Lời nói của Viên Hiếu Công bị tiếng chuông di động của hắn phá vỡ, hắn bắt máy, đối phương truyền đến một hữu lực trầm thấp mà hữu lực: "Đồng chí Hiếu Công, tôi là Vinh Bằng Phi."
Viên Hiếu Công mỉm cười nói: "Vinh thính!"
Vinh Bằng Phi nói: "Ngày mai anh tới Đông Giang một chuyến, tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với anh."
Viên Hiếu Công gác điện thoại, Viên Hiếu Thương từ cái nhíu màycủa hắn ý thức được chuyện có chút không đúng: "Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
Viên Hiếu Công nói: "Cấp trên gọi tôi tới một chuyến."
Viên Hiếu Thương tràn ngập lo lắng nói: "Đại ca, sẽ không có việc gì chứ?"
Viên Hiếu Công lắc đầu nói: "Không đâu, bọn họ không có bất kỳ chứng cớ gì, gọi tôi đến nhiều nhất cũng chỉ là điều tra tình huống."
Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, trăm ngàn lần không thể khinh thường được, trong mắt Văn Hạo Nam, mấy huynh đệ chúng ta tất cả là phần tử phạm tội, hắn ở tỉnh thính có sức ảnh hưởng nhất định."
Viên Hiếu Công nói: "Trên pháp luật bọn họ không tìm thấy sơ hở của tôi, thôi, không nghĩ nữa, bất kể là như thế nào thì tôi cũng phải đi một chuyến."
Nằm ngoài dự liệu của mọi người, Viên Hiếu Công lần này tới Đông Giang không phải là bị trách, mà là thăng cấp, thính trưởng thính công tỉnh Cao Trọng Hòa tự mình tuyên bố quyết định này với hắn, điều nhiệm Viên Hiếu Công từ cục trưởng an Bắc Cảng tới thính a tỉnh đảm nhiệm chứ phó thính trưởng, tiếp nhận Điền Khánh Long vừa mới về hưu, Cao Trọng Hòa mỉm cười đưa điều lệnh cho Viên Hiếu Công: "Đồng chí Hiếu Công, chúc mừng anh, đây là kết quả sau khi thương lượng của lãnh đạo tỉnh, cũng thể hiện sự tín nhiệm của lãnh đạo thượng cấp đối với anh, hy vọng anh đừng cô phụ sự tín nhiệm này của mọi người, ở cương vị công tác mới phát huy ra năng lượng lớn hơn nữa."
Viên Hiếu Công cầm tờ điều lệnh này, trong lòng cảm khái vạn phần, sáng lên tối xuống, mình từ vị trí đầy thực quyền là cục trưởng cục công an Bắc Cảng, được đề thăng lên làm phó thính trưởng thính công an Bình Hải, bước nhảy này không thể nói là không lớn, có điều thính tỉnh có tới sáu phó thính trưởng, mình không nghi ngờ gì nữa là người cuối cùng, tỉnh lý sở dĩ thăng cấp cho mình, tuyệt đối không phải là bởi vì thành tích công tác của mình nổi bật, cũng không phải là bởi vì năng lực của mình xuất chúng, nguyên nhân xuất phát từ sự bất mãn đối với hiện trạngc Bắc Cảng, Điền Khánh Long về hưu vừa hay để trống ra một vị trí, cho nên đương nhiên là đặt mình vào vị trí này.
Viên Hiếu Công không cảm thấy vui vẻ gì, cảm thấy uể oải, đồng thời cũng cảm thấy một loại nguy cơ bức thiết, cấp trên đã không còn tín nhiệm mình, kế tiếp bọn họ có lẽ sẽ triển khai điều tra đối với mình, Viên Hiếu Công vô cùng quen thuộc đối với một loạt thủ pháp này, nhưng biểu hiện của hắn vẫn vô cùng trấn định, đầu tiên tỏ vẻ cảm tạ đối với sự trọng dụng của lãnh đạo thượng cấp, sau đó đề tài của hắn quay về công tác của Bắc Cảng: "Cao thính, tổ chức quyết định ai sẽ tới thay thế công tác của tôi."
Khi Viên Hiếu Công đặt câu hỏi, trong lòng đã lờ mờ nghĩ tới một cái tên.
