Tiêu Quốc Thành lạnh lùng: "Tôi tin cậu là người trẻ tuổi chính trực, duyên là thứ rất kỳ diệu, tôi cũng không biết mình vì sao có thể nói nhiều như vậy với cậu."
Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh yên tâm, những gì mà chú nói với tôi, tôi sẽ giữ nghiêm bí mật."
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi chỉ hy vọng đừng để người chết phải chịu đựng những chuyện vu vơ không căn cứ." Y chỉ chỉ vào chuỗi phật châu đó: "Tôi có một thỉnh cầu..."
Trương Dương không đợi y nói hết câu đã lắc đầu: "Không thể!"
Tiêu Quốc Thành nhíu mày: "Cậu vẫn chưa biết tôi nói gì đã cự tuyệt tôi rồi? Tôi không phải là muốn đòi lấy lại chuỗi phật châu này, tôi chỉ muốn mượn vài ngày, tụng niệm kinh Phật, siêu độ cho người đã mất."
Trương Dương từ trong túi lấy ra một cái hộp đặt ở trước mặt Tiêu Quốc Thành, sau khi mở ra thì đặt phật châu vào trong đó, hắn chỉ chỉ vào cái hộp: "Tiêu tiên sinh biết tác dụng của cái hộp này không?"
Tiêu Quốc Thành lắc đầu, cái hộp vuông vuông này chẳng có gì đặc biệt, ngay cả trang sức tối thiểu cũng không có, không biết Trương Dương vì sao muốn lấy ra một cái hộp bình thường như vậy.
Trương Dương nói: "Đây là hộp duyên, tác dụng là có thể cách ly tia phóng xạ, cô Mạnh trước khi chết đã bị lây bệnh bệnh phóng xạ vô cùng nghiêm trọng."
Tiêu Quốc Thành cả kinh nói: "Cậu là nói phật châu có vấn đề?"
Trương Dương gật đầu nói: "Phật châu chức đựng nguyên tố phóng xạ rất lớn, vừa rồi chú đã báo, từ năm 68 chú đã bắt đầu đeo phật châu này, nếu từ lúc đó phật châu đã nhiễm phóng xạ thì thân thể của chú đã xảy ra vấn đề rồi."
Tiêu Quốc Thành nói khẽ: "Chẳng lẽ có người động tay động chân lên phật châu?"
Trương Dương nói: "Loại khả năng này là rất lớn, tôi đã liên hệ với chuyên gia tương quan để tiến hành giám định chuỗi phật châu này, cuối tháng khi tôi tới Đông Giang sẽ tra ra kết quả. Tuy rằng bây giờ vẫn chưa có kết quả, nhưng tôi phỏng chừng chuỗi phật châu này tám chín phần mười bị người ta động tay động chân vào rồi."
Ánh mắt Tiêu Quốc Thành tràn ngập vẻ bi thương: "Nếu phật châu bị người ta động tay động chân, vậy thì chuỗi phật châu này rốt cuộc là ai đưa cho cô ấy?"
Trương Dương nói: "Theo như lời của Định Nhàn sư thái thì là một phu nhân trung niên." Hắn tạm dừng một chút rồi nói: "Người đưa cho cô Mạnh phật châu nhất định là rất hiểu về cô ấy, biết ý nghĩa của chuỗi phật châu này đối với cô ấy, biết khúc mắc không giải được trong lòng cô Mạnh, đối với chuỗi phật châu này khẳng định sẽ rất quý trọng, thậm chí đoán chắc cô ấy sẽ từng thời từng khắc mang phật châu theo người."
Hai tay Tiêu Quốc Thành đan chặt vào nhau, giọng nói của y bởi vì phẫn nộ mà run run: "Có người muốn mưu sát cô ta..."
Trương Dương nói: "Chuyện này tôi không nói với quá nhiều người, cho dù là người nhà của cô Mạnh cũng không rõ nội tình cụ thể."
Tiêu Quốc Thành nói: "Nếu có người dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để hại cô ta, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn." Sau khi nói xong thì nhìn Trương Dương: "Cậu có phải cũng từng hoài nghi tôi không?"
Trương đại quan nhân không chút che giấu gật đầu nói: "Có từng hoài nghi, cho dù là hiện tại tôi vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ hoài nghi đối với chú."
