Trương Dương nói: "Bộ trưởng Mạnh, người trong lãnh đạo thành phố thưởng thức tôi chỉ sợ là rất ít, tôi thấy bọn họ ngay cả một chút tín nhiệm tôi cũng không có, cho nên mới phá ra tổ công tác của Ủy ban kỷ luật."
Mạnh Khải Trí nói: "Chuyện này tôi hiểu rõ, thị lý phái ra tổ công tác Ủy ban kỷ luật mục đích là muốn giúp các anh mau chóng làm rõ chân tướng tử vong của Triệu Kim Khoa, không phải nhằm vào các anh."
Trương Dương nói: "Có phải nhằm vào chúng tôi hay không thì trong lòng tôi biết rõ, bộ trưởng Mạnh, chuyện tôi tính hóa đơn với tổ công tác ngài biết chưa?"
Mạnh Khải Trí bật cười ha ha, y lắc đầu nói: "Chiêu thức ấy của cậu đã khiến Ủy ban kỷ luật từ trên xuống dưới mặt xám mày tro."
Trương Dương nói: "Thật ra ăn cơm ngủ nghỉ cũng không có gì. Lãnh đạo xuống dưới, đơn vị hạ cấp chúng tôi chiêu đãi cũng là rất bình thường, trong những năm này có ai mà không cần sĩ diện, nhưng cũng phải là nể mặt nhau chứ. Tôi kính bọn họ một trượng, nhưng đám người này ngay cả một tấc cũng không nhường tôi."
Mạnh Khải Trí cười nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy!"
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Mạnh, tôi thấy con người anh phúc hậu, cảm thấy nói chuyện hợp với anh, hôm nay tôi nói thêm vài câu, anh nếu không muốn nghe thì tôi thôi không nói nữa."
Mạnh Khải Trí nói: "Tôi thích cán bộ thẳng thắn thành khẩn như anh, giữa chúng ta vốn nên nói thoải mái mà." Trương Dương đã nói vậy, Mạnh Khải Trí đương nhiên không thể nói không nghe, vả lại, y đã cảm nhận được rõ ràng thực lực chân chính của Trương Dương. Đối với thằng ôn này đã trở nên càng ngày càng coi trọng.
Trương Dương nói: "Tôi ngay từ đầu đã cho rằng chuyện của Triệu Kim Khoa là sự vụ bên trong Tân Hải chúng tôi, tự Tân Hải chúng tôi có thể giải quyết được. Thượng cấp phái tới tổ công tác là chuyện tốt, nếu bọn họ đơn thuần chỉ là để giám sát thì tôi cũng sẽ không có ý kiến lớn như vậy, nhưng sau khi bọn họ tới thay nhau tìm chúng tôi nói chuyện. Ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự công tác bình thường của chúng tôi, đổi thành là anh, chiêu đãi người ta ăn ngon uống ngon, kết quả người ta ngay cả một chút mặt mũi cũng không nể anh, lại còn nghĩ đủ trò dày vò anh, ghét bỏ anh, trong lòng anh cảm thấy thoải mái được ư?"
Mạnh Khải Trí cười cười. Không nói gì, bởi vì y không tiện bình luận, dứt khoát chỉ làm người nghe.
Trương Dương nói: "Tuy rằng mọi người đều nói phái tổ công tác tới là vì việc công, vì muốn tốt cho chúng tôi, nhưng trong lòng tôi hiểu rất rõ, đây là một loại thủ đoạn biểu đạt sự bất mãn đối với tôi của đồng chí Trần Cương."
Mạnh Khải Trí nói: "Trương Dương à, anh sao lại nghĩ như vậy?"
Trương Dương cười nói: "Em trai hắn Trần Khải trước đây đảm nhiệm chức cục trưởng cục công an Tân Hải. Hắn cho rằng Trần Khải tạm rời cương vị công tác có quan hệ trực tiếp với tôi. Cho nên bởi vậy mà sinh ra cừu hận đối với tôi."
Mạnh Khải Trí nói: "Trương Dương, không phải tôi nói giúp cho bí thư Trần đâu, lòng dạ hắn không đến mức hẹp hòi như vậy..." Tình huống Chân thật Mạnh Khải Trí không rõ lắm, nhưng đứng trên lập trường của Bắc Cảng, y không thể không nói vài câu đỡ cho Trần Cương.
