Trương Dương nói: "Thực sự cho rằng người Trung Quốc chúng ta dễ khi dễ như vậy ư? Lần này anh sẽ khiến cho bọn họ tiền mất tật mang!"
Tiền quyên tặng đầu tiên mà Bắc Cảng nhận được là của Tiêu Quốc Thành, Tiêu Mân Hồng tự mình đem một tấm chi phiếu hai ngàn vạn nhân dân tệ đưa đến cục dân chính của thành phố Bắc Cảng, Tiêu Quốc Thành làm người nhún nhường, không muốn ra mặt, những chuyện phải xuất đầu lộ diện này tất cả giao cho Tiêu Mân Hồng xử lý. Tiêu Mân Hồng khi Bắc Cảng cục dân chính Bắc Cảng thì bị micro của phóng viên và máy ánh vây quanh, Tiêu Quốc Thành đang ở cảng Phước Long. Nhìn cảng đầy thương tích sau khi bị sóng thần đi qua, vẻ mặt của hắn vô cùng phức tạp.
Nơi này cũng có một khoản đầu tư lớn của Tiêu Quốc Thành, xây dựng thêm và cải tạo cảng Phước Long trên thực tế đầu tư chủ yếu có ba phía, chính phủ Tân Hải, tập đoàn Nguyên Hòa và Tiêu Quốc Thành, sóng thần lần này đã tạo thành tổn thất rất lớn, Tiêu Quốc Thành cũng khó chỉ lo thân mình.
Hắn đang thị sát thực địa ở cảng, khi đang chuẩn bị rời đi thì Nhìn thấy một chiếc xe từ xa láitới, người từ trên xe đi xuống là bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương và phó chủ nhiệm ban chiêu thương Kiều Mộng Viện.
Tiêu Quốc Thành đang chuẩn bị đi gặp mặt Trương Dương. Không ngờ lại gặp ở đây, hắn đi tới. Gần đây trên mặt mọi người thường thấy nhất là vẻ mặt trầm trọng, rất ít nhìn thấy nụ cười trên mặt mọi người, đối mặt với tràng cảnh sau thiên tai như vậy, quả thực rất ít người có thể cười được.
Trương Dương và Kiều Mộng Viện thấp giọng nói gì đó, sau đó thì đi về phía Tiêu Quốc Thành, hai người bắt tay nhau, Tiêu Quốc Thành thở dài: "Muốn làm thành một chuyện đúng là không dễ dàng gì, chẳng những phải dựa vào sự cố gắng của chính mình mà phải xem sắc mặt của lão thiên gia nữa."
Trương Dương nói: "Tình huống ngài đều nhìn thấy rồi, cảng Phước Long tổn hại nghiêm trọng, công trình sơ kì bị phá hoại nghiêm trọng, tôi đã trưng cầu ý kiến của chuyên gia, sóng thần lần này chứng minh, phương án thiết kế cảng mới của chúng ta trước đó vẫn tồn tại thiếu xót rất lớn, phải đánh sập rồi dựng lại, đưa ra một phương án thiết kế hoàn thiện hơn."
Tiêu Quốc Thành gật đầu, xoay người nhìn nhìn cảng hỗn động, nói khẽ: "Tổn thất lần này thực sự là rất lớn!"
Trương Dương nói: "Quả thực rất lớn, bất kỳ chuyện gì cũng tồn tại mạo hiểm, rất nhiều lúc chúng ta chỉ nhìn thấy lợi ích có thể có được mà coi nhẹ những yếu tố khác."
Tiêu Quốc Thành nói: "Tình huống so với trong dự đoán của tôi thì còn nghiêm trọng hơn nhiều."
Trương Dương nói: "Buổi sáng Hôm nay Nguyên Hòa Thu Trực tới nói muốn rút vốn, còn đòi Tân Hải chúng tôi bồi thường."
Tiêu Quốc Thành nhíu mày, nói khẽ: "Phía tập đoàn Nguyên Hòa không hề câu thông với tôi trong chuyện này." Vẻ mặt của hắn không hề có bất kỳ thành phần giả vờ nào, ánh mắt của Trương Dương dừng lại trên mặt hắn trong chốc lát: "Tiêu tiên sinh tính thế nào?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Ngạch đầu tư của tôi trong đây không nhiều lắm, tổn thất tất nhiên là ít nhất, có điều tôi vẫn xem trọng tương lai của Tân Hải, xem trọng công trình xây dựng thêm cải tạo cảng Phước Long."