Cao Trọng Hòa rất nhanh liền chứng thực suy đoán của Viên Hiếu Công, y mỉm cười nói: "Trải qua thảo luận nhiều mặt của chúng ta và cân nhắc tổng hợp, cuối cùng quyết định để đồng chí Văn Hạo Nam tạm thời quản lý chức cục trưởng công an Bắc Cảng, tiếp nhận công tác anh được phân quản trước đây, đồng chí Hiếu Công, anh thấy thế nào?"
Viên Hiếu Công minh bạch rồi, Cao Trọng Hòa không phải đang trưng cầu ý kiến của mình, y chỉ đang tuyên bố quyết định này. Bất kể Viên Hiếu Công chấp nhận hay phủ định thì quyết định này cũng sẽ không thay đổi, Viên Hiếu Công nói: "Tôi sẽ mau chóng hoàn thành giao nhận công tác."
Cao Trọng Hòa nói: "Lão đồng chí đúng là lão đồng chí, lòng trách nhiệm đáng để thế hệ trẻ học tập, Hiếu Công à, đồng chí Hạo Nam còn trẻ, cần anh chỉ dẫn một đoạn đường."
Viên Hiếu Công nói: "Cao thính yên tâm, tôi sẽ nói hết những tình huống mà mình biết."
Thay đổi cực lớn của hệ thống công an Bắc Cảng không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, Trương đại quan nhân trước đó cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào, khi hắn đang tới chỗ Hạng Thành báo cáo công tác thì biết được chuyện này.
Chuyện của cảng Phước Long đã được giải quyết thuận lợi, sách lược lấy lùi làm tiến của Trương đại quan nhân quả nhiên thành công đánh tan phòng tuyến tâm lý của mọi người, rất nhiều người đều chủ động ký kết thư đồng ý để cảng Phước Long cải tạo và xây dựng thêm, tình huống xây dựng trái phép của thôn công nhân cũng được ngăn chặn từ căn bản, đối với những kiến trúc mới xây trái phép, Trương Dương cho phí tổn bồi thường, đây cũng coi như là hắn chủ động nhượng bộ.
Hạng Thành nghe xong báo cáo của Trương Dương thì vẫn tỏ vẻ hài lòng, hắn gật đầu nói: "Không tồi, tôi sớm biết anh có thể thuận lợi giải quyết chuyện này mà."
Trương Dương nói: "Tôi trước đó đã nói để giải quyết chuyện này cần thời gian. Chúng tôi phải cam đoan bảo đảm lợi ích của nhà đầu tư, cũng càng phải bảo đảm cho lợi ích thiết thân của người dân không bị tổn hại, để hai bên thật cân bằng cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng có một số người cao cao tại thượng, không biết tình huống thực tế đã chỉ huy lung tung."
Hạng Thành không khỏi bật cười, hắn đương nhiên biết những lời này của Trương Dương không phải nhằm vào mình, nếu không y cũng sẽ không cười thoải mái như vậy. Hạng Thành nói: "Trương Dương à Trương Dương, bảo tôi phải nói với anh thế nào đây. Đồng chí Kì Vĩ nói anh cũng là vì công tác. Giữa Các anh không có thâm cừu đại hận gì, đều là vì công tác, việc gì phải làm tổn thương tới tình cảm đồng sự."
Trương Dương nói: "Bí thư Hạng. Có câu tôi đã sớm muốn nói với ngài rồi, nếu đã giao Tân Hải cho tôi quản lý thì tôi hy vọng các lãnh đạo sẽ tín nhiệm tôi. Ngài nên biết, tôi không thích người khác khoa tay múa chân đối với công tác của tôi."
Hạng Thành thở dài nói: "Trương Dương, có một số việc tôi không phải có thể chi phối được." Những lời này của y lộ ra vẻ bất đắc dĩ, Hạng Thành tuyệt đối không phải là muốn cố làm ra vẻ trước mặt Trương Dương, những lời này tuyệt đối là phát ra từ đáy lòng y.
Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, ngài không biết là gần đây các mặt của Bắc Cảng rất không bình thường ư? Ai cũng muốn nhúng tay vào, đến cuối cùng, chỉ có thể tạo thành phân công chức năng không rõ. Quản lý hỗn loạn."
