Mạnh Khải Trí nói: "Tôi hy vọng ban thường ủy huyện ủy sẽ tăng mạnh học tập lý luận, lấy tư tưởng xây dựng chính trị làm trọng điểm, cố gắng có giải phóng mới trên tư tưởng, trong công tác có những biện pháp mới, trong phát triển có hiệu quả mới, không ngừng đề cao trình độ lãnh đạo và trình độ chấp chính; tăng mạnh hợp tác đoàn kết, phát huy đầy đủ hợp lực chỉnh thể của ban lãnh đạo, cố gắng xây dựng đoàn kết hài hòa, tâm tình thư sướng đồng mưu cùng phát triển hoàn cảnh tốt; thay đổi tác phong công tác, dĩ cầu tác phong làm việc thật sự, tập trung tinh thần làm xây dựng, toàn tâm toàn ý phát triển; cường hóa tự hạn chế liêm khiết, biết tự trọng, biết tự xét, tự cảnh giác, tự khích lệ, tạo ra hình tượng thanh chính liêm khiết."
Nói xong những lời này, Mạnh Khải Trí tạm dừng một chút, ánh mắt nhìn đám thường ủy Tân Hải chung quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt Trương Dương, lần thay đổi thường ủy Tân Hải này, không chỉ là vấn đề bên trong Tân Hải, cũng là một lần đánh cờ giữa lãnh đạo thành phố Bắc Cảng và Trương Dương, người thắng cuối cùng không nghi ngờ gì nữa chính là Trương Dương, thị ủy vừa mới làm ra quyết định xử phạt cảnh cáo trong đảng Trình Diễm Đông thì bên kia thính trưởng công an công an tỉnh Cao Trọng Hòa liền công khai khen ngợi thành tích công tác của Trình Diễm Đông, thái độ của y không nghi ngờ gì nữa đã tạo ra áp lực rất lớn cho lãnh đạo thành phố Tân Hải.
Hạng Thành không nghi ngờ gì nữa không đứng vững trước áp lực này, cuối cùng đẩy Chu Tường ra gánh vác trách nhiệm sự kiện Triệu Kim Khoa, rõ ràng là bất đắc dĩ, ý vị cực kỳ trào phúng là, Trình Diễm Đông vừa bị y xử phạt, biến hóa nhanh chóng trở thành bí thư Ủy ban chính pháp Tân Hải, cũng thành công thế thân Chu Tường trở thành thường ủy huyện ủy, chiêu thức phản kích này của Trương Dương thực sự quá tuyệt diệu. Bởi vì chuyện này, Mạnh Khải Trí cũng nhìn Trương Dương với cặp mắt khác xưa.
Trương Dương lúc này vẻ mặt rất bình tĩnh, tuy rằng là ngụy trang, nhưng ít nhất ngoài mặt thằng cha này làm được rất tốt thắng không kiêu bại không nản.
Trong lòng Mạnh Khải Trí thầm khen hắn vài câu, tiếp tục nói: "Lúc này, tôi cũng hy vọng các vị thường ủy tăng mạnh học tập, chủ động thích ứng với sự nhu yếu của xã hội, coi học tập là một loại cảnh giới tư tưởng, một loại tinh thần truy cầu, trong lúc học phải biết kết hợp xúc tiến khai triển các mục công tác. Muốn dẫn đầu thì phải nắm thật làm thật, làm được nhận thức nghiêm túc với mỗi một việc, cẩn trọng làm tốt mỗi một công tác, hoàn thành vững chắc mỗi một nhiệm vụ, đặc biệt phải chứng thực hạng mục xây dựng, so phục vụ và hiệu suất, làm gương mẫu cho cán bộ các cấp. Phải dẫn đầu hộ đoàn kết, từng thời từng khắc lấy trấn an phát triển làm trọng, tôn trọng lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau, phối hợp với nhau, ủng hộ lẫn nhau, cùng không ngừng đẩy mạnh các hạng sự nghiệp xây dựng của huyện ta. Phải dẫn đầu liêm khiết tự hạn chế, nắm trọng điểm các tiểu tiết, dùng quyền lực cẩn thận, không tính toán lợi hại, làm việc nghiêm túc, làm quan thanh bạch, làm người đường đường chính chính!"
