Vinh Bằng Phi lần này tới Bắc Cảng không hề thông báo cho ai, y không muốn kinh động tới quá nhiều người, lần này tới là muốn gặp Văn Hạo Nam, điều tra của Văn Hạo Nam không hề thuận lợi như trong dự đoán, tuy rằng thanh thế rất lớn, nhưng không hề có được tiến triển quả lớn, thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa quyết định rút tổ chuyên án về.
Văn Hạo Nam nghe thấy quyết định này thì biểu hiện có chút kháng cự, hắn lắc đầu nói: "Vinh thính, hiện tại chuyện vừa mới có đầu mối, hiện tại rút tổ chuyên án về chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư?"
Vinh Bằng Phi nói: "Có manh mối gì?"
Văn Hạo Nam nói: "Tôi hoài nghi trong hệ thống công Bắc Cảng có người có liên quan tới tội phạm buôn lậu."
Vinh Bằng Phi nói: "Ai? người anh nói là Viên Hiếu Công ư?"
Văn Hạo Nam không nói gì, chẳng khác nào đồng ý với lời nói của Vinh Bằng Phi.
Vinh Bằng Phi nói: "Chuyện của Viên Hiếu Công sớm có người tố cáo rồi, tôi vẫn nói câu đó, chứng cớ đâu? Anh không thể bằng vào hoài nghi liền nhận định Viên Hiếu Công có tội."
Văn Hạo Nam nói: "Tôi đang tìm chứng cớ, tôi hiện tại rất hoài nghi về cái chết của Viên Hiếu Nông và huynh đệ Đinh gia là vì phân tranh lợi ích mà dẫn tới báo thù."
Vinh Bằng Phi nói: "Hạo Nam, anh tựa hồ đã lệch khỏi quỹ đạo công tác rồi, chúng ta thành lập tổ chuyên án. Mục đích là để điều tra chuyện đồng chí Lưu Diễm Hồng ở Xuân Dương gặp tai nạn xe cộ, mà anh hiện tại đang điều tra Bắc Cảng có thể tồn tại hành vi buôn lậu."
Văn Hạo Nam nói: "Chức trách của công an chúng ta không phải là vì đả kích tất cả tội phạm hình sự ư? Quá rập khuôn chính là câu nệ không thay đổi."
Vinh Bằng Phi thở dài nói: "Hạo Nam, anh phải hiểu đạo lý dục tốc thì bất đạt chứ, tôi cũng muốn càn quét sạch sẽ tất cả hành vi trái pháp luật, nhưng trong hiện thực chúng ta không thể làm được, sau khi anh đến đây, lật lại rất nhiều những vụ án cũ, điều này trên trình độ nhất định đã khiến công an địa phương sinh ra tình tự đối kháng. Bọn họ cho rằng đây là chúng ta không tín nhiệm bọn họ. Điều này cực kỳ bất lợi cho việc khai triển công tác của chúng ta về sau."
Văn Hạo Nam nói: "Vinh thính, tình phụ Lưu Điềm của Viên Hiếu Nông đã xác nhận, Viên Hiếu Nông từ nhiều năm nay vẫn luôn làm buôn lậu."
"Anh có chứng cớ ư?"
Văn Hạo Nam nói: "Trước đây ở Bắc Cảng từng phát sinh vụ án mất xe. Xe Mercedes việt dã của Kiều Mộng Viện bị trộm ở đường gió biển Bắc Cảng, bí thư thị ủy Tân Hải Trương Dương làm trái với thường quy, dẫn công an Tân Hải phá án ngoài phạm vi. Ở bến tàu cảng mới bắt được Hưng Long hiệu, lúc ấy chẳng những tìm được chiếc xe bị trộm, hơn nữa còn tìm được rượu vang giá trị năm trăm vạn."
Vinh Bằng Phi nói: "Chuyện này tôi biết."