Hạng Thành nói: "Tôi vừa mới nhận được thông tri, đồng chí Viên Hiếu Công được điều nhiệm làm phó thính trưởng thính công an tỉnh, Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng quản lý chức cục trưởng công an.
Trương Dương nghe vậy thì ngẩn ra, chuyện này thật sự là quá đột nhiên.
Hạng Thành nói: "Có phải quá đột nhiên hay không? Cảm giác của tôi cũng giống như anh, tôi cũng rất muốn kêu ca, tôi cũng hy vọng lãnh đạo thượng cấp cấp cho tôi sự tín nhiệm nguyên vẹn, nhưng trên thực tế bàn cờ vẫn còn, nhưng người hạ cờ đã không phải là tôi."
Trương đại quan nhân nhìn Hạng Thành, phát hiện Hạng Thành trong khoảng thời gian này rõ ràng đã già đi rồi, thất bại trên sĩ đồ thực sự có thể thay đổi một người.
Hạng Thành nói: "Làm tốt chuyện mình được phân thôi."
Biến động chức cục trưởng Công an đã khiến rất nhiều người bắt đầu cảm thấy bất an. Bí thư Ủy ban kỷ luật Trần Cương cũng là một trong số đó. Phong cách làm việc của Văn Hạo Nam thì thiết diện vô tư, mạnh mẽ vang dội, hơn nữa phiền toái nhất là bối cảnh của hắn còn thâm hậu hơn so với Trương Dương. Trương Dương là con nuôi của Văn Quốc Quyền, người ta lại là con ruột, một Trương Dương cũng đã khiến Bắc Cảng long trời lỡ đất rồi, lần này Văn Hạo Nam tới đây, còn không biết sẽ dẫn tới phiền toái như thế nào.
Trần Cương vốn định từ miệng Trương Dương kiếm một số tin tức, nhưng sau khi gọi điện thoại tới thì lại được báo, hắn đang ở bên ngoài. Buông điện thoại, Trần Cương vẫn có một loại hoảng hốt như tận thế sắp tới, đủ loại dấu hiệu cho thấy, tỉnh lý đã bắt đầu từng bước thay máu ban lãnh đạo Bắc Cảng, khi tích lũy lượng biến tới trình độ nhất định thì tất nhiên có thể khiến cho chất biến. Trần Cương nghĩ tới nghĩ lui, liên hệ với Viên Hiếu Thương, rất nhiều lúc buộc quá chặt với một người cũng không nhất định là chuyện tốt, cùng nhau làm chuyện xấu, càng gần càng thân thiết.
Nguyên nhân Trần Cương tìm Viên Hiếu Thương một là vì hắn là em trai của Viên Hiếu Công, hai là Viên Hiếu Thương đầu óc khôn khéo, ba là vì bọn họ cùng nhau giúp Trương Dương làm chuyện xấu hủy thi diệt tích. Cho nên Trần Cương cho rằng Viên Hiếu Thương và mình đã ngồi chung một chiếc thuyền, khi dự cảm được nguy cơ đang đến, mọi người nên hỗ trợ cho nhau, cùng nghĩ ra biện pháp ứng đối. Ngay cả chính hắn cũng phát hiện mình càng lúc càng không trấn định, nguyên nhân chân chính là vì hắn cho rằng ở trước mặt sóng to gió lớn sắp tới, mình căn bản không có sức chống cự, muốn vạch ra một đường sinh cơ thì nhất định phải đoàn kết tất cả lực lượng có thể.
Biết được đại ca bị điều nhiệm tới tỉnh thính, Viên Hiếu Thương khôi phục sự trầm tĩnh ngày xưa, từ trong điều động nhân sự lần này có thể thấy được, cấp trên đã mất đi sự tín nhiệm đối với đại ca, nhưng bọn họ cũng không tìm được bất kỳ chứng cớ có lợi nào, điều đại ca đi, để Văn Hạo Nam đến bổ khuyết chỗ trống này, mục đích này chính là để sáng tạo đủ không gian cho Văn Hạo Nam, để hắn triển khai điều tra, ngày tháng tương lai sẽ càng lúc càng không yên ổn.