải tới kinh thành, chứng thực một số chuyện về phương diện quyên góp."
Tả Hiểu Tình ngẩng đầu nhìn Trương Dương rồi nói: "Không biết vì sao? Tôi thủy chung cảm thấy anh vẫn là anh chàng vệ giáo sinh trước kia." Nói tới đây chính cô ta cũng xấu hổ bật cười: "Có phải rất kỳ quái hay không?"
Trương Dương nói: "Có thể đây là hoài cựu, ở trong mắt tôi tôi thủy chung coi cô là học tỷ năm đó."
Tả Hiểu Tình nói: "Rất nhiều năm đã trôi qua rồi, phải không?"
Trương Dương gật đầu theo, lại cảm thấy mình đáp lại như vậy tựa hồ có chút không thỏa đáng, bổ sung: "Cũng may chúng ta đều khỏe!"
"Cũng may..." Tả Hiểu Tình phụ họa rồi không nhịn được liền bật cười: "Chúng ta sao giống một đôi bạn già nói chuyện với nhau thế nhỉ."
Trương Dương nói: "Có thể mấy chục năm sau, thật sự có một ngày chúng ta sẽ nói lại như vậy?"
Tả Hiểu Tình bởi vì những lời này của hắn mà trầm mặc.
Điện thoại của Trương đại quan nhân đổ chuông, hắn bắt máy, là Phó Trường Chinh gọi tới: "Bí thư Trương, có vị khách nhân quan trọng muốn gặp ngài!"
Trương Dương nói: "Ai?"
Phó Trường Chinh nói: "Người ta chỉ nói tới để đầu tư."
Trương Dương nghe mà không hieur ra sao, nói tới cùng Phó Trường Chinh vẫn không tiết lộ thân phận của đối phương, Phó Trường Chinh rất ít khi lập lờ với mình như vậy.
Tả Hiểu Tình nghe nói Trương Dương có việc, chờ hắn sau khi hắn buông điện thoại thì lập tức nói: "Anh bận thì đi đi, tôi không sao, buổi chiều lại đi làm."
Trương Dương nói: "Vốn đang muốn mời cô ăn cơm."
Tả Hiểu Tình cười nói: "Tôi tạm thời không đi được, có cơ hội thì cùng nhau ăn bữa cơm, công tác của anh quan trọng hơn, Tân Hải hiện có nhiều chuyện như vậy, tôi cũng không dám làm mất thời gian của anh."
Trương Dương đứng dậy, nếu là trước đây, chuyện chiêu thương dẫn tư hắn sẽ đẩy cho người khác lo, nhưng gần đây bởi vì trận thiên tai này, khiến cục diện chiêu thương dẫn tư của Tân Hải đột nhiên trở nên khẩn trương, cho nên Trương đại quan nhân cũng biểu hiện ra vẻ coi trọng trước giờ chưa từng có đối với nhà đầu tư, thà rằng bỏ qua cơ hội ăn cơm với tình nhân cũ, cũng phải đi về làm việc đã.
Trương Dương trở lại văn phòng thì nhìn thấy Phó Trường Chinh đang ở bên ngoài chờ mình, hắn cười nói: "Chuyện gnhưng mà thần bí thế?"
Phó Trường Chinh nói: "Tôi cũng không biết đối phương đến đây, cô ta chỉ đích danh muốn gặp anh, nói là muốn đầu tư ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu."
Trương Dương nói: "Người muốn tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tư nhiều như vậy, nếu ai tôi cũng phải gặp, vậy thì làm một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ cũng không đủ."
Phó Trường Chinh nói: " Lần này thì khác, cô ta nói muốn đầu tư một tỷ đôla."
Trương đại quan nhân nghe thấy con số này thì lập tức có chút líu lưỡi, một tỷ đôla có thể nói là một khoản rất lớn, cho tới bây giờ khu bảo lưu thuế nhập khẩu vẫn chưa có một nhà đầu tư nào đầu nhập vốn lớn tới như vậy, Trương đại quan nhân nửa tin nửa ngờ nói: "Không phải đang đùa với chúng ta chứ hả."
Phó Trường Chinh nói: "Cô ta đang ngồi trong văn phòng kia kìa."
Trương Dương gật đầu, đẩy cửa đi vào, trên sô pha trong văn phòng có một mỹ phụ trung niên đang ngồi, trước kia mình chưa bao giờ gặp cô ta, thật ra Trương đại quan nhân trước khi đi vào văn phòng vốn cho rằng người tới chắc là người quen cũ của mình, sau khi nhìn thấy thì mới biết mình căn bản chưa từng gặp đối phương.
Mỹ phụ trung niên đứng dậy vươn tay về phía hắn, Trương đại quan nhân mỉm cười bắt tay cô ta, mỹ phụ trung niên nói: "Trương tiên sinh, xin cho phép tôi được tự giới thiệu, tôi tên là Thôi Uyển Trí, là người tổng phụ trách bộ phận sự nghiệp hải ngoại của tập đoàn Lam Tinh."