Trương Dương nói: "Khi tôi tới Tây Sơn tự nghe nói có người hiến cho chùa một khoản tiền."
Tiêu Quốc Thành gật đầu: "Là tôi ủy thác người khác đi làm." Sự thẳng thắn thành khẩn của y giành được không ít thiện cảm của Trương Dương, nhưng cũng khiến trong lòng Trương Dương phủ lên một tầng nghi ngờ, nếu giữa Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ thực sự từng có tư tình bí mật, như vậy Tiêu Quốc Thành khẳng định sẽ không chủ động đề cập tới chuyện này, chẳng lẽ trong đây còn có ẩn tình?
Tiêu Quốc Thành nói: "Cuộc sống xuống nông thôn của chúng tôi cực kỳ buồn tẻ chán nản, tôi mỗi ngày không có việc gì là, liền ngâm tụng kinh Phật lúc ấy lúc ấy chỉ thuần túy là một loại hứng thú, nhưng về sau lại phát hiện không ít đạo lý của nhân sinh trong đó."
Trương Dương nói: "Vào thời đó, nếu để hắn người ta phát hiện chú ngâm tụng thứ này, chỉ sợ sẽ rất phiền toái."
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi thường tới rừng bia phía sau núi Tây Sơn tự, nơi đó có rất nhiều bia đá khắc kinh Phật, lúc đó, tụng kinh Phật, thể hiện thư pháp đã thành ký thác nghiệp dư lớn nhất của tôi. Về sau khi Tây Sơn tự cơ hồ bị đốt, tôi dẫn những thanh niên trí thức này đi thuyết phục đám trẻ tuổi trong thôn, ngăn cản trận tai nạn đó, về sau tôi và Tây Sơn tự liền kết duyên keo sơn."
Trương Dương không quan tâm tới uyên nguyên giữa Tiêu Quốc Thành và Tây Sơn tự, điều mà hắn thực sự cảm thấy hứng thú là giữa Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ đã xảy ra chuyện gì? Nếu nói giữa hai người không có tình cảm thì vì sao trên tay Mạnh Truyền Mĩ đeo phật châu mà y đã làm mất, mà trên chuỗi phật châu này lại chứa vật có tính phóng xạ, Tiêu Quốc Thành rốt cuộc là trong lòng biết rõ, hay là hoàn toàn không biết gì cả? Trương Dương nói khẽ: "Tiêu tiên sinh, tôi mạo muội hỏi một câu, chú quen Mạnh Truyền Mĩ không?"
Ánh mắt của Tiêu Quốc Thành chiếu lên phật châu, nói khẽ: "Cô ta không có ở trên ảnh, cũng không phải là thanh niên trí thức năm đó tới thôn Tiểu Thạch Oa."
Tim Trương đại quan nhân đập thình thịch, không ngờ Tiêu Quốc Thành nguyện ý đề cập tới chuyện này, xem ra đoạn bí mật che giấu nhiều năm cuối cùng cũng co hy vọng được vạch trần rồi.
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi là bạn học với đại ca Mạnh Truyền Hùng của của cô ta, cũng là bằng hữu tốt nhất, lúc ấy chúng tôi học cùng một trường." Ánh mắt Tiêu Quốc Thành tràn ngập bối rối, chuyện cũ như ở ngay trước mặt, song tất cả lại là hư ảo.
Trương Dương châm cho y một chén trà nóng, Tiêu Quốc Thành nói: "Vào thời đại đặc thù đó, xảy ra rất nhiều chuyện điên cuồng, lúc Truyền Hùng mười sáu tuổi thì bất ngờ chết vì tai nạn, về sau chúng tôi thường tới Mạnh gia...."
Tiêu Quốc Thành cầm trà lên, lẳng lặng phẩm vị chén trà xanh đó, tuy rằng y có tiếp tục đề tài, nhưng Trương Dương đã minh bạch, Tiêu Quốc Thành nhất định là nảy sinh tình cảm với Mạnh Truyền Mĩ trong thời gian này.
Nhìn thấy Tiêu Quốc Thành rất lâu rồi mà không có ý định lên tiếng tiếp, Trương đại quan nhân cuối cùng cũng không nhịn đượchỏi: "Cô Mạnh từng tới thôn Tiểu Thạch Oa?"