Trương Dương nói: "Đã đã cho người niêm phong tất cả tài sản của tập đoàn Nguyên Hòa ở trong nước, có chứng cớ cho thấy tập đoàn Nguyên Hòa rất có thể có liên quan tới một loạt hành vi phạm tội."
Tiêu Quốc Thành gật đầu: "Tôi cũng không rõ lắm tình huống nội bộ của tập đoàn Nguyên Hòa." Những lời này của hắn nói có chút vô trách nhiệm, dù sao lúc trước chính là một tay hắn dẫn tập đoàn Nguyên Hòa vào Tân Hải.
Trương Dương cũng không vạch trần, nhìn cảng Phước Long trước mắt rồi nói khẽ: "Không lâu nữa Tân Hải sẽ một lần nữa đứng lên."
Ánh mắt Tiêu Quốc Thành lộ ra vẻ thưởng thức: "Tôi tin!"
Tập đoàn Nguyên Hòa không phải là xí nghiệp ngoại tư duy nhất rút lui, bởi vì sóng thần lần này, rất nhiều ngoại thương có ý đồ đầu tư đều thay đổi chủ ý, trong một tuần ngắn ngủn chỉ khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải cũng đã có gần hai mươi xí nghiệp lớn nhỏ hoặc là thương gia quyết định rút vốn hoặc là hủy bỏ ý đồ đầu tư, kim ngạch liên quan lên tới bảy tỷ nhân dân tệ, đối mặt với cục diện như vậy, Tân Hải có không ít người đứng ngồi không yên, phó chủ nhiệm bộ chỉ huy xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải Thường Hải Thiên lòng như lửa đốt tới văn phòng của Trương Dương, hắn báo cáo chuyện này với Trương Dương, mặt chau mặt ủ nói: "Bí thư Trương, sức ảnh hưởng của sóng thần quá lớn, khu bảo lưu thuế nhập khẩu khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, chúng ta tới kinh thành tham gia hội kinh mậu mùa hè, thành quả chiêu thương không tồi, nhưng một hồi sóng thần chẳng những hủy đi tất cả thành quả cố gắng tích cực của chúng ta, hơn nữa còn khiến không ít hạng mục đã được xác định giờ lại chết yểu, cứ tiếp tục như vậy, khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong tương lai sẽ không được lạc quan."
Trương Dương gật đầu: "Hải Thiên, điều cần phải làm là công tác tư tưởng cho những nhà đầu tư này, trấn an tình tự của bọn họ, sóng thần lần này vô cùng đột ngột, phải khiến bọn họ tin chính phủ chúng ta có năng lực xử lý tốt chuyện này."
Thường Hải Thiên nói: "Nói tới rách cả miệng rồi đây này, tôi và chủ nhiệm Kiều đã liên lạc với các nhà đầu tư rồi, lời hay ý đẹp nói cũng không ít, thành ý lấy ra cũng rất nhiều, nhưng đến cuối cùng vẫn rất ít người hiểu cho, sóng thần lần này đã mang tới đả kích quá lớn cho mọi người, rất nhiều người hỏi tôi, anh có thể cam đoan về sau sẽ không phát sinh sóng thần nữa hay không? Tôi có thể cam đoan được ư? Chuyện mà Lão thiên gia an bài tôi có thể thay đổi được ư?" Thường Hải Thiên tức giận nói.
Trương Dương nói: "Anh có thể nói, tôi không thể cam đoan về sau sẽ không phát sinh sóng thần, nhưng tôi có thể cam đoan về sau thiên tai lớn đến mấy cũng sẽ không mang tới tổn thất quá lớn cho các vị."
Thường Hải Thiên nói: "Bí thư Trương, nói thật, loại lời này tôi không dám nói, tôi không có chỗ dựa đó."
Trương Dương nói: "Trời phải đổ mưa, gái phải theo chồng, muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, dưa hái xanh không ngọt, người ta nếu thật lòng muốn chạy thì chúng ta cũng không thể ôm chân năn nỉ người ta ở lại được, cứ để họ đi."