Tiêu Quốc Thành nói: "Đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ hoài nghi như vậy."
Trương Dương nói: "Tôi phải điều tra rõ chuyện này!"
Tiêu Quốc Thành nói: "Cho dù cậu không điều tra thì tôi cũng sẽ truy tra tới cùng!"
Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh, tôi có yêu cầu quá đáng."
Tiêu Quốc Thành nói: "Có yêu cầu gì thì cứ nói ra đi, nếu tôi có thể làm được thì tôi nhất định sẽ phối hợp với cậu."
Trương Dương nói: "Đối với chú mà nói thì cũng không tính là việc khó, tôi muốn mượn một ít máu của chú."
Mục đích Trương đại quan nhân mượn máu của Tiêu Quốc Thành là để điều tra xem giữa y và Kiều Mộng Viện có quan hệ huyết thống hay không, lấy máu để thử máu mơ hồ đoán được Trương Dương tất có dụng ý, nhưng y không đoán được Trương Dương mục đích cụ thể mà Trương Dương lấy máu để thử, y gật đầu nói: "Có thể!"
Sau khi Trương Dương rời khỏi, Tiêu Quốc Thành vẫn chìm đắm trong bi thương, Tiêu Mân Hồng nhìn ra tình tự của chú rất thấp, tôi phía sau y, chủ động mát xa hai vai cho y, ôn nhu nói: "Chú, có phải đang lo lắng tới vấn đề sức khỏe không?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Sống chết có số, phú quý ở trời, tôi đã sớm nhìn thấu sinh tử rồi, chỉ cần có thể chết một cách tôn nghiêm thì có gì mà phải sợ?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Cô và Trương Dương hình như rất thân nhau."
Tiêu Quốc Thành cười nói: "Hắn không giống người trẻ tuổi bình thường, chú chắc là hiểu hắn hơn cháu."
Tiêu Mân Hồng cười cười lắc đầu: "Tôi không hiểu hắn lắm, ngoài mặt hắn là kẻ cợt nhả bất cần đời, nhưng rất nhiều chuyện lại giấu sâu trong lòng, kết giao với người bình thường luôn giữ khoảng cách nhất định, có lẽ đây là đặc điểm của quan viên."
Tiêu Quốc Thành bỗng nhiên nói: "Quan hệ của cháu và Kiều Mộng Viện hình như rất không tồi."
Tiêu Mân Hồng gật đầu: "Đúng vậy!"
"Mẹ cô ta vừa qua đời, chú có tới thăm hỏi một chút không?"
Tiêu Mân Hồng kinh ngạc nói: "Gì cơ? Tôi căn bản không biết gì cả!"
Chuyện Mạnh Truyền Mĩ qua đời Kiều gia và Mạnh gia đã thống nhất, hai bên đều đồng ý xử lý bí mật, cho nên trừ người hai nhà ra thì không hề có bất kỳ người ngoài nào người tham gia vào lễ tang của Mạnh Truyền Mĩ, sau tuần đầu, Kiều Bằng Cử quay trở về nước Mỹ, sinh ý của hắn ở bên đó vừa mới cất bước, thời gian rời khỏi lần này đã rất dài rồi.
Hai nhà Kiều Mạnh tựa hồ khôi phục bình tĩnh như ngày xưa, cuộc sống của đa số người không hề bởi vì Mạnh Truyền Mĩ qua đời mà thay đổi, người chịu ảnh hưởng lớn nhất vẫn là Kiều Mộng Viện, sau tuần đầu, cô ta mag hành lý rời khỏi Kiều gia, trước lúc đi, cô ta tới trước mặt ông nội nói lời từ biệt.
Kiều lão ngồi dưới ánh mặt trời, nhìn núi đá trong sân, người ông ta cũng giống như hòn đá, tựa hồ tất cả sức sống đều bị ánh mặt trời khiến cho bốc hơi sạch.
Kiều Mộng Viện đặt hành lý ở bên cạnh, tới trước mặt ông nội rồi ngồi, cầm bàn tay gầy yếu của ông nội.
Kiều lão nắm lấy tay cô ta, môi cong lên, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra sự quyến luyến: "Mộng Viện, cháu cũng muốn đi à?"
Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: "Ông nội, chẳng lẽ ông muốn cháu vĩnh viễn ở nhà ư?"
Kiều lão gật đầu, cảm thán nói: "Đi đi, chúng cháu lớn cả rồi, khi chúng cháu còn nhỏ bất kể là đi đâu, ông nội vẫn sẽ đuổi theo chúng cháu, nhưng hiện tại ông đã già rồi, không đuổi theo chúng cháu được nữa." Trong lời nói của Kiều lão lộ ra vẻ thương cảm và bất đắc dĩ.
Kiều Mộng Viện nhìn vẻ mặt mất mát của ông nội, trong lòng vô cùng khổ sở, cô ta không muốn rời khỏi ông nội, nhưng từ sau khi mẹ qua đời, cô ta ở trong nhà liền cảm thấy đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy một cỗ áp lực cổ vô hình đang đè nén mình, cô ta thậm chí không biết nên đối mặt với người nhà như thế nào, ông nội không nghi ngờ gì nữa rất yêu cô ta, nhưng nếu ông biết được chân tướng, nếu ông biết đứa cháu gái mà ông từng gửi gắm biết bao quan tâm và yêu thương không phải là cốt nhục của con trai ông ta, ông ta liệu có đối đãi với mình giống như trước hay không? Ông liệu có cho rằng sự tồn tại của mình là nỗi nhục của Kiều gia không? Kiều Mộng Viện không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, nhưng suy nghĩ này không có lúc nào là không tra tấn cô ta, khiến cô ta thống khổ, đây mới là nguyên nhân chân chính mà cô ta lựa chọn bỏ đi, Kiều Mộng Viện ôn nhu nói: "Ông nội, cho cháu một đoạn thời gian."
Kiều lão nói: "Đối với tuổi tác của ông mà nói, thứ trân quý trên đời trên đời chính là thời gian, người già rồi, luôn muốn có con cháu thường xuyên ở bên cạnh, công danh lợi lộc, hùng tâm tráng chí gì cũng đều không quan trọng."
"Ông nội..."Mắt Kiều Mộng Viện đỏ lên.
Kiều lão cười cười, vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt cháu gái, ôn nhu nói: "Ngoan, ông nội biết mình rất ích kỷ, nhưng ông thực sự hy vọng các cháu đừng đi quá lâu, ông lo lắng khi cháu của mình quay về thì ông đã không còn nhận ra được chúng nữa..."
Hai hàng nước mắt trong suốt thuận theo mặt Kiều Mộng Viện chảy xuống.
Kiều lão nói: "Cháu gái ngoan, cháu muốn đi đâu? Đừng đi quá xa như Bằng Cử nhé."
Kiều Mộng Viện nắm tay ông nội, kề sát khuôn mặt vào lòng bàn tay ông ta: "Ông nội, cháu hứa với ông, cháu không đi xa đâu, có người mời cháu đi làm quan."
"làm quan ư?"
Kiều lão nghe thấy câu này th lập tức tinh thần tỉnh táo, có điều vẻ mặt của ông ta tràn ngập vẻ không tin, với sự hiểu biết của ông ta về cháu gái, vẫn chưa bao giờ nhìn ra nó có ý định tiến vào sĩ đồ.
Kiều Mộng Viện dịu dàng cười nói: "Là Trương Dương, hắn mời cháu tới Tân Hải phụ trách công tác chiêu thương của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cháu hiện tại dù sao cũng không có việc gì làm, dứt khoát thử một lần, một là hỗ trợ cho hắn, xem như trả hắn một cái nhân tình, thứ hai là cắm đầu vào công tác có lẽ có thể làm hòa hoãn lại tâm tình."
Nghe thấy cháu gái không phải đi xa, Kiều lão lập tức yên lòng, ông ta oán trách nói: "Con bé này, sao không nói xem, khiến ông già này lo quá, thì ra là tới chỗ Trương Dương, đi đi, đi đi, nhà chúng ta vốn nợ thăng ôn này không ít nhân tình, cháu đi bồi thường một chút."
Kiều Mộng Viện nghe vậy thì tim không khỏi đập mạnh, lời này của ông nội rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ ông đã sớm nhìn ra tình cảm ám muội giữa mình và Trương Dương ư?