Trương Dương nói: "Nhân phẩm của Trần Cương rốt cuộc là thế nào, trong lòng tôi biết rõ, thời gian tôi tiến vào quan trường tuy rằng không lâu, nhưng tôi không sợ gây thù chuốc oán, kinh lịch trước đây của tôi đã chứng minh, kết cục của người đối địch với tôi không tốt được đâu."
Mạnh Khải Trí có chút ngạc nhiên nhìn Trương Dương, bỗng nhiên ý thức được thằng ôn này hôm nay nói ra những lời này là có thâm ý, chẳng lẽ hắn muốn thông qua mình để nhắn nhủ cho Trần Cương? Chính thức hạ chiến thư với Trần Cương ư?
Trương Dương cười nói: "Bộ trưởng Mạnh, tôi nói với anh một chuyện đại hỷ."
Mạnh Khải Trí mỉm cười nói: "Hỉ sự gì vậy."
Trương Dương nói: "Chuyện bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải cuối cùng đã được xác định, mấy ngày nữa văn kiện chính thức sẽ được đưa xuống."
Mạnh Khải Trí thật ra cũng nghe nói được một số tin tức, chỉ không thể xác định, hắn cười nói: "Nếu là thật, vậy thì phải chúc mừng anh rồi, đối với Tân Hải mà nói có thể nói là song hỷ lâm môn, về sau bí thư huyện ủy anh sẽ thành bí thư thị ủy rồi."
Trương Dương nói: "Chỉ là cách xưng hô thôi, địa phương được quản vẫn chỉ có chừng ấy, bộ trưởng Mạnh, ngài nói thật lòng đi, anh cảm thấy năng lực của tôi thế nào?"
Trước mặt hắn, Mạnh Khải Trí đương nhiên không thể nói xấu hắn, cười nói: "Trong các cán bộ trẻ tuổi, cậu không nghi ngờ gì nữa là một trong những người nổi bật."
Trương Dương cười nói: "Bộ trưởng Mạnh cho rằng tôi và Trần Cương năng lực của ai càng mạnh hơn."
Câu này hỏi khiến Mạnh Khải Trí ngớ ra, đây không phải là cho mình một nan đề ư? Có điều Mạnh Khải Trí dù sao cũng là lão tướng chính trị kinh nghiệm đầy mình, y cười nói: "Lĩnh vực phụ trách của các anh bất đồng, cũng không phải là cán bộ cùng một thời, sao mà so sánh được?"
Trương đại quan nhân giảo hoạt nói: "Ngài là bộ trưởng tổ chức, tiến hành đánh giá nhận định về năng lực của cán bộ là thế mạnh của ngài, không sao mà, ở đây chỉ có hai chúng ta, tôi quyết không để lộ lời ngài nói ra ngoài đâu."
Mạnh Khải Trí nghĩ thầm cậu đây là bức tôi phải tỏ rõ lập trường, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn: "Tôi vẫn không tiện bình luận."
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Mạnh, ngài nếu cảm thấy vấn đề này làm khó ngài, thì tôi hỏi câu khác vậy, nếu giữa hai người tôi và Trần Cương chọn lựa một vị thường ủy thị ủy, lá phiếu trong tay ngài sẽ bầu cho ai?"
Mạnh Khải Trí tuy rằng ngoài mặt thì thản nhiên, nhưng ở sâu trong lòng lại rất rung động, dã tâm của thằng cha này thật sự là quá lớn, có điều nghĩ lại, sau khi Tân Hải bỏ huyện lập thành phố chính thức được quyết định, hắn thân là bí thư thị ủy Tân Hải, lại có quyền quản lý thực tế khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên của Bình Hải, quả thực có đủ điều kiện chen thân vào thường ủy thị ủy Bắc Cảng, hôm nay Trương Dương để lộ ra hai tin tức quan trọng với y, thứ nhất là hắn đã kiếm được vị trí thường ủy, thứ hai, hắn đã coi Trần Cương là kẻ địch, muốn thông qua phương thức đá Trần Cương nhất đi để tiến vào ban lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Vấn đề của Trương Dương khiến không thể trả lời, tuy rằng y trong lòng hiểu rất rõ mình khẳng định sẽ bỏ phiếu cho Trương Dương, nhưng ở trước mặt Trương Dương, y không dám nói như vậy, y vẫn còn cố kỵ Trương Dương.