Thường Hải Thiên có chút ủ rũ nói: "Tình huống chiêu thương thời gian trước rất khả quan, tôi còn tưởng rằng khu bảo lưu thuế nhập khẩu hiện giờ đã thành con gái Hoàng Đế không lo không có ai rước, nhưng một hồi thiên tai lại đã đánh cho chúng ta trở về nguyên hình, thành gái già không gả đi nổi mất rồi."
Trương Dương nói: "Hải Thiên, đừng ủ rũ như vậy, các giới xã hội gần đây cũng có không ít người quyên tiền quyên vật, sóng thần vừa mới qua, mọi người trên tâm lý tồn tại ám ảnh, trên đầu tư áp dụng thái độ cẩn thận quan vọng cũng là điều khó tránh khỏi, tôi tin chỉ trong một quá trình ngắn ngủi, chờ thời gian này qua đi sẽ có chuyển biến tốt thôi."
Thường Hải Thiên nói: "Hy vọng thực sự có thể được như vậy." Hắn đối với tình trạng trước mắt cũng không lạc quan lắm
Phó Trường Chinh từ bên ngoài bước vào, hắn thông tri xe của Trương Dương đã chuẩn bị xong, Trương Dương hai ngày này kín lịch, lại phải tới bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải thăm quần chúng bị thương trong tai nạn lần này.
Thường Hải Thiên nói: "Anh đi làm đi, tôi còn phải làm công tác tư tưởng cho các nhà đầu tư."
Trương Dương xuống tới dưới lầu thì nhìn thấy Thường Hải Tâm đang chờ ở đó, trong lúc sóng thần phát sinh cô ta vừa hay tới kinh thành tham gia lớp học bồi dưỡng, nghe nói bên này đột phát sóng thần thì vội vàng bỏ học chạy về giúp cứu tế. Gần đây Thường Hải Tâm cũng khi khắp nơi tổ chức công tác tuyên truyền và thăm hỏi, bận tới gầy cả người, cô ta lần này là đại biểu đoàn thị ủy thành phố Tân Hải cùng Trương Dương đi thăm hỏi.
Mấy người sau khi lên xe thì Trương Dương nói với Thường Hải Tâm: "Nghe đoàn thị ủy các em tổ chức hành động thanh niên tình nguyện, mang tới tác dụng đi đầu rất tốt ở Tân Hải."
Thường Hải Tâm nói: "Khó khăn ở trước mặt, mọi người chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể cùng bước qua được cửa ải khó khăn,các đoàn viên thiên niên tất nhiên phải đi trước trong sự nghiệp công ích, chúng em triển khai hành động thanh niên tình nguyện trùng kiến gia viên, trong một tuần ngắn ngủ, người trẻ tuổi chủ động tham dự hoạt động lần này đã vượt quá năm vạn, có người chủ động hiến máu, có người quyên tiền quyên vật, rồi rất nhiều người tham gia hành động trùng kiến gia viên, trước mắt con số thanh niên tình nguyện tham dự hoạt động lần này vẫn đang tăng lên, sự nhiệt tình của mọi người đều rất cao, chúng em cũng liên hợp với hội chữ thập đỏ tổ chức hoạt động quyên tiền, hiện giờ đã nhận được hơn bốn trăm vạn nhân dân tệ của những người nhiệt tâm rồi."
Trương Dương gật đầu nói: "Thanh niên là chủ lực trong công tác trùng kiến gia viên của chúng ta, giúp anh chuyển cáo với mọi người, trong lúc nhiệt tâm làm công ích thì phải chú ý tới sức khỏe." Khi lời này, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ nhu tình, Thường Hải Tâm trong lòng ấm áp, biết Trương Dương ngoài mặt là đang bảo cô ta chuyển cáo, nhưng trên thực tế là đang dặn dò cô ta.
Thường Hải Tâm nói: "Bí thư Trương cũng phải chú ý tới thân thể nhiều hơn."
Trương Dương nói: "Thân thể của anh luôn rất tốt."
Mặt Thường Hải Tâm nóng lên, thân thể của hắn như thế nào thì cô ta trong lòng đương nhiên hiểu rõ.