Trương Dương vỗ tay đầu tiên, hắn khen: "Bộ trưởng Mạnh nói rất đúng, làm quan thanh bạch, làm người đường đường chính chính!"
Hắn tạm dừng một chút, nhìn mọi người chung quanh rồi nói: "Có thể sẽ có người thấy xử phạt đối với đồng chí Chu Tường quá nặng, tôi muốn nói một câu, chúng ta thân là lãnh đạo làm mỗi một việc đều phải suy nghĩ kỹ càng, đều phải chuẩn bị gánh vác trách nhiệm, đều phải có dũng khí gánh vác trách nhiệm, xảy ra chuyện, tất nhiên phải chịu trách nhiệm, tôi xin đưa ra một ví dụ, Tân Hải làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi mời tới Thường Hải Thiên, tôi bảo hắn phụ trách chuyện này, nếu hắn xảy ra vấn đề, ai sẽ gánh vác trách nhiệm? Tôi! Một cán bộ, nếu ngay cả dũng khí đảm đương cũng không có, như vậy tôi khuyên hắn đừng tiếp tục làm nữa, ít nhất Tân Hải trong tương lai, trong lúc tôi nhậm chức, sẽ không cho hắn cơ hội. Tôi không muốn lặp lại phân công cho mọi người, trên thực tế phân công đã rất rõ ràng, phân công trước khi tôi đến cũng rất rõ ràng. Bộ môn mà Chu Tường được phân quản xảy ra vấn đề, hắn nên gánh vác trách nhiệm này! Tôi cũng mong mọi người từ trong chuyện này có thể nhận được bài học, về sau phương diện nào xảy ra chuyện, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của người phụ trách được phân quản."
Hiện trường lặng ngắt như tờ, lúc này đã không còn ai đồng tình với Chu Tường, ai cũng nghe ra, vị bí thư Trương này không phải nói đùa, hắn muốn làm lớn một trận ở Tân Hải.
Trương Dương lại nói: "Tôi nhớ rõ trước khi mình tới Tân Hải, phó bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật từng nhắc nhở tôi, làm quan ngoài mặt nhìn thì oai phong lẫm liệt, nhưng trên thực tế lại rất mạo hiểm, như đi trên băng mỏng, hơi sơ ý một chút là vạn kiếp bất phục! Nhưng loại mạo hiểm này chỉ là đối với những người làm quan có tà niệm, chỉ cần chúng ta đi ngay thẳng, tôi dám cam đoan phía trước mọi người chúng ta tương lai tất nhiên sẽ là một mảng đường bằng phẳng."
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, nhưng không nhiệt liệt, tất cả mọi người bởi vì chuyện của chuyện mà mất hết tâm tình.
Cuối cùng đến phiên Trình Diễm Đông phát biểu, Trình Diễm Đông cũng không phát biểu những từ khảng khái kích ngang gì, nói nhiều không bằng làm thật, Trình Diễm Đông cũng hiểu rõ, hắn trở thành thường ủy Tân Hải là nhờ Trương Dương nghĩ hết mọi biện pháp tranh thủ cho hắn, căn bản không thể phục chúng, bên trong các thường ủy ở đây đa số đều có địch ý đối với mình, nói nhiều thì chỉ khiến người khác cảm thấy mình kiêu căng.
Sau khi cuộc họp thường ủy chấm dứt, Trương Dương và Mạnh Khải Trí cùng nhau rời khỏi phòng họp, hắn cười nói: "Bộ trưởng Mạnh, tôi đã an bài tốt rồi, buổi trưa chúng ta tùy tiện ăn chút gì đó ở nhà khách huyện ủy."
Vẻ mặt Mạnh Khải Trí không ngờ toát ra một tia do dự, cũng khó trách y do dự, dù sao chuyện tổ công tác đuổi Trương Dương đi cũng sờ sờ ra đó, thằng cha này không ngờ có thể đưa hóa đơn ăn ở của tổ công tác trong lúc ở Tân Hải lên Ủy ban kỷ luật tỉnh, mình nếu ăn cơm hắn chiêu đãi, chưa biết chừng thằng cha này lại diễn lại trò cũ. Mạnh Khải Trí nói: "Không cần ăn cơm đâu, tôi trở về còn có việc, lần này tới đây là để tuyên bố quyết định của thị lý."