Trương Dương tựa hồ không chờ mong đáp án của y, mỉm cười nói: "Bộ trưởng Mạnh, ngài không cần trả lời, thật ra cho dù ngài hiện tại không có chủ ý, nhưng tương lai khi giờ khắc này đến, ngài nhất định sẽ chọn tôi!"
Mạnh Khải Trí cười nói: "Khẳng định như vậy ư? Có lẽ tôi sẽ lựa chọn bỏ phiếu trắng."
Trương Dương nói: "Thật ra ngài bỏ phiếu trắng hay là chọn ai thì cũng không ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng!"
Mạnh Khải Trí bị sự cuồng vọng của thằng ôn này khiến cho khiếp sợ.
Trương đại quan nhân cười nói: "Chỉ đùa một chút thôi, ngài trăm ngàn lần đừng tưởng thật."
Mạnh Khải Trí làm sao mà không coi là thật được, thằng ôn này xem ra tràn đầy lòng tin đối với việc mình sẽ tiến vào thường ủy Bắc Cảng, xem ra chính đàn Bắc Cảng lại không được yên rồi.
Cái chết của Lý Vượng Cửu khiến chuyện Hưng Long hiệu trần ai lạc định, Viên Hiếu Nông tựa hồ triệt để triệt để co mình, chuyện lần này đả kích rất lớn đối với hắn, hắn đã thu liễm hơn rất nhiều, nghiệp vụ thương mậu Minh Đức cũng thu nhỏ phạm vi, sau khi trải qua chuyện này, Trương Dương cũng không đi tìm hắn gây phiền toái nữa, nhưng sự hận thù của Viên Hiếu Nông đối với Trương Dương lại chỉ tăng không giảm.
Viên Hiếu Thương trong sự kiện Hưng Long hiệu cũng tổn thất thảm trọng, nhưng hắn khác với lão Nhị, hắn không hận Trương Dương, hắn nhìn chuyện rất rõ, nếu không phải lão Nhị chủ động trêu chọc Trương Dương thì sẽ không dẫn phát phiền toái Hưng Long hiệu, phía sau sự kiện Hưng Long hiệu bị tra xét, còn có một đôi tay vô hình đang âm thầm thao túng.
Viên Hiếu Thương cho rằng giữa bọn họ và Trương Dương không hề có xung đột lợi ích chân chính, đối kháng đối với hai bên đều không có bất kỳ lợi ích gì, hắn nên mau chóng xoa dịu quan hệ với Trương Dương, muốn làm được điều này, nhất định phải thông qua người trung gian được lòng cả hai bên, Viên Hiếu Thương sau khi thâm tư thục lự thì tìm tới Kì Sơn.
Trừ Lam Sắc Mị Lực ra Viên Hiếu Thương ở Bắc Cảng còn có không ít vật nghiệp, hắn và Kì Sơn quen biết khi hai người hợp tác trên phương diện thuỷ sản, Kì Sơn tuy rằng thực lực hùng hậu, nhưng ở đất Bắc Cảng này muốn sống yên phải tìm được một trợ lực kiên cường, cho nên hắn tìm tới Viên Hiếu Thương, giữa hai người đã có giao tình nhiều năm.
Bữa cơm này Viên Hiếu Thương làm chủ, địa điểm ăn cơm là ở khách sạn vương miện Bắc Cảng, Viên Hiếu Thương là cổ đông của nơi này, hộp đêm Lam Sắc Mị Lực trong khách sạn vương miện là hộp đêm số một Bắc Cảng.
Kì Sơn là người rất thông minh, trước khi mời Trương Dương ăn cơm, đã nói với hắn rành mạch tiền căn hậu quả của chuyện này, y bảo Trương Dương tự mình lựa chọn, so với để khi gặp mặt không vui, chẳng thà trước chuyện nói rõ hết ra, nguyện ý vứt bỏ hiềm khích với Viên Hiếu Thương hay không, quyền chủ động vẫn giao cho phía Trương Dương.
Trương Dương không hề suy nghĩ quá nhiều, hắn đáp ứng yêu cầu gặp mặt của Viên Hiếu Thương.
Khi Trương đại quan nhân đến khách sạn vương miện, nhìn thấy Kì Sơn và Viên Hiếu Thương đều đứng ngoài cửa khách sạn, hai người ăn mặc rất chỉnh tề, giày da tây trang.