Tiêu Quốc Thành gật đầu: "Đã từng, cái chết của anh cô ta đối với cô ta là một đả kích rất lớn, cô ta đối đãi với tôi như anh trai."
Trương đại quan nhân thầm nghĩ, có phải thật như vậy hay không thì chỉ có trời mới biết được.
Ánh mắt thâm thúy của Tiêu Quốc Thành nhìn thẳng vào hai mắt Trương Dương: "Tôi biết trong lòng cậu nghĩ gì, tình cảm của những người thời tôi bọn trẻ các cậu không hiểu được đâu.”
Trương Dương nói: "Về sau chú ra nước ngoài?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Khi đó xuất ngoại rất khó, ông ngoại của tôi đang ở nước Mỹ, ông ta trước khi chết đã chế định tôi là người thừa kế di sản." Tiêu Quốc Thành cười nói: "ông ta cũng không phải là phú ông gì cả, chỉ có một nông trường nho nhỏ ở Texas, lúc ấy cha nuôi của tôi phản đối tôi tới kế thừa, trong mắt ông ta chủ nghĩa đế quốc Mỹ quả thực chính là mãnh thú hồng thủy, nhưng thái độ của tôi rất kiên quyết, tôi thừa nhận, tôi rất bất mãn với tình cảnh lúc đó, tôi rất bất mãn với thời đại đó, sau mấy lần phát sinh tranh chấp với cha nuôi của tôi, hai chúng tôi cuối cùng cũng bình tĩnh ngồi xuống đàm luận về vấn đề này, ông ta tuy rằng vẫn không hiểu quyết định của tôi, nhưng ông ta lựa chọn tôn trọng lựa chọn của tôi."
Trương Dương gật đầu, có thể tưởng tượng, Tiết lão lúc ấy để Tiêu Quốc Thành đi quả thực đã tốn một phen công phu.
Tiêu Quốc Thành nói: "Trong lòng tôi, cha nuôi là người chí thân của tôi, tôi rời khỏi cố thổ tới bên kia đại xương xa lạ..."
Trương Dương nói khẽ: "Tiêu tiên sinh, lúc ấy chú kiên quyết ra đi, chẳng lẽ nơi này không còn điều gì khiến chú quyến luyến ư?"
Tiêu Quốc Thành mỉm cười, nụ cười của y lộ ra vẻ chua sót: "Có!" Y đương nhiên hiểu rõ Trương Dương hy vọng nghe thấy điều gì, sau khi đưa ra câu trả lời khẳng định, Tiêu Quốc Thành đứng lên, chậm rãi đi về phía trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phương xa, mặt trời chiều ngã về tây, mặt biển bị ánh chiều tà nhuộm thành một mảng màu da cam, sóng lên sóng xuống, hàng vạn điểm sáng nhảy múa trên mặt biển, Tiêu Quốc Thành nói khẽ: "Bởi vì thực hiện một mục tiêu trong lòng, phải biết hy sinh, phải lựa chọn từ bỏ!"
Trương Dương nói: "Chú có nghĩ tới cảm thụ của người khác không,có nghĩ tới người quan tâm tới chú sẽ bởi vì sự ra đi của chú mà buồn khổ thế nào không?"
Tiêu Quốc Thành không quay đầu lại, y đặt tay lên bệ cửa sổ, nói: "Tôi là người không dễ dàng hứa hẹn, tình cảm của thế hệ chúng tôi so với tưởng tượng của đa số thì thuần khiết hơn nhiều."
Trương đại quan nhân cảm thấy da mặt có chút nóng lên, những lời này của Tiêu Quốc Thành hiển nhiên là nhằm vào hắn mà nói, hắn cho rằng giữa Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ có rất nhiều bí mật không muốn ai biết, thậm chí Trương Dương cũng hoài nghi Tiêu Quốc Thành chính là cha thân sinh của Kiều Mộng Viện, nhưng những lời này của Tiêu Quốc Thành rõ ràng đang ám chỉ, quan hệ giữa y và Mạnh Truyền Mĩ không phức tạp như vậy, thậm chí còn rất thuần khiết. Trương Dương tuy rằng không hoàn toàn tin lời nói của Tiêu Quốc Thành lời nói nhưng hắn cũng ngại tiếp tục truy hỏi quan hệ của Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ, người ta đã nói là thuần khiết, hắn không thể trực tiếp hỏi chú và Mạnh Truyền Mĩ có phát sinh quan hệ thân mật không? Kiều Mộng Viện có phải là con gái thân sinh của chú hay không? Những lời này Trương đại quan nhân bất kể là như thế nào cũng không thể nói được, thậm chí cảm thấy tưởng tượng thôi cũng đã bất kính với Mạnh Truyền Mĩ rồi.