Văn Hạo Nam nói: "Nhưng kết quả của sự kiện đó như thế nào? Căn cứ vào ghi chép kết án qua loa, chủ thuyền đăng ký của Hưng Long hiệu là Lý Vượng Cửu, mà Lý Vượng Cửu này sau khi bị bắt không lâu thì sợ tội tự sát, nói cách khác cả sự kiện đã là chết không đối chứng, nhưng Lưu Điềm lại cung cấp một manh mối trọng yếu phi thường cho tôi, Hưng Long hiệu thuộc về Viên Hiếu Nông, nói cách khác. Viên Hiếu Nông vẫn luôn đang làm buôn lậu, rượu vang giá trị năm trăm vạn nguyên trên thuyền đó tất cả là hàng hóa của Viên Hiếu Thương."
Vinh Bằng Phi nói: "Những lời anh nói hiện tại tất cả đều là lời phiến diện của Lưu Điềm, cô ta có thể đưa ra được chứng cớ xác thực không?"
Văn Hạo Nam nói: "Vinh thính. Anh không biết là vụ án này tràn ngập điểm đáng ngờ ư? Tình huống gia đình của Lý Vượng Cửu tôi đã điều tra rồi. Nếu thuyền là của hắn, cho dù hắn không được gọi là đại phú đại quý thì Ít nhất cũng được cho là gia tài không nhỏ, nhưng trên thực tế, gia đình hắn cực kỳ bình thường, người này thậm chí còn có không ít nợ ở ở bên ngoài, hắn và Viên Hiếu Nông là tương giao, khả năng duy nhất là hắn gánh tội thay Viên Hiếu Nông, nếu Hưng Long hiệu là của Viên Hiếu Nông, như vậy hắn đã buôn lậu rất nhiều năm như vậy rồi, vì sao một mực không xảy ra chuyện? Viên Hiếu Công thân là cục trưởng cục công an Bắc Cảng chẳng lẽ không biết gì về chuyện này ư? Trương Dương nếu đã phát hiện vấn đề ở Hưng Long hiệu thì vì sao không tiếp tục tra nữa? Rốt cuộc là gặp trở ngại, hay là ở sau lưng đã đạt thành ký kết ngầm với ai đó?"
Ánh mắt của Vinh Bằng Phi nghiêm lại, hắn bỗng nhiên ý thức được điều tra của Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng không đơn giản như vậy, mục tiêu chân chính của hắn là ai? Bố cục bàn cờ này của hắn rất lớn.
Văn Hạo Nam nói: "Trương Dương không tiếp tục truy tra chuyện của Hưng Long hiệu rốt cuộc là vì nguyên nhân gì thì chỉ có bản thân hắn biết, nhưng từ có một số việc, chúng ta có thể phát hiện một số manh mối, pháo hoa được sử dụng trong lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố tất cả là Viên Hiếu Công tặng cho, mà chỗ pháo hoa này là tang vật buôn lậu mà hắn bắt được, quan hệ của Trương Dương và Viên Hiếu Thương rất tốt, hắn đã cứu con trai của Viên Hiếu Thương, Viên Hiếu Thương coi hắn là ân nhân cứu mạng, khi em gái Trương Dương kết hôn, huynh đệ Viên gia tất cả đều tới Đông Giang dự lễ."
Vinh Bằng Phi nói khẽ: "Anh hoài nghi Trương Dương cũng có vấn đề ư?"
Văn Hạo Nam nói: "Tôi hy vọng hắn trong sạch, nhưng chân tướng chưa chắc đã như tưởng tượng của tôi."
Vẻ mặt của Vinh Bằng Phi trở nên cực kỳ ác liệt, trầm mặc trong chốc lát rồi mới: "Hạo Nam, chuyện của Bắc Cảng tạm thời bỏ qua một bên."
Văn Hạo Nam hơi ngẩn ra: "Vì sao?"
Vinh Bằng Phi nói: "Đừng hỏi vì sao, đây là quyết định của tôi."
Viên Hiếu Công đã đoán trước được kết quả này, hắn lạnh lùng nói: "Hiếu Thương, tôi đã sớm nói với cậu rồi, không cần thiết phải gặp hắn, trong mắt loại Thái tử gia này, đám người chúng ta chỉ là một con kiến, hắn khinh thường kết giao với chúng ta."
Viên Hiếu Thương nói: "Em thấy hắn chỉ là muốn chứng minh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Hắn cũng khinh thường Trương Dương."
