Chu Cổ Lực hấp tấp lôi kéo đại phu trở lại Hồng Hạc lâu, quản gia cũng là một đường chạy như điên đuổi theo sau. Hắn là hắn sợ thiếu gia nhị hoá nhà mình lại làm ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, hoặc tìm không được đường trở về, vậy thì bi thúc. Vẫn một mực đi theo Chu Cổ Lực.
“Lão đại, ta đã về.” Đẩy cửa ra. Một giây sau —- xoảng · vật gì đó vừa bể nát.
Ngải Phong và Vu Dập cũng bị tiếng đột ngột vang lên doạ hoảng sợ. Phất đầu nhìn về phía cửa.
Chu Cổ Lực sửng sờ ở cửa, nhìn người trên giường, tâm linh thơ dại kia vỡ nát. Trong mắt cũng mơ hồ có lệ quang chớp động.
Đại phu thấy Chu Cổ Lực ngẩn người liền hỏi: “Ngươi sao không đi vào, người bệnh ở đâu, không nên làm trễ nãi việc xem bệnh.”
Liền muốn đi vào trong, Chu Cổ Lực kéo đại phu lại: “Không cần, xem ra sẽ không có việc gì, ngươi đi đi.”
Đại phu sững sờ: “Ta mới vừa tới, còn chưa thấy bệnh nhân, ngươi lại bảo ta đi, ngươi thành tâm tìm ta đùa bỡn à.”
Chu Cổ Lực cố nén nước mắt: “Ngươi có đi hay không, bằng không thì ta khóc cho ngươi coi.”
Đại phu nổi giận: “Ngươi ·· ngươi tên này có bị bệnh không, quả thực không thể nói lý.”
Quản gia thấy thiếu gia nhà mình, có điểm không đúng, len lén liếc mắt vào phòng. Trong lòng hiểu rõ rồi. “Đại phu, thật ngại quá, để ngài đi một chuyến tay không rồi, bệnh nhân không có việc gì rồi. Ta tiễn ngài trở về, tiền xem bệnh sẽ trả gấp đôi, làm phiền ngài, xin thông cảm chút.”
Quản gia hướng đại phu nhận lỗi, đại phu nghe quản gia nói như vậy, cũng không tiện nói thêm cái gì, liền gật gật đầu nói; “Quản gia không cần khách khí như thế, xem bệnh là chức trách của ta, bệnh nhân đã không có việc gì rồi, ta đây trở về. Cáo từ.” Quay người ly khai.
Quản gia bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xem ra thiếu gia lần này chịu đả kích không nhỏ a! Không biết có thể để lại di chứng hay không, thiếu gia đã rất nhị[1] rồi, nếu thay đổi càng nhị, ta đây phải ăn nói với lão gia như thế nào đây! Ai! Đầu năm nay hạ nhân không dễ làm mà! Sau đó xoay người tiễn đại phu ly khai.
Ngải Phong phất đầu liền nhìn thấy Chu Cổ Lực ngơ ngác đứng tại cửa nhìn mình, trong mắt còn mơ hồ có nước mắt, Ngải Phong có chút luống cuống, hắn là biết rõ Chu Cổ Lực yêu thích mình, giờ lại để cho hắn chứng kiến cảnh như vậy, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào, nhất định chịu đả kích không nhỏ a. Vội vội vàng vàng đứng dậy mặc quần áo.
Vu Dập chính là vẻ mặt bình tĩnh, không gấp không sợ mặc y phục. Hiện tại Phong đã là người của mình rồi, xem tên Béo chết bầm này còn muốn cùng mình đoạt thế nào. Nhìn thấy tâm ý đang hoà cùng mình, về sau cũng đừng suốt ngày quấn quít lấy Phong nữa. Hiện tại Phong là của ta, ta có thể không cho phép hắn bị người khác nhúng chàm. [này… có phải định nghĩa của từ “bá đạo”?]
Lạnh lùng nhìn Chu Cổ Lực. Một bả kéo Ngải Phong đang có chút bối rối, đem hắn ôm vào trong ngực. Dùng ngữ khí bá đạo nói: “Phong bây giờ là người của ta, ta không cho phép ngươi tiếp tục quấn lấy hắn.”
“Ngươi làm gì đó? Ta nói mình đồng ý làm người của ngươi hồi nào, Béo, ngươi đừng hiểu lầm.” Đẩy Vu Dập ra, đi đến bên Chu Cổ Lực vẻ mặt ủy khuất.
Trong đôi mắt to của Chu Cổ Lực tràn ngập lệ, tùy thời đều có khả năng vỡ đê, nhìn Ngải Phong: “Lão đại, ngươi lừa gạt ta, ngươi không phải nội thương sao? Vì sao cùng hắn ngủ chung một chỗ?”
Nhìn bộ dạng thụ thương của Chu Cổ Lực, Ngải Phong có phần luống cuống: “Cái đó, hắn là tới giúp ta kiểm tra thương thế.”
Nước mắt Chu Cổ Lực đánh chuyển: “Kiểm tra thương thế phải ngủ chung sao?”
Ngải Phong gượng cười vài tiếng nói: “Ha ha, cái này, cái này, ta cũng không biết nữa, dù sao cũng kiểm tra, kiểm tra liền kiểm tra tới cùng một chỗ.”
Chu Cổ Lực cố nén không cho nước mắt rơi xuống: “Lão đại, là tại hắn câu dẫn ngươi, đúng không! Ta biết rõ lão đại ngươi là có tiết tháo mà, mới sẽ không tùy tiện như vậy đâu.”
Ngải Phong: “Ách ·· cái này ·· cái này ·· ”
Vu Dập bị Ngải Phong đẩy ra đã có chút không vui rồi, bây giờ nghe Chu Cổ Lực nói như vậy, càng là có điểm nổi giận, dùng âm thanh lạnh như băng nói: “Ngươi con mắt nào thấy ta câu dẫn Phong, lại nói cho dù ta câu dẫn, thì sao? Phong đã là người của ta, ngươi có thể chết tâm rồi đó, vẫn là mau trở về ôm gối đi.” [Tiểu Béo đừng buồn, để Đao tỷ tặng cho cưng gấu bông nge~~]
Chu Cổ Lực hít hít mũi: “Tại sao phải ôm gối?”
Vu Dập liếc hắn một cái: “Bởi vì ngươi phải thất tình, cho nên phải ôm gối khóc đi chứ sao.”
Chu Cổ Lực: “Nga! Nguyên lai là như vậy a! Ta cũng không biết gối còn có thể dùng như vậy a.” Còn lộ ra ta hiểu rồi, nghiêm túc gật gật đầu.
Ngải Phong trợn trắng mắt: “Này hình như không phải trọng điểm a! Thằng này rốt cuộc để ý cái đó?”
Chu Cổ Lực thu hồi nước mắt muốn vỡ đê trong mắt, rất chân thành, rất chân thành hỏi Ngải Phong: “Lão đại, ngươi thích hắn, hay là thích ta?” Chỉ chỉ Vu Dập lại chỉ chỉ mình.
Vu Dập nghe Chu Cổ Lực hỏi như vậy, trong lòng cũng thực tò mò, cũng muốn biết đáp án. Ngải Phong sẽ trả lời thế nào, trong nội tâm chờ mong Phong yêu dấu trả lời thích mình. Liền cũng rất chăm chú nhìn Ngải Phong.
Ngải Phong bị hai người này nhìn trong lòng có chút sợ hãi, thật muốn tìm một cái động chui vào trốn trốn. Vu Dập võ công lợi
hại như vậy, mình là chuồn không xong rồi. Liền gượng cười hai tiếng nói: “Ha ha, cái đó, đó là việc riêng tư cá nhân nga! Ta có thể không trả lời không?”
Chu Cổ Lực: “Không thể.”
Vu Dập: “Không được.”
Ngải Phong rơi lệ đầy mặt đi đến góc tường, oán niệm vẽ quyển quyển[2]: “Không cần bức cung như vậy, không cần đào bới việc riêng người ta như vậy, ta nguyền rủa các ngươi, nguyền rủa các ngươi ··”
Vu Dập cùng Chu Cổ Lực cũng sẽ không cứ như vậy lại để cho Ngải Phong lừa bịp qua chuyện, Chu Cổ Lực phát huy ra khí tràng oán niệm cường đại của hắn, bắt đầu không ngừng niệm kinh bên tai trái Ngải Phong: “Lão đại, ngươi rốt cuộc thích ai, thích ai, thích ai ···· ”
Vu Dập đúng nhìn, cũng mở ra khí tràng đông lạnh của hắn, độ ấm trong phòng lập tức giảm xuống hơn mấy chục độ, cóng đến nỗi Ngải Phong trực tiếp run rẩy. Ngay cả quyển quyển cũng vẽ không tròn.
Thanh âm âm mười mấy độ kia của Vu Dập một mực vây quanh bên tai phải Ngải Phong: “Nói, ngươi đến cùng thích ai, thích ta, hay là hắn, nếu ngươi thích hắn, hừ hừ, ta trước sẽ phế ngươi, rồi phế hắn, nói mau, ngươi thích ai ··· ”
Ngải Phong bị khí tràng cường đại hai bên nhiễu khóc không ra nước mắt, trong lòng kêu thảm, ta đây là tạo cái nghiệt gì vậy! Phải bị hai thằng này tra tấn. Có ai nghe thấy tiếng lòng ta không! Tới cứu cứu ngẫu a, ngẫu không muốn chết ngoại hạng[3] như vậy.
Kết quả là —–
Cửa phòng chi nha một tiếng, bị người đẩy ra, nhìn thấy người tới, Ngải Phong kích động rơi lệ đầy mặt lập tức bay nhào qua: “Chỉ biết ngươi là tốt nhất, Diệu, mau cứu mạng!”
Người đến đúng là Âu Dương Diệu, hắn hôm nay vừa vặn không có việc gì, có chút nhàn, liền nhớ lại Ngải Phong, ngày đó nói muốn cùng với mình hẹn hò kia mà. Liền tới Hồng Hạc lâu tìm Ngải Phong.
Hết chương 20.