Tiêu Quốc Thành nói: "Năm 68 tôi trở về một lần, ở trong nước khoảng hai ngày, sau đó thì đi, từ đó về sau, trong mười lăm năm tôi chưa bao giờ đặt chân lên mảnh đất này, cho dù là sau năm 90 tôi cũng rất ít khi về, tuy rằng tôi biết tin tức về một số người trong số những thanh niên trí thức trước đây, nhưng đoạn kinh lịch về thôn Tiểu Thạch Oa đó tôi không có bao nhiêu hồi ức vui vẻ, cho nên... Tôi chưa bao giờ chủ động liên lạc với bọn họ..."
Trương Dương lặng lẽ tính toán, năm 68, đúng là năm sinh của Kiều Mộng Viện, chẳng lẽ lần về nước đó Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ đã phát sinh cái gì đó? Trương đại quan nhân lập tức lại bị suy nghĩ này của mình khiến cho áy náy không thôi, Mạnh Truyền Mĩ đã qua đời rồi, mình như vậy nghĩ mình như vậy, thật sự là quá mức bất kính đối với người chết. Ánh mắt hắn chiếu lên bức ảnh trên bàn trà, Trương Dương cầm bức ảnh đó nói khẽ nói khẽ: "Tiêu tiên sinh, nhưng chú và người trong bức ảnh này chẳng giống nhau chút nào."
Tiêu Quốc Thành nói: "Khi đó tôi tên là Tiêu Minh Hiên, khi tôi ở Mỹ gặp tai nạn giao thông, rất nặng thương rất nặng, cơ hồ gần chết, về sau may mắn nhặt lại được tính mạng, nhưng phần mặt của tôi gặp tổn thương nghiêm trọng, về sau làm phẫu thuật chỉnh hình, cho nên biến thành bộ dạng hiện tại."
Trương Dương cảm thấy, lòng hiếu kỳ của hắn đã được thỏa mãn một chút, có điều trong đây vẫn có rất nhiều chỗ khiến hắn cảm thấy không hiểu, tình cảm của Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ rốt cuộc đã đến mức nào? Có thuần khiết theo như lời y nói không? Có điều có một điểm Trương Dương có thể khẳng định, hai người đều muốn che giấu tình đoạn tình cảm này, trước đó chưa từng nghe thấy ai nhắc tới cố sự giữa bọn họ.
Tiêu Quốc Thành xoay người, nhìn phật châu trên bàn: "Chuỗi phật châu này là vào năm 68 khi tôi về nước, cô ta tặng cho tôi, bảy năm trước, chuỗi phật châu này bị mất, từ đó về sau không xuất hiện nữa, không ngờ chuỗi phật châu này lại quay về tay cô ta."
Trương Dương cầm chuỗi phật châu: "Nói cách khác chú đã từng đeo chuỗi phật châu này hai mươi năm?"
Tiêu Quốc Thành ngây ra một thoáng rồi lập tức gật đầu: "Không sai!" Y thừa nhận đeo chuỗi phật châu này hai mươi năm, chẳng khác nào thừa nhận trong hai mươi năm này trong lòng y vẫn không thể quên Mạnh Truyền Mĩ.
Trương Dương nói: "Chuỗi phật châu này thực sự không phải là chú đưa cho cô ta?"
Tiêu Quốc Thành lắc đầu: "Cậu có thể tra lại ghi chép báo án năm đó của tôi, bởi vì chuỗi phật châu này mà tôi còn đặc biệt báo án, ngành công an địa phương có ghi lại mà."
Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh, cảm tạ sự tín nhiệm của chú đối với tôi, nói với tôi nhiều chuyện như vậy."