Trương Dương nói: "Buổi trưa rồi, bộ trưởng Mạnh, ngài bận đến mấy thì cũng phải ăn cơm trưa xong rồi hẵng đi, tôi là thành tâm thành ý mời ngài, ngài phải nể mặt tôi chứ."
Mạnh Khải Trí nhìn thấy thằng ôn này tình tình mời mọc, lại nghĩ, không phải chỉ là một bữa cơm thôi ư? là hắn đề xuất chiêu đãi, lại không phải là mình khăng khăng đòi ăn, đố hắn làm gì được, Mạnh Khải Trí vì thế gật đầu: "Trương Dương, đơn giản chút, dựa theo tiêu chuẩn đi."
Trương đại quan nhân nghe thấy những lời này của Mạnh Khải Trí thì thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, chẳng trách Mạnh Khải Trí lại ra sức khước từ, hóa ra là sợ mình chơi hắn, Trương Dương cũng không định như vậy, trước đó đuổi tận giết tuyệt tổ công tác của Ủy ban kỷ luật là vì hắn ghét họ, nhưng bằng vào đống hóa đơn đó cũng chẳng làm gì được tổ công tác.
Dựa theo ý tứ của Mạnh Khải Trí, Trương Dương quả nhiên bảo người làm đơn giản, không có khách nào khác, chỉ có hắn và Mạnh Khải Trí, bốn món ăn một món cạnh, ngay cả rượu cũng không chuẩn bị, bữa cơm này đối với Mạnh Khải Trí đã quen thấy hoành tráng mà nói quả thực có thể dùng từ khó coi để hình dung, có điều y chẳng những không thấy Trương Dương bất kính bộ trưởng tổ chức là y, ngược lại từ trong đáy lòng cảm thấy vui mừng, xem ra người ta là thành tâm mời y ăn cơm, là mình nghĩ nhiều rồi.
Tuy rằng đồ ăn không nhiều lắm, nhưng mùi vị vẫn không tồi, Mạnh Khải Trí vừa ăn vừa tán thưởng.
Trương Dương nói: "Bộ trưởng Mạnh, tôi muốn nghe ngóng một chuyện, bí thư Trần của Ủy ban kỷ luật có đúng là có thành kiến với tôi không?"
Mạnh Khải Trí bật cười ha ha: "Trương Dương, sao đột nhiên hỏi những lời này?" Từ những lời này đã nhìn ra hết tiêu chuẩn chính trị của Mạnh Khải Trí, y chẳng ừ là có cũng chẳng lắc là không, lại mượn những lời này để thám thính cái nhìn thật sự của Trương Dương đối với Trần Cương, thân là bộ trưởng tổ chức Bắc Cảng, Mạnh Khải Trí đã cảm thấy được một cách sâu sắc rằng khí hậu chính trị Bắc Cảng hình như có chút dị thường.
Trương Dương nói: "Thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, tôi ở Bắc Cảng cũng không phải toàn là kẻ địch!"
Mạnh Khải Trí cười nói: "Tiểu Trương, lời này của anh không đúng đâu, ai coi anh như kẻ thù chứ? Đều là đồng chí của mình, trong công tác sợ nhất chính là tạo quân xanh."
Trương Dương cười hắc hắc, nói: "Bộ trưởng Mạnh, tôi ít nhiều cũng có chút tự hiểu lấy mình. Con người của tôi trong quan trường có thể tính là dị loại, người thích tôi thì rất thích, người ghét tôi thì chính là hận thấu xương, anh nói đúng không?"
Trong lòng Mạnh Khải Trí, thằng ôn này nói ra những lời này có thể là đang thử thái độ của mình, chẳng lẽ hắn đã nghe nói tới gì đó? Từ trong những lời này của Trương Dương còn toát ra một ý tứ, bên trong thường ủy Bắc Cảng chắc có người ủng hộ hắn.
Mạnh Khải Trí mỉm cười nói: "Tôi trước giờ luôn rất thưởng thức anh, thời gian anh tới Tân Hải tuy rằng không lâu, nhưng có thể tranh thủ khu bảo lưu thuế nhập khẩu tới Tân Hải, đủ để chứng minh năng lực chấp chính của anh, các lãnh đạo thành phố cũng đều rất thưởng thức anh."