Viên Hiếu Công bật cười ha ha, khi tiếng cười tắt, hắn đi đi lại lại trong thư phòng, cuối cùng nhìn về phía cửa sổ, vén màn lên, nhìn bầu trời tối đen, nói khẽ: "Sau khi Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng, nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong lòng bàn tay của tôi, lúc ban đầu, tôi cũng cho rằng hắn chỉ là muốn làm ra thành tích để tích lũy chính tích, nhưng tôi về sau mới phát hiện, điều tra của hắn chẳng phân biệt được chủ yếu và thứ yếu. Tỉnh lý bảo hắn tới đây điều tra vụ án của Lưu Diễm Hồng, mà hắn lại tập trung sự chú ý vào xu thế phạm tội của Bắc Cảng, cho đến lúc hắn nhảy vào vụ án của lão Nhị, tôi mới hiểu được, người này ý không ở trong lời."
Viên Hiếu Thương nói: "Hắn đã dẫn Lưu Điềm đi rồi!"
Viên Hiếu Công nói: "Lão Nhị tuy rằng trầm mê nữ sắc, nhưng hắn ở vấn đề mấu chốt vẫn có chừng mực, Lưu Điềm cũng không rõ về chuyện sinh ý của hắn, nhất là chuyện liên quan tới huynh đệ chúng ta, cô ta căn bản không biết gì cả."
Viên Hiếu Thương nói: "Nhưng cô ta dù sao cũng biết nhị ca đang làm gì?"
Viên Hiếu Công nói: "Biết thì sao? Cô ta có chứng cớ ư? Cho dù có một chút chứng cớ cô ta cũng không thể làm ảnh hưởng tới cậu."
Viên Hiếu Thương nói: "Đại ca, không thể để Văn Hạo Nam tiếp tục làm như vậy, cho dù hắn không tra được chứng cớ gì, nhưng cứ tiếp tục như vậy, danh dự của anh, sinh ý của chúng ta chỉ sợ tất cả sẽ chịu ảnh hưởng."
Viên Hiếu Công nói khẽ: "Tôi không cho rằng hắn có bản sự như vậy, sau lưng hắn khẳng định có cao nhân chỉ điểm."
Viên Hiếu Thương chớp chớp mắt, không rõ ý tứ của đại ca.
Viên Hiếu Công nói: "Trương Dương và Văn Hạo Nam là anh em, bọn họ có phải là một người đóng vai ác, một người đóng vai thiện, bắt tay diễn trò cho chúng ta xem hay không?"
Viên Hiếu Thương nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Không thể!"
Viên Hiếu Công nói: "Vì sao cậu kết luận như vậy?"
Viên Hiếu Thương nói: "Không thể chính là không thể, bản thân Trương Dương cũng đã đầy phiền toái rồi, anh có nghe nói hay không, hắn đã chia tay với con gái của bí thư Tống, hiện tại cấp trên đã không còn dung túng hắn như trước đây, tình cảnh của hắn vô cùng không ổn."
Viên Hiếu Công nói: "Giữa Nam nữ phân hợp rất thường thấy, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, rất nhiều chuyện đều khiến tôi cảm thấy kỳ quái, Văn Hạo Nam nhằm vào chúng ta thì không, nhưng hắn vì sao muốn nhằm vào Trương Dương, vụ án Hưng Long hiệu nếu dựa theo ý nguyện của hắn mà lộ ra, Trương Dương và Trình Diễm Đông cũng sẽ bị liên lụy, chẳng lẽ hắn không rõ sự lợi hại trong đó ư?"
Viên Hiếu Thương nói: "Thân tình của nhà quan vốn đơn bạc lắm, huống chi giữa Trương Dương và Văn Hạo Nam không hề có quan hệ huyết thống. Đại ca, có phải nên gây áp lực cho Văn Hạo Nam hay không? Để hắn rời khỏi Bắc Cảng."
Viên Hiếu Công nói: "Thính rốt cuộc là có ý gì thì tôi vẫn không đoán ra, chuyện này tạm thời gác sang một bên đã, Văn Hạo Nam cho dù mặc long bào, thì cũng chỉ là một con ruồi không đầu mà thôi, ở Bắc Cảng hắn muốn tra rõ mạch lạc